Học kỳ hai năm nhất, Lâm Kỳ Nhạc tham gia Câu lạc bộ Anh ngữ của trường. Cô vốn chỉ muốn dùng thói quen bù đắp lại nhược điểm của bản thân. Sâu trong tiềm thức cô luôn cho rằng tiếng Anh của mình rất kém cỏi.
Nhưng đi một hai lần, Lâm Kỳ Nhạc phát hiện không ngờ mình lại có thể nhớ hầu hết bộ từ vựng mang nặng tính hàn lâm của TOEFL. Mỗi sáng chủ nhật, cô ở trong ký túc xá ngậm bàn chải đánh răng lật sách từ vựng, tay còn lại che từng dòng từng dòng chữ thấp dần.
Thấm thoát, trong lúc bản thân cô không hề nhận ra, những từ vựng đó cứ nảy bật ra khỏi đầu một cách vô thức.
Lúc ăn cơm với Dư Tiều, Lâm Kỳ Nhạc đột nhiên hỏi: “Cậu nói, một người từ nhỏ đến lớn, có phải sẽ bất tri bất giác bị rất nhiều người rất nhiều chuyện tác động làm cho thay đổi, dù rằng những người những chuyện đó đều đã trôi qua, đã thành quá khứ không?”
Dư Tiều nhướn mày: “Hỏi câu này chẳng phải thừa sao?”
Lâm Kỳ Nhạc hít sâu một hơi, nếu không phải vì Đỗ Thượng bọn họ không có ở đây, cô làm thế nào cũng sẽ không lưu lạc tới mức đem mấy lời trong lòng này nói ra với Dư Tiều.
“Phải phải, hỏi thừa hỏi thừa!” Lâm Anh Đào dùng muỗng xúc một khối cà rốt hầm, chẳng mấy chốc đã xúc nó thành một mớ súp cà rốt.
Bạn trai của đàn chị giường 2 đang học Tiến sĩ Vật lý tại Đại học công nghệ Bắc Kinh, nghe đâu cả khoa từ trên xuống dưới đàn ông độc thân nhiều không đếm xuể. Đàn chị tìm trong tài khoản ở trường của Lâm Anh Đào mấy bức ảnh du lịch gửi qua cho bạn trai, nói muốn giới thiệu cho Nhạc Nhạc một người bạn trai chất lượng: “Bằng không cả ngày bị cái tay nam thần đã xuất ngoại kia của nhóc trói buộc, làm gì chứ, lãng phí thanh xuân!”
Lâm Anh Đào đứng dưới giường lẩm bẩm: “Chị, em không muốn tìm đối tượng…”
Mạnh Lỵ Quân từ giường trên thò đầu xuống, mái tóc đen dài thõng thượt. Cô ấy nói: “Nhóc còn định thủ thân như ngọc cho nam thần của mình à?”
Đàn chị giường 3 đang đắp mặt nạ ngoái qua hỏi: “Nhạc Nhạc, em định làm Tiểu Phương cho cậu ta hả?”
Lâm Anh Đào nhìn cô ấy: “Tiểu Phương là ai ạ?”
Mấy đàn chị phá lên cười. Mọi người đồng loạt hắng giọng ngâm nga một bài hát cũ, Lâm Anh Đào đã từng nghe qua khi còn nhỏ, nhưng không biết nó có nghĩa gì, chỉ lờ mờ cảm thấy đó là một bài hát về tình yêu. Đàn chị tặc lưỡi: “Tên đàn ông xấu xa, từ nông thôn quay về thành phố, chuẩn bị sang Mỹ. Ở bên cạnh Tiểu Phương người ta, yêu cũng đã yêu rồi, ngủ cũng đã ngủ rồi, trước khi đi thòi một câu, cảm ơn em nhé, anh sẽ không quên em! Sau đó gã ta cây ngay không sợ chết đứng, tràn đầy tự tin mà tếch thẳng!
(*Bài hát ‘Tiểu Phương’: https://www.youtube.com/watch?v=u5VM-qn_Nh8)
Mạnh Lỵ Quân lại thò đầu xuống, cô ấy nói: “Nhạc Nhạc, đừng chờ đợi đàn ông, bọn họ sẽ không bao giờ cảm kích em đâu!”
Qua một thời gian, Lâm Kỳ Nhạc đang ở trong phòng ngủ sơn móng chân với mấy đàn chị. Mu bàn chân cô trắng muốt, tô móng chân hồng hồng. Đàn chị ngồi đối diện đột nhiên nói: “Nhạc Nhạc, bạn trai của chị có một đàn em, nhìn thấy ảnh của em rất muốn được làm quen với em, nhưng…”
Lâm Kỳ Nhạc ngẩng lên.
Đàn chị nhíu mày: “Cậu ta nói tuần trước cậu ta đến trường của chúng ta chơi bóng rổ, nghe mấy người trong đội nói, có một nam sinh Bắc Hàng thường xuyên đến trường tìm em ăn cơm, có chuyện đó hả?”
Lâm Kỳ Nhạc thốt ngây người.
Không ngờ, cô lại chưa từng kể về Dư Tiều cho các đàn chị trong phòng nghe.
Đã hơn một năm, vậy mà các đàn chị cũng không chạm mặt bọn họ.
“Đó là bạn học cũ của em.” Lâm Kỳ Nhạc nói.
“Bạn học gì nào?” Một đàn chị khác hỏi.
Lâm Kỳ Nhạc suy nghĩ một lúc, thật thà trả lời: “Bạn học mẫu giáo, bạn học tiểu học, bạn học cấp ba.”
“Nhạc Nhạc, nhóc thế này là không đúng rồi.” Đàn chị giường 2 phì cười: “Bọn chị còn tưởng nhóc suốt ngày nhớ nhung nam thần kia, hóa ra nhóc còn bí mật cất giấu một soái ca Bắc Hàng nhé!”
Hôm sau lúc Dư Tiều đến, nhìn thấy trên bàn ăn ngoài Lâm Anh Đào vẻ mặt lúng túng ngồi đối diện, còn có ba vị đàn chị ngồi bên cạnh.
“Còn hai người nữa bận công chuyện, không tới.” Một trong ba bà chị giải thích với hắn.
Một vị đại tỷ khác, mái tóc đen nhánh suôn dài, tô một màu son vô cùng kỳ dị, cô ấy chống tay lên mặt, cười híp mắt quan sát Dư Tiều.
Dư Tiều gượng gạo hỏi Lâm Anh Đào: “Đây là gì vậy?”
Hắn không hiểu phong tình, một chút nhạy bén cũng không có, nhìn thấy mấy đàn chị xinh đẹp cũng không biết gật đầu nịnh nọt, thậm chí còn không nhếch môi cười lấy một cái. Mạnh Lỵ Quân không khỏi cảm khái bên tai Lâm Kỳ Nhạc: “Tay này quá Bắc Hàng!”
Từ sau hôm đó, mấy đàn chị trong phòng hiếm khi nhắc đến ‘Nam thần Toán học’, thay vào đó hỏi Lâm Kỳ Nhạc có bạn trai Bắc Hàng là cái loại thể nghiệm gì.
“Không phải! Không phải!” Lâm Kỳ Nhạc lật đật giải thích: “Nhà bọn em ở cạnh nhau từ nhỏ, hồi trước thường ăn cơm chung…”
Nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Mấy đàn chị tự thảo luận với nhau: “Tớ nghe nói đàn ông Học viện phi công đều bận tối mặt, yêu bọn họ chẳng khác nào yêu xa.”
Lâm Kỳ Nhạc ngẫm nghĩ, hay là cô dứt khoát nhắn tin cho Dư Tiều bảo hắn sau này đừng tới đây ăn cơm nữa.
Nếu cần gì thì gọi điện thoại nói, dù sao thì bình thường cũng không có chuyện gì.
Mấy đàn chị lại bắt đầu rôm rả.
“Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm ngâm mình trong ngôn tình của tớ.” Đàn chị giường 2 chép miệng: “Rất có thể nhiều năm sau, nam thần nước Mỹ kia của Lâm Nhạc Nhạc sẽ hóa thành tổng tài bá đạo, lái BMW trở về, điên cuồng theo đuổi Nhạc Nhạc của chúng ta!”
Đàn chị giường 1 đang đọc ‘Phương pháp giáo dục Montessori’, khoan thai bình luận: “Tình tiết này của cậu quá lạc hậu.”
“Như thế chưa đủ!” Đàn chị giường 3 bấm tắt âm ‘Khang Hy đến rồi’, cô ấy quay đầu lại: “Không thể chỉ có Nhạc Nhạc và nam thần nước Mỹ ——”
Đàn chị giường 2 vỗ giường đánh bộp: “Tớ nghĩ ra rồi, Nhạc Nhạc mất trí nhớ!”
“Hả?” Mạnh Lỵ Quân đang giơ cái gương nhỏ nhổ chân mày, quay ngoắt đầu lại thô lố mắt.
Đàn chị giường 2 búng tay đánh tách: “Con bé bị mất trí nhớ, sau đó nhanh chóng kết hôn cùng soái ca Bắc Hàng, có khả năng đến con cũng đã có!”
Không khí trong phòng nhất thời càng trở nên nhộn nhạo. Chẳng mấy chốc, câu chuyện này đã phát triển thành Lâm Nhạc Nhạc bị nam thần bá đạo về nước cường thủ hào đoạt, sảy thai rồi có thai rồi lại sảy, cưới trước yêu sau, khôi phục trí nhớ, gương vỡ lại lành.
“Sao cậu không đi viết tiểu thuyết đi?” Mạnh Lỵ Quân hỏi giường 2.
Đàn chị giường 2 đau lòng, cất giọng bi thương: “ Là sự nghiệp giáo dục vĩ đại đã làm tớ lỡ làng!”
Lúc này, đàn chị giường 3 ngoái đầu tìm quanh quất trong phòng: “Ê, Nhạc Nhạc đâu rồi?”
Giường 1 đọc sách, vẫn chậm rãi khoan thai: “Đoạn các cậu để cho người ta mất trí nhớ, có con. Người ta đã ba chân bốn cẳng chạy đi ra ngoài giặt đồ.”
Lâm Anh Đào để chậu quần áo bẩn lên bậc thang. Cô ngồi xổm xuống bên cạnh, suy nghĩ thật lâu, nhắn: [Sau này cậu đừng tới tìm tớ ăn cơm nữa, xa như vậy, dù sao lúc nào ăn cơm cũng cãi nhau.]
[Lâm Anh Đào.] Hơn nửa tiếng sau Dư Tiều mới nhắn lại, phỏng chừng vừa mới nhìn thấy: [Sau này hai chúng ta cũng không còn bao nhiêu cơ hội gặp gỡ.]
Lâm Anh Đào đọc tin nhắn này, bỗng nhiên cô cảm thấy buồn bã vô cùng.
Giày cao gót gõ trên mặt đất, cách Lâm Anh Đào mỗi lúc một gần. Lâm Anh Đào quay đầu lại, ngước lên, là đàn chị Mạnh Lỵ Quân từ trong phòng ngủ đi ra.
“Sao thế, lại nhắn tin cho nam thần hải ngoại kia của em hả?” Mạnh Lỵ Quân cũng ngồi xổm xuống, cô ấy ôm đầu gối ngồi bên cạnh Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào vội vàng tắt màn hình điện thoại.
“Lúc trước chị xem ‘Danh gia vọng tộc’.” Mạnh Lỵ Quân nói với Lâm Anh Đào: “Trong phim có một cô gái, chính là vai diễn của Tưởng Văn Lệ, cô ấy thích một người đàn ông, người đàn ông kia không cưới cô ấy, cuối cùng cô ấy gả cho bức ảnh của người đàn ông đó.”
(‘Danh gia vọng tộc’ – Đại trạch môn: tập đầu tiên phát sóng ngày 15/4/2001. Nội dung phim dựa trên một câu chuyện có thật liên quan đến Đồng Nhân Đường – một gia đình làm nghề thuốc nổi tiếng ở Trung Quốc. Từng một thời làm mưa làm gió trên truyền hình Việt Nam.)
Lâm Anh Đào sững mắt: “Bức ảnh?”
“Sau này, em sẽ không kết hôn với điện thoại di động đấy chứ?” Mạnh Lỵ Quân nhỏ nhẹ hỏi cô, ánh mắt không giấu được vẻ thương xót.
Nghỉ hè năm nhất, trên tàu cao tốc về nhà, Lâm Kỳ Nhạc ngồi bên cạnh Dư Tiều. Trước đây, hai người bọn họ thường ngồi cạnh nhau mỗi khi đi học – tan trường. Đây là lần đầu tiên Lâm Kỳ Nhạc cảm giác như ngồi trên đống lửa. Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, gắn chặt tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dư Tiều tựa người vào ghế ngủ bù, lúc tỉnh dậy hỏi cô đến ga chưa. Lâm Kỳ Nhạc trả lời, nhưng có phần né tránh ánh mắt của hắn. Dư Tiều quay sang nhìn cô, không nói gì nữa.
Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên giường, tay mân mê con búp bê Barbie với mái tóc đã bị cắt ngắn.
‘Anh Đào, đừng quên tớ.’ Tưởng Kiều Tây nói.
Lâm Anh Đào cúi thấp đầu, không một âm thanh tiếng động, nước mắt bỗng tràn mi từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nghỉ hè, lúc mọi người tụ tập cùng nhau ăn uống, Lâm Kỳ Nhạc đột nhiên hỏi Đỗ Thượng: “Cậu nghĩ trên thế gian này có tình cảm vĩnh viễn không thay đổi không?”
Đỗ Thượng để râu, khiến cho gương mặt vốn gầy gò trông có vẻ già dặn chững chạc hơn. Đỗ Thượng không cần suy nghĩ: “Không có.”
Lâm Kỳ Nhạc nhìn hắn.
“Ở trước mặt bạn gái, cậu cũng sẽ nói như vậy sao?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi hắn.
“Không không…” Đỗ Thượng vội nói: “Bạn gái, sao có thể nói thật, phải dỗ dành.”
Thái Phương Nguyên bưng bát đồ chấm tới, hắn hỏi Lâm Kỳ Nhạc và Đỗ Thượng có cần muối rang không: “Dư Tiều có chuyện gì, sao giờ này còn chưa thấy mặt mũi nữa?”
Đỗ Thượng ngồi đối diện Lâm Kỳ Nhạc, ở giữa là cái nồi lẩu đang sôi sùng sục bốc hơi nóng nghi ngút, nói chuyện khó khăn. Hắn dứt khoát đứng dậy, bưng bát tương mè của mình đi qua ngồi bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc. Hắn quay sang nói: “Anh Đào, ba mẹ cậu tình cảm tốt đẹp, tớ và cậu nói về ba mẹ tớ đi…”
“Hồi đó, khi nhà tớ còn chưa chuyển đến công trường Quần Sơn, tớ nghe mẹ kể, bà và ba tớ tình cảm rất ngọt ngào yên ấm.” Đỗ Thượng nhìn quả câu kỷ tử trôi nổi trong nồi, nhớ lại: “Sau này thì sao, ba tớ đi công trường Bồ Thành, mẹ tớ ở lại Quần Sơn, hai người bọn họ ngày càng xa cách, mâu thuẫn, hiểu lầm mỗi lúc một nhiều. Mẹ tớ chỉ cần nói chuyện với các chú khác, truyền tới tai ba tớ, liền trở thành không đàng hoàng đứng đắn. Ông lập tức nổi giận, đánh mẹ tớ, ông còn không chịu ly hôn.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Kỳ Nhạc nghe thấy Đỗ Thượng kể về chuyện trước kia của ba mẹ mình, đề cập đến lý do người lớn bất hòa năm đó.
“Vì vậy bây giờ nếu thời gian nghỉ không có việc gì tớ liền đi Thượng Hải.” Đỗ Thượng trực tiếp nói với cô: “Nếu có thể không xa nhau thì đừng xa nhau, có thể ở bên cạnh thì hãy trân trọng. Chúng ta đều là người bình thường, đâu biết được lúc nào sẽ không còn nhìn thấy đối phương nữa. Xa cách một thời gian dài, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.”
Tần Dã Vân tới, cô ấy đi cùng với Dư Tiều. Thái Phương Nguyên thô lố mắt kinh ngạc, hỏi Tần Dã Vân: “Khách hiếm ngàn năm tao ngộ, cơn bão nào quét cậu tới vậy!”
Tần Dã Vân mắng hắn: “Khách hiếm cái đầu cậu, cậu mời khách không bao giờ gọi tớ!”
Thái Phương Nguyên cười, phun vỏ hạt dưa: “Tớ muốn gọi cậu, nhưng chẳng phải tớ sợ cậu và Dư Tiều lại ầm ĩ không dứt trên bàn cơm sao?”
Tần Dã Vân ‘cắt’ một tiếng, chỉ đạo Đỗ Thượng ngồi sang một bên, rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc.
“Thế nào, không có tớ và Tưởng Kiều Tây kẹp ở giữa, cậu và Dư Tiều cũng không nói chuyện với nhau nữa hả?” Cô ấy ghé sát tai Lâm Kỳ Nhạc hỏi.
Lâm Kỳ Nhạc lập tức phản bác: “Gì chứ, làm gì có chuyện không nói chuyện với nhau!”
Thái Phương Nguyên ngồi một bên cắn hạt dưa. Đột nhiên cả bàn im thin thít, nguyên nhân chủ yếu là vì sắc mặt Dư Tiều trở nên rất khó coi, chính là trạng thái sắp nổi giận. Thái Phương Nguyên lật đật phá vỡ bầu không khí im lặng: “Gọi món đi, mọi người muốn ăn gì nào?”
Rồi nói Tần Dã Vân: “Được rồi, được rồi, đừng chọc cậu ấy nữa. Thiếu nữ độc thân vốn đã không dễ dàng.”
Bước vào năm hai, Lâm Kỳ Nhạc mỗi ngày ngoài đi học chính là chạy tới Câu lạc bộ Anh ngữ để luyện nói với du học sinh. Cô cũng không biết vì sao mình lại luyện tập, cảm giác cũng không để làm gì.
Nghỉ lễ quốc khánh, cô sang nhà cô Hai ăn cơm. Cô Hai nuôi một con mèo Anh lông ngắn màu xám xanh, béo núc ních và đặc biệt bám người. Lâm Kỳ Nhạc đi đâu cũng ôm nó, cảm giác nó rất ỷ lại mình.
Hè vừa rồi, lúc đưa bạn gái sang Nhật chơi, anh họ đã mua cho Lâm Kỳ Nhạc mấy bộ sản phẩm chăm sóc da ở cửa hàng miễn thuế. Lâm Kỳ Nhạc nhìn cái logo bên trái một vòng tròn bên phải một vòng tròn, cô cười nói: “Móc hai vòng tròn vào nhau, chính là Chanel!”
Cuối năm, Lâm Kỳ Nhạc thi xong cấp sáu. Tần Dã Vân gọi điện thoại nói với Lâm Kỳ Nhạc, cô ấy đang yêu.
(*Cấp 6 – CET 6: college english test 6, là cuộc thi kiểm tra trình độ tiếng Anh của các sinh viên trường đại học ở Trung Quốc, CET chia làm các cấp độ A, B, 4, 6.)
Lâm Kỳ Nhạc hết sức bất ngờ, một chút chuẩn bị cũng không có.
“Cậu đang yêu?”
Tần Dã Vân nói: “Tớ không đợi được người trong lòng mình, nhưng tớ đợi được người sẵn sàng mua Ferragamo cho tớ.”
Lâm Kỳ Nhạc hỏi: “Người đó đối xử với cậu có tốt không?”
“Cũng được.” Tần Dã Vân dửng dưng: “Dù thế nào cũng tốt hơn Dư Tiều nhiều.”
Sau khi lên năm hai, Dư Tiều không ghé qua đại học Sư phạm nữa.
Hắn bận rộn nhiều việc, ngành Phi công năm ba phải xuất ngoại, nếu lịch học nằm trong nhóm đầu tiên, thì phải đi từ năm hai. Hắn đã sớm thi xong IELTS, vừa khai giảng đã phải bắt tay vô chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn tại học viện Hàng không.
Tháng Mười Hai, vẫn là Thái Phương Nguyên gọi điện cho Lâm Anh Đào, trong điện thoại hắn nói một câu: “Dư Tiều sắp đi Canada, khoảng tháng ba tháng tư năm sau sẽ đi.”
Lâm Anh Đào nghe xong, ‘à’ một tiếng.
“Dù sao thì cậu ấy cũng không nói với tớ.” Lâm Anh Đào nói.
Thái Phương Nguyên thở dài: “Chờ sau này cậu có đối tượng rồi, cậu ấy sẽ nói với cậu.”
Lâm Anh Đào cúi nhìn xuống đất, không nói gì.
Thái Phương Nguyên lại nói sang chuyện khác, hắn nói, mấy hôm trước ba của Tưởng Kiều Tây đã lấy hết phần còn lại của số tiền đã gửi trong tài khoản chứng khoán nhà hắn.
Trái tim của Lâm Anh Đào bỗng hẫng một nhịp.
“Tớ hỏi ba tớ.” Thái Phương Nguyên nói tiếp: “Có khả năng, ba cậu ấy sẽ đổi nơi công tác.”
Lâm Anh Đào hốt hoảng: “Sau này chú Tưởng không làm ở tập đoàn điện lực nữa sao?”
“Ừ.” Thái Phương Nguyên đáp.
Thái Phương Nguyên nghe thấy đầu bên kia im lặng: “Này, cậu làm sao vậy?”
Giọng của Lâm Anh Đào run rẩy: “Thái Phương Nguyên…”
“Sao vậy?” Thái Phương Nguyên bị dọa, lật đật hỏi.
Lâm Anh Đào bật khóc: “Bây giờ cũng chỉ còn có một mình cậu nói với tớ về Tưởng Kiều Tây…”
Thái Phương Nguyên không biết phải làm gì: “Sao nào, cậu cho rằng bọn tớ đều đã quên cậu ấy sao?”
Thái Phương Nguyên dịu giọng: “Cách đây mấy hôm Đỗ Thượng còn nói, hè năm ba có thể cậu ấy sẽ đi trao đổi sinh viên ở Hồng Kông. Cậu ấy sẽ đến hỏi thăm bệnh viện nơi người nhà Tưởng Kiều Tây đã chữa trị sau khi xảy ra chuyện, cậu ấy còn muốn đi ‘dần’ Tưởng Kiều Tây một trận nữa kìa.”
Khi chúng ta trưởng thành đến một độ tuổi nhất định, dường như rất khó tồn tại cái gọi là ‘Tình bạn thuần khiết giữa những người khác giới’. Dẫu đó là người bạn thân thiết đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng sẽ từ từ trở nên khác biệt. Lâm Anh Đào dần nhận ra được điều này.
Cô thu hết can đảm, nhân lúc tan học, chủ động gọi điện cho Dư Tiều. Dư Tiều không bắt máy, cô lập tức nhắn tin: [Sao cậu không bắt điện thoại của tớ hả! Làm cao như thế!]
Đến tối Dư Tiều mới nhắn lại, nói hắn không nhìn thấy: [Bận tối mắt! Cậu có bệnh gì, mau nói!]
Vào mùa hè kết thúc năm hai, cuối tháng Tám, đã xảy ra một sự kiện được truyền đi với tốc độ chóng mặt trong khắp các group của cựu học sinh trường Trung học Thực nghiệm khóa 05.
Thái Phương Nguyên gõ điên cuồng trên QQ nhắn tin cho Lâm Anh Đào, phát hiện Lâm Anh Đào không online, hắn lật đật gọi điện cho cô, cũng không có người nhận. Cuối cùng gọi sang điện thoại bàn nhà Lâm Anh Đào, chú Lâm Hải Phong bắt máy, ông kêu Lâm Anh Đào vừa mới tắm xong ra nghe.
“Mau xem QQ, ảnh của Tưởng Kiều Tây trên mạng!”
Một nữ sinh trung học Hồng Kông đã đăng một album ảnh lên MSN Spaces của mình.
(*MSN Spaces: là một mô hình Mạng xã hội của Microsoft.)
[Giáo viên toán + tiếng phổ thông mới của tớ đẹp trai nghịch thiên đúng không!! Cả Hồng Kông nhất định không có gia sư nào soái thế này!! Được thầy ấy dạy, môn toán sao có thể không thi được max điểm!]
Bên dưới bình luận có người hỏi: [Đây là Tưởng Kiều Tây trường Trung học Thực nghiệm đúng không?]
Blogger trả lời: [Tớ không biết. Anh ấy là sinh viên xuất sắc của khoa tài chính Đại học Hồng Kông, đồng thời còn đang học song song ngành luật, là gia sư của tớ và em gái tớ!]
Bình luận bên dưới cơ hồ đều là chữ giản thể*. Lướt qua có thể thấy blog này đã có một lượng khách truy cập khổng lồ chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bất luận là thành viên của đội tuyển Olympic Toán hay cựu học sinh trường Trung học Thực nghiệm khóa 05.
(*Người Trung Quốc đại lục viết chữ Hán giản thể, trong khi người Hong Kong dùng bảng chữ phồn thể – chữ Hán truyền thống.)
[Đây là Tưởng Kiều Tây mà, giải thưởng quốc gia Olympic Toán 2007, từ bỏ đề cử đi Đại học Thanh Hoa. Tớ nghe nói cậu ấy đến Berkeley học thống kê, cậu ấy đã chọn Đại học Hồng Kông ư?]
Chủ blog trả lời: [Anh ấy rất nổi tiếng ở Trung Quốc đại lục hả? Gia cảnh của anh ấy không tốt, Daddy của tớ gặp anh ấy trong bệnh viện, mời anh ấy về dạy.]
[Không thể nào, nhà Tưởng Kiều Tây rất giàu. Trước kia cậu ấy đến lớp luyện thi đều có tài xế riêng đưa đón, tùy tiện mang một đôi Jordan ba bốn ngàn đô.]
[Thiên tài toán học của đội toán Tỉnh bọn tớ năm 2007. Giải nhất quốc gia, vốn dĩ có thể đi thi quốc tế. Tớ còn tưởng cậu ấy đi Mỹ để làm nghiên cứu, không ngờ lại sang Hồng Kông làm gia sư.]
[Em gái, học toán tốt nhé.]
[Học thần Tưởng giảng bài còn kỹ hơn thầy luyện thi của bọn anh, ba em mời cậu ấy học phí bao nhiêu vậy?]
Bức ảnh được chụp lén từ khoảng trống trên đầu quyển sách, giống như cô học trò kín đáo ló mắt nhìn xung quanh. Chàng trai trẻ tuổi phía đối diện bàn học, trên tay cầm bút máy, đang cúi xuống hướng dẫn cách đọc bảng chữ cái tiếng Trung cho một cô bé thoạt nhìn chỉ khoảng tầm bảy tám tuổi.
Cậu không phát hiện có camera, gương mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì. Trên bàn ngoài sách vở cùng đủ thứ đồ ăn vặt và đồ chơi của hai cô bé là một chiếc bình màu đen có in lời trích dẫn của Eisenhower, đôi chỗ nước sơn đã bong tróc, trên miệng bình treo một bịch trà túi lọc.
Lời nhắn cuối cùng trong phần bình luận là: [Em gái, mau xóa những bức ảnh này đi. Tại Hồng Kông, sinh viên lén lút làm gia sư là phạm pháp. Tưởng Kiều Tây sẽ bị Đại học Hồng Kông đuổi học còn có thể bị trục xuất, em mau xóa đi.]
Khai giảng năm ba, Lâm Kỳ Nhạc đi Bắc Kinh. Ở trường, cô tranh thủ thời gian rảnh đi làm chứng minh thư. Chiều thứ năm không có tiết, cô đứng ở lối vào đại sảnh đăng ký, rất đông người. Lâm Kỳ Nhạc xếp hàng điền vào đơn, chụp ảnh, lấy số. Nhưng trong lúc đợi, cô không kìm được nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.