Trên trán Lâm Anh Đào dán miệng hạ sốt, người được bọc kín trong thảm, cô mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng ngọ nguậy đầu như muốn vùng vẫy thoát khỏi cơn đau như búa bổ.
Có người đỡ cô dậy, ôm cô, cho cô uống nước. Cô cảm giác như trở lại ngày xưa, ở bệnh viện công nhân Quần Sơn, rèm cửa sổ màu xanh biếc đung đưa trong nắng. Rất nhiều dì y tá đi qua phòng bệnh, ba ôm cô, mẹ cười nói, Anh Đào, con xem đây là cái gì, chú Dư mua đào vàng đóng hộp mang vào cho con nè — Lâm Anh Đào mở choàng mắt ra, cô tỉnh lại, nhưng không nhìn thấy miếng đào vàng khiến người ta thèm ứa nước miếng nằm trong muỗng.
Trần nhà thấp lốm đốm những vệt ố xám tro áp trên đỉnh đầu, góc tường có vết nước thấm khiến cho giấy dán bị phai màu. Lâm Anh Đào nhíu mắt nhìn cửa sổ bên trái, rèm cửa màu lam đậm được kéo lên, ánh nắng len qua khe hở rọi vào.
Lâm Anh Đào gối đầu trên một chiếc gối không mấy thoải mái, có phần hơi cao so với cô, trên gối còn thoang thoảng mùi nước khử trùng. Người cô được bọc kín trong tấm thảm lớn, chỉ còn mỗi cái đầu ló bên ngoài. Lâm Anh Đào ra rất nhiều mồ hôi, cô cố xoay cổ, tóc cọ vào gò má, chỗ nào cũng nhễ nhại mồ hôi. Đây là một căn phòng rất nhỏ, cô nằm trên giường, cảm giác có một cánh cửa chắn ngay trước mặt, giống như buồng giam.
Lâm Anh Đào rút tay ra khỏi chăn, khẽ dụi mắt.
Cô nhìn thấy một cái bàn co giãn kê ở đầu giường, trên bàn là hộp đựng thuốc đang để mở, hộp đựng miếng dán hạ sốt, ly giấy dùng một lần và túi nilon đựng những thứ mua về.
Lâm Anh Đào muốn ngồi dậy.
Có một khoảnh khắc như vậy, cô ngỡ mình nhìn thấy Tưởng Kiều Tây trong ảo giác —— cậu bé đó đưa lưng về phía cô, ngồi trên chiếu tre, tựa vào chiếc giường nhỏ của cô, đang cúi đầu chăm chú tính những bài tập Olympic của mình.
Lâm Anh Đào giương mắt nhìn cậu.
Người con trai trẻ đưa lưng về phía cô, cậu ngồi dưới nền nhà cạnh, đầu gục xuống tựa như đang ngủ.
Lâm Anh Đào mở thảm ra, toàn thân cô rã rời không còn chút sức lực, đầu vẫn nặng trịch. Cô cúi nhìn trên người mình, vẫn là chiếc áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt nhăn dúm dó, chiếc váy ngắn không biết làm thế nào bẩn không chịu nổi. Lâm Anh Đào đưa tay vén những lọn tóc dính bết trên má ra sau tai. Cô chống tay dợm leo xuống, mới phát hiện dưới sàn không có dép lê, chỉ có đôi giày thể thao màu trắng được cởi ra từ chân cô đặt bên giường.
Lâm Anh Đào giẫm chân trần trên sàn, cô khom người ngồi xổm xuống bên cạnh người con trai kia.
Người con trai cúi gục cổ, Lâm Anh Đào ngắm nhìn cậu, khoảng cách rất gần có thể nhìn thấy được vết sẹo mờ trên trán bên dưới lớp tóc mái rủ xuống.
“Tưởng Kiều Tây?” Cô khẽ hỏi.
Tưởng Kiều Tây gục mạnh đầu tới trước, đột nhiên mở choàng mắt ra, tựa như nghe thấy thần chú. Cậu quay đầu lại định nhìn trên giường, nhưng vừa xoay qua thì nhìn thấy Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào bỗng nhích người lại, hai cánh tay vòng qua ôm lấy cổ cậu.
“Tưởng Kiều Tây…” Cô gọi.
Cánh tay Tưởng Kiều Tây cứng đờ, có lẽ bởi vì đã vất vả suốt cả ngày, có lẽ do ngồi ở đây ngủ đến tê cứng, có lẽ vì hôm qua đã bế Lâm Anh Đào leo mười một tầng lầu đến giờ vẫn chưa trở lại bình thường. Cậu chầm chậm giơ tay, ôm lấy thắt lưng Lâm Anh Đào. Cậu cúi đầu, cọ khuôn mặt ngái ngủ vào tóc Lâm Anh Đào, là cảm thấy ngứa, mới từ từ lấy lại ý thức.
“Anh Đào…” Cậu khẽ gọi, tựa hồ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Bờ lưng Lâm Anh Đào run rẩy trong lòng cậu. Đã thật nhiều năm Tưởng Kiều Tây không ôm cô. Lâm Anh Đào đã trưởng thành, đã lớn lên thành thiếu nữ tuổi đôi mươi, ngay cả mồ hôi toát ra trên cơ thể cô cũng phảng phất mang một mùi thơm khác.
Tưởng Kiều Tây sực nhớ tối qua cậu đã quên cạo râu, cằm cậu không cẩn thận cọ trúng khuôn mặt mềm mại nóng hổi của Lâm Anh Đào, nhất định là làm đau cô. Lâm Anh Đào theo bản năng xoay mặt đi chỗ khác, lại càng vùi sâu hơn vào hõm vai cậu.
Tưởng Kiều Tây nhắm mắt lại, siết chặt eo cô, yết hầu trượt xuống nuốt khan. Cậu hít sâu một hơi.
“Tưởng Kiều Tây, đây là đâu vậy?” Cô đổ gục vào người cậu hỏi.
Tưởng Kiều Tây: “Là phòng trọ của tớ.”
Lâm Anh Đào thì thầm: “Sao lại nhỏ như vậy?”
Tưởng Kiều Tây nói: “Chính là nhỏ như vậy.” Cậu mỉm cười.
Cằm Lâm Anh Đào tì lên vai cậu.
“Hôm qua cậu về khi nào?”
Tưởng Kiều Tây nói, hơn mười một giờ.
Lâm Anh Đào hỏi, sao lại trễ như vậy?
Tưởng Kiều Tây nói, vẫn luôn… vẫn luôn trễ như vậy.
Với Tưởng Kiều Tây mà nói, từ trước đến giờ cậu không có khái niệm thực sự về cái gọi là ‘Nhà’. Nhà ở Tỉnh Thành, thâm nghiêm, lạnh lẽo, đã từng là doanh trại thi đấu nghiêm ngặt trật tự của mẹ. Nhà ở Quần Sơn cũ nát, vắng lạnh, lúc nào cũng chỉ có thể đối diện với khuôn mặt buồn ngủ của ba, hoặc một phòng đầy khói thuốc sặc sụa.
Gian phòng trọ giá rẻ chật hẹp bức bối này, có thể để được một cái giường, đối với Tưởng Kiều Tây mà nói, cũng đã có toàn bộ công năng của ‘Nhà’.
Thế nhưng, Tưởng Kiều Tây cũng biết, ‘Nhà’ không nên chỉ là như vậy.
Lúc này đây, cậu ngồi dưới nền nhà trong gian phòng trọ của mình, ôm Lâm Anh Đào đang uất ức tủi thân vào lòng. Đây là lần đầu tiên, Tưởng Kiều Tây không vội vã rời khỏi cái hang động âm u xấu xí này. Cậu cúi xuống, ích kỷ ôm chặt Lâm Anh Đào.
“Tớ xin lỗi, Anh Đào…” Tưởng Kiều Tây thì thầm, những lời xin lỗi cứ vô thức bật thốt ra không cách nào kìm lại. Hôm qua, khi nhìn thấy Lâm Anh Đào ngồi dưới lầu, đêm Hồng Kông tối đen như vậy, Anh Đào một thân một mình chạy đến nơi này, chờ cậu, trong lòng cậu tự phỉ báng chính mình.
Cánh tay Lâm Anh Đào vẫn còn đang quàng trên vai cậu, Lâm Anh Đào ấm ức lẩm bẩm: “Cậu hẳn là phải xin lỗi tớ rất nhiều…” Nhưng còn chưa kịp dứt lời, cơ thể của Anh Đào đã đổ sụp xuống, Tưởng Kiều Tây loáng cái ôm lấy cô.
“Anh Đào?”
Lâm Anh Đào cũng không biết là mình bị sốt hay là bị đói đến choáng váng. Từ lúc xuống máy bay hôm qua đến giờ cô chưa ăn miếng cơm nào vào bụng.
Cô nghe thấy Tưởng Kiều Tây nói: “Tớ đã mua xíu mại, bánh bao, sủi cảo tôm, còn có cháo gan heo, cháo cá, cậu muốn ăn gì?”
Lâm Anh Đào muốn nói, tớ muốn nếm thử hết.
“Bánh bao là nhân gì vậy?” Cô nghiêng đầu nhìn lướt qua trên bàn, thều thào hỏi cậu.
Tưởng Kiều Tây vốn đang lo lắng, lòng nóng ran như lửa đốt, nghe thấy cô hỏi vậy không khỏi phì cười. Lò vi sóng đặt trong bếp công cộng bên ngoài phòng trọ, Tưởng Kiều Tây đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã quay vào ngồi khoanh chân trước mặt Lâm Anh Đào. Cậu bẻ bánh bao, hơi nóng tỏa ra mang theo mùi thơm của tôm, thịt băm và rau củ bên trong. Lâm Anh Đào đón lấy nửa cái bánh bao đặt trên túi giấy, cúi đầu ăn mấy miếng. Sau đó cô ngước lên, Tưởng Kiều Tây lập tức múc cháo cá đút cho cô.
Cô không kìm được ho khan mấy tiếng, bưng cái ly giấy dùng một lần uống nước ấm rót từ cái bình màu đen kia của Tưởng Kiều Tây. Lâm Anh Đào giương mắt, ngắm thật kỹ gương mặt Tưởng Kiều Tây.
Hai tay Tưởng Kiều Tây giữ lấy thắt lưng cô, bất ngờ bế cô lên. Trước kia, Lâm Anh Đào không biết cậu có sức mạnh như vậy.
“Cánh tay cậu to hơn rồi.” Lâm Anh Đào ngốc nghếch nói.
“Vậy sao.” Tưởng Kiều Tây cười.
Lâm Anh Đào lại được đặt trở lại giường, cô thay miếng dán hạ sốt, gối đầu lên gối của Tưởng Kiều Tây, cơ thể lại bị bọc kín trong thảm, bị Tưởng Kiều Tây bọc thành một cái sủi cảo tôm. Lâm Anh Đào giương mắt, hai gò má bị sốt đỏ bừng, dòm Tưởng Kiều Tây đang đứng bên giường cúi nhìn mình.
“Cậu sẽ đi ư?” Cô đột nhiên hỏi.
“Sao cơ?” Tưởng Kiều Tây hỏi lại.
Đầu óc Lâm Anh Đào đặc quánh như hồ, cô không biết làm thế nào để diễn đạt tường tận ý của mình: Cô muốn hỏi liệu Tưởng Kiều Tây có thừa dịp cô ngủ lại lén bỏ đi không.
Vốn dĩ cô nên oán giận cậu, trách cứ cậu mới phải.
“Hôm nay tớ xin phép nghỉ.” Tưởng Kiều Tây lại khom người xuống, nhìn cô nói: “Cậu ngủ đi.”
Ánh sáng trong gian phòng nhỏ biến mất, Tưởng Kiều Tây kéo kín rèm ở đầu giường, tắt đèn, bước ra ngoài đóng cửa lại.
Mí mắt Lâm Anh Đào trĩu nặng sụp xuống, cô bấu chặt tấm thảm trên người, cô vẫn đang lo lắng Tưởng Kiều Tây đi rồi sẽ lại biến mất, nhưng cô không khống chế được cơn buồn ngủ đang kéo tới.
Tưởng Kiều Tây đi xuống lầu, thang máy vẫn còn đang sửa chữa. Đêm qua cậu tất tả đi mua thuốc, hành lý và ba lô của Lâm Anh Đào vẫn còn đang để ở chỗ phòng quản lý dưới tầng một. Đi được nửa chừng, điện thoại di động của cậu đổ chuông, Tưởng Kiều Tây đút tay vào túi quần lấy ra xem, là chú Lâm gọi cho cậu.
Tưởng Kiều Tây đã không có bất kỳ liên lạc gì với Quần Sơn ba năm. Cậu luôn cho rằng cậu có thể kháng cự mọi cám dỗ. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng mình có thể dằn xuống mọi ham muốn ích kỷ của bản thân, chăm sóc Anh Đào thật tốt, sau đó đưa cô bình an khỏe mạnh trở về, đưa cô trở về với quỹ đạo yên bình hạnh phúc, một cuộc sống mà cô xứng đáng được hưởng.
Nhưng khi chú Lâm Hải Phong nói, Kiều Tây à, con cho chú số điện thoại của con đi, chú muốn sau này thường xuyên gọi điện cho con.
Tưởng Kiều Tây nghèn nghẹn, duy chỉ có đối mặt với chú Lâm, cậu không có cách nào cự tuyệt ông.
Chú Lâm nói: “Dì con cũng muốn nói chuyện với con, bà ấy à, lo lắng cho Anh Đào đến không ngủ được, con nói chuyện với bà ấy đi.”
Tưởng Kiều Tây đưa số điện thoại của mình cho nhà chú Lâm, dù sao Anh Đào vẫn còn đang bị sốt ở Hồng Kông.
“Nửa đêm hạ sốt một lần, hiện giờ lại đang trở sốt.” Tưởng Kiều Tây nói với chú Lâm: “Chiều nay, con sẽ đưa bạn ấy đến bệnh viện kiểm tra.”
Chú Lâm hỏi: “Ở Hồng Kông gặp bác sĩ có dễ không? Có đông lắm không?”
Tưởng Kiều Tây nhẹ nhàng đáp: “Không có việc gì đâu ạ, con thường đi. Con đã đăng ký xong rồi.”
Lâm Anh Đào chỉ đem theo một chiếc va li nhỏ, phỏng chừng bên trong chỉ có mấy bộ quần áo và giày dép. Tưởng Kiều Tây giơ tay nhấc lên, nhẹ hẫng. Cậu xách va li và ba lô quay trở lên tầng mười một. Gian phòng trọ lạnh lẽo ảm đạm, bỗng có sự hiện diện của một chiếc ba lô con gái và chiếc va li dán đầy sticker đủ sắc màu, hết sức đột ngột.
Lâm Anh Đào vẫn còn đang ngủ, cuộn tròn người trên giường của cậu ngủ thiếp, chăn gồ lên một vòng cung nho nhỏ. Tưởng Kiều Tây đứng ở cửa nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài hành lang, lấy tiền trong túi quần ra, đây là số tiền ít ỏi cậu đã ngồi xe buýt suốt đêm qua đến bệnh viện hỏi mượn chị dâu, đếm thử, đoán chừng không đủ.
Lâm Anh Đào bị giọng nói Quảng Đông bên ngoài đánh thức. Cô nằm trên giường mở mắt ra, nhìn thấy tay Tưởng Kiều Tây đang giữ tay nắm cửa, lộ ra độ cong của chiếc đồng hồ. Tưởng Kiều Tây nhận lấy một xấp đô la Hồng Kông từ trên tay người ngoài cửa, đếm cũng không đếm, nhét thẳng vào túi quần. Tưởng Kiều Tây nói: “Cảm ơn.”
“Thứ ba tớ phải nộp bài rồi.” Người đàn ông ngoài cửa nói bằng tiếng Anh, ngữ điệu hơi giống như trẻ con làm nũng: “Bảo bối cậu chừng nào viết xong?”
Tưởng Kiều Tây cười.
“Ngày mai đưa cho cậu, hôm nay tớ có việc.”
“Vậy cậu nhớ viết khiêm tốn một chút nha, bằng không giáo sư sẽ nghi ngờ chất vấn tài năng và trí thông minh của tớ.” Người kia hỏi: “Bạn gái hả? Mượn tiền phá thai sao? Hồng Kông quản lý chặt lắm, đi Thâm Quyến phá thai tương đối dễ hơn.”
Tưởng Kiều Tây bất đắc dĩ nói: “Bị sốt.”
Người kia đi rồi, Tưởng Kiều Tây vừa bước vào phát hiện Lâm Anh Đào đã tỉnh, tóc rối bù ngồi trên giường, cậu bật đèn lên.
“Ráng ăn thêm một chút gì nữa đi.” Tưởng Kiều Tây ngồi xuống giường, giường chỉ rộng một mét hai, cậu ngồi xuống Lâm Anh Đào liền thu chân lại ôm đầu gối chừa chỗ, cậu đưa tay sờ trán Lâm Anh Đào, cảm giác hình như đã hết sốt: “Ăn một miếng cháo rồi tớ đưa cậu đi bệnh viện.”
Lâm Anh Đào vừa nghe thấy hai chữ ‘bệnh viện’, liền nhíu mày: “Không cần đi đâu.”
“Tớ lại ngủ thêm một giấc nữa là khỏi…” Cô nói.
Tưởng Kiều Tây lo lắng: “Lỡ bị cúm thì phải làm sao.”
Lâm Anh Đào sững người: “Chắc là không phải đâu…”
Lúc sáng, Tưởng Kiều Tây đã cho cháo cá còn nóng vào bình giữ nhiệt. Vừa nói xong Tưởng Kiều Tây liền đứng dậy đi rót một ít cháo ra bát cho Lâm Anh Đào ăn. Lâm Anh Đào nhìn thấy trên bình có ký hiệu của một bệnh viện tư nhân Hồng Kông nào đó. Cô ngẩng đầu lên, đôi tay này của Tưởng Kiều Tây trong quá khứ chỉ biết cầm bút viết các công thức phương trình, giờ lại có thể chăm sóc người khác như người lớn.
Tưởng Kiều Tây nhìn cô: “Cậu mặc áo khoác vào rồi đi thôi.”
“Hở?” Trên tay Lâm Anh Đào còn bưng bát cháo vừa mới ăn xong, cô cúi đầu nhìn bộ quần áo nhăn nhúm trên người mình, tóc tai rối bù, lôi thôi không chịu nổi. Cô không muốn đi ra ngoài trong bộ dạng thế này.
Tưởng Kiều Tây đẩy cánh cửa phòng tắm công cộng bên ngoài ra, bật đèn lên. Cậu bước vào trong điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó quay trở lại phòng tìm đồ dùng tắm rửa của mình.
“Cậu sẽ không ngất xỉu bên trong chứ?” Tưởng Kiều Tây để dầu gội sữa tắm của mình vào, cậu hướng dẫn cho Lâm Anh Đào cách mở vòi nước nóng, cúi nhìn cô.
Lâm Anh Đào ôm quần áo trên tay, mang tạm đôi dép lê của Tưởng Kiều Tây, cô nhìn cậu lắc lắc đầu. Đôi mắt to tròn mất hết vẻ linh lợi, khẽ nhướn nhìn cậu, trông vẫn còn rất lờ đờ mệt mỏi.
“Tớ ở ngay bên ngoài.” Tưởng Kiều Tây lại nhìn cô, lo lắng dặn: “Có việc gì thì kêu tớ.” Nói xong khép cửa lại.
Lâm Anh Đào xoay người, ánh sáng lờ mờ, cô nhìn xung quanh rồi ngước nhìn lên trần nhà của phòng tắm công cộng này. Đây là nơi Tưởng Kiều Tây đã sống ở Hồng Kông mấy năm qua, cô không khỏi nghĩ. Gạch men ố vàng, sàn cũng không bằng phẳng, có điều được lau dọn khá sạch sẽ không có rác và tóc của các sinh viên khác để lại. Lâm Anh Đào treo túi đồ dùng tắm rửa, quần áo và khăn lên móc. Cô đưa tay kéo thử cánh cửa, không ngờ nó liền bị giật ra.
Tưởng Kiều Tây ngồi trên băng ghế màu xanh dương bên ngoài, đầu cúi thấp, vẻ như sắp thiếp ngủ.
Tưởng Kiều Tây ngước lên, đối diện với ánh mắt của Lâm Anh Đào. Cậu cảm thấy thật có lỗi với cô: “Khóa bị hỏng, bên trong có rèm.” Cậu lại nói: “Tớ ở bên ngoài, không sao đâu.”
Lâm Anh Đào đóng cửa lại. Cô tìm hai bên, kéo tấm rèm có in hình chợ Mong Kok giắt trong góc lại. Lâm Anh Đào xoay người, cô đứng lặng một lúc, bắt đầu cởi nút áo sơ mi, cởi áo ra.
Cô cẩn thận tháo sợi dây chuyền anh đào trên cổ xuống, bọc vào trong áo sơ mi, cất vào túi đồ. Cô khom người cởi váy, còn cầm váy lên nhìn thoáng qua. Đây là chiếc váy cô đã đặc biệt đi mua trước khi đến đây, mặc để gặp Tưởng Kiều Tây, không biết còn có thể giặt sạch được không, có lẽ phải về hỏi mẹ thử.
Tưởng Kiều Tây ngồi ngoài cửa, không làm gì chỉ ngồi như vậy. Cậu vốn có thể tranh thủ lúc này đọc sách bù lại khoảng thời gian đi làm. Nhưng có lẽ do hôm qua không chợp mắt được bao lâu, đầu óc cậu không mấy minh mẫn, cho dù có mở sách có lẽ cũng không đọc lọt chữ nào.
Cánh cửa phòng tắm công cộng mỏng như tấm bìa carton, truyền ra tiếng nước tí tách gõ xuống nền gạch tráng men, một lúc sau, lại là tiếng nắp dầu gội mở ra, đậy lại, rồi âm thanh con gái xoa bọt trên tóc.
Tưởng Kiều Tây nhắm mắt lại giây lát rồi mở choàng ra, cậu ngẩng đầu, nhìn về phía đối diện băng ghế, nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương.
Lâm Kỳ Nhạc vừa mới gội đầu xong, đột nhiên nghe thấy tiếng lúc lắc hộp. Lâm Anh Đào nghiêng tai lắng nghe, chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng chuyển động của máy cạo râu điện.
Đây là âm thanh thường có khi ba cạo râu ở nhà.
Lâm Anh Đào thay đồ lót mới, mặc váy ngắn và áo thun in hình gấu Duffy, cô nhét gọn vạt áo trước vào trong cạp váy —— đàn chị Mạnh Lỵ Quân đã dạy cho cô mặc như vậy, bảo mặc cách này sẽ tạo cảm giác eo nhỏ chân dài hơn. Toàn bộ quần áo Lâm Anh Đào mang theo lần này đều phối như vậy. Cô vắt ráo mái tóc sũng nước, để xõa trên vai. Cô ôm mớ quần áo vừa mới thay, đẩy cửa phòng tắm ra, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Kiều Tây vừa mới cạo râu xong. Thoạt nhìn phảng phất như Tưởng Kiều Tây trở về thời trung học.
Cô lẽo đẽo theo cậu trở lại phòng trọ. Lâm Anh Đào ngồi xổm bên va li hành lý bôi sữa dưỡng ẩm lúc trước anh họ cho cô. Tưởng Kiều Tây từ bên ngoài cầm máy sấy vào, nói là bạn gái cũ của chủ nhà bọn họ thuê để lại. Tưởng Kiều Tây nhìn thấy trong va li của Lâm Anh Đào đủ thứ chai lọ con gái thường dùng, cậu mỉm cười.
Lâm Anh Đào đưa giấy thông hành Hồng Kông – Macau và các giấy tờ khác của mình cho Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây nắm tay cô, dẫn cô xuống lầu, băng qua phố để đi tàu điện ngầm.
Trước khi đến Hồng Kông, Lâm Anh Đào chỉ biết thời tiết ở Hồng Kông rất oi bức, chứ không ngờ tàu điện ngầm lại lạnh đến vậy. Cô trùm thêm bên ngoài áo thun ngắn tay của mình chiếc áo khoác thể thao của Tưởng Kiều Tây, áo màu trắng rộng thùng thình, có cả mũ phía sau. Tưởng Kiều Tây bước lên tàu, ngồi xuống cạnh cô, nhìn thấy hai đầu gối bên dưới gấu váy của Lâm Anh Đào chụm sát lại với nhau.
Tay cậu nắm chặt lòng bàn tay cô.
Tàu điện ngầm chạy qua đại siêu thị.
“Đi mua một chiếc quần dài, nếu không cậu sẽ bị cảm lạnh.” Cậu nói, toan đứng dậy.
Nhưng Lâm Anh Đào không chịu, cô ngồi yên trên ghế kéo tay cậu: “Không cần đâu, tớ không mua…”
Bệnh viện công của Hồng Kông luôn trong tình trạng đông nghịt không cách nào đợi nổi. Đây là lần đầu tiên Lâm Anh Đào đến bệnh viện tư như thế này. Cô đi theo Tưởng Kiều Tây điền phiếu đăng ký khám bệnh, sau đó trải qua một loạt kiểm tra. Cô ngồi bên cạnh Tưởng Kiều Tây, uống nước ấm y tá rót cho mình.
Bác sĩ rất ân cần chu đáo, Tưởng Kiều Tây hỏi gì, ông đều kiên nhẫn trả lời. Ông dùng tiếng Quảng Đông, bảo bạn gái em đã hạ sốt, xem triệu chứng chỉ là cảm lạnh thông thường, không có vấn đề gì lớn: “Không cần thiết chúng tôi sẽ không lấy máu, trở về nghỉ ngơi, ngủ đủ giấc và cung cấp đủ nước cho cơ thể sẽ sớm khỏi thôi.”
Tưởng Kiều Tây đi thanh toán viện phí. Lúc quay lại, trên tay cầm một cái túi giấy, bên trong là bốn lọ thuốc của bệnh viện phát, vừa đủ uống ba ngày. Lâm Anh Đào ngồi một mình trong phòng chờ, xung quanh đều là y tá và những bệnh nhân xa lạ, bên tai là tiếng Quảng Đông cô nghe không hiểu, xen lẫn vài câu tiếng Anh.
Vừa nhìn thấy Tưởng Kiều Tây cô liền đứng bật dậy, bước thật nhanh tới trước, cùng nhau rời khỏi chỗ này.
Lúc mẹ Lâm gọi điện thoại tới, Lâm Anh Đào đang ngồi sát bên cạnh Tưởng Kiều Tây trên xe buýt thành phố từ bệnh viện về phòng trọ. Cô nhỏ giọng làm nũng trong điện thoại: “Con vừa mới ra khỏi bệnh viện… không có bị gì, chỉ là cảm lạnh bình thường, con hết sốt rồi, chỉ là tàu điện ngầm rất lạnh mà con lại ra mồ hôi, nên bị sốt…”
Mẹ lo lắng mắng cô trong điện thoại: “Con nhìn con coi, vừa mới tới Hồng Kông đã bị sốt, nếu như không có Tưởng Kiều Tây ở đó thì con làm sao hả? Lúc đi đã bảo con mang theo mấy bộ quần áo dày dặn, con cũng không chịu đem ——”
Lâm Anh Đào nhìn ra ngoài cửa sổ đánh trống lảng: “A lô, mẹ, con không nghe rõ, mẹ, con cúp điện thoại nha.”
Mẹ Lâm hỏi: “Có phải con không có ở chỗ khách sạn anh họ đã đặt đúng không?”
Lâm Anh Đào sững người: “Con quên mất…”
Mẹ Lâm bất đắc dĩ nói: “Còn nữa, có phải anh họ đã chuyển cho con mười vạn không? Con nói con coi Lâm Anh Đào, sao con có thể nhận chứ?? Cho dù cô Hai có thương con, con cũng không thể cứ như vậy mà nhận đúng không??”
Lâm Anh Đào càng lơ ngơ: “Sao… ạ?”