Anh Đào Hổ Phách

Chương 52




Lâm Anh Đào tròng xâu chìa khóa vào cổ tay. Cô khép hờ cửa, chạy như bay xuống cầu thang.

Trời tối, hành lang cũng tối đen, chỉ có những ngọn đèn cảm ứng âm thanh nằm im lặng. Từ dưới lầu, sẽ có cảm giác Lâm Kỳ Nhạc giống như nàng công chúa trong thế giới pháp thuật, giống như Harry Potter. Cô đi đến đâu, đèn liền bật sáng đến đó.

Cuối cùng, lầu một đen kịt trước mặt Tưởng Kiều Tây cũng bừng sáng.

Tưởng Kiều Tây đeo cặp, tay xách chiếc túi du lịch căng phồng. Cậu đứng trong bóng tối hàng hiên, ngọn đèn đường cách năm mét ngoài kia kéo dài cái bóng lặng lẽ dưới chân cậu.

Lâm Anh Đào đứng ở cuối bậc thang, cô mở to mắt, xuyên qua khe cửa nhìn cậu. Lâm Anh Đào bước xuống nhanh hơn, váy ngủ của cô là váy hai dây, bàn chân kéo lê đôi dép tông trên mặt đất, vang lên tiếng loạch xoạch loạch xoạch.

Lâm Anh Đào mở khóa từ bên trong, đẩy cửa ra. Không còn cánh cửa chắn ngang, cô đã nhìn thấy được khuôn mặt Tưởng Kiều Tây rõ ràng hơn.

“Tưởng Kiều Tây…” Cô vô thức bật thốt. Bọn họ tuồng như đã không nhìn thấy nhau suốt cả năm lớp mười hai này.

 Tưởng Kiều Tây cũng cúi nhìn cô, ngón tay buông lỏng, chiếc túi du lịch nặng trịch rơi xuống bên chân.

Hai bên cửa ra vào là nơi để xe đạp của cán bộ công nhân viên sống trong tòa nhà. Cách đó không xa, người dân trong khu xuống sân tản bộ, người dắt chó đi dạo, người thì bế cháu, tán gẫu với nhau đủ thứ chuyện. Từ nhỏ Lâm Anh Đào đã biết họ, bình thường gặp mặt đều chào một tiếng ‘thím, dì…’.

Hơn nửa thân hình Tưởng Kiều Tây chìm trong bóng tối.

“Tưởng Kiều Tây.” Lâm Anh Đào khẽ gọi cậu, chỉ vừa thốt cái tên này ra khỏi miệng, sống mũi cô bất giác cay xè: “Cậu đi đâu vậy chứ…”

Trong nháy mắt, cô đã bị kéo vào lòng, mọi âm thanh bị nuốt chửng trong nụ hôn.

Tưởng Kiều Tây không nói lời nào. Cậu ép sát người lại, ôm ghì lấy thắt lưng Lâm Anh Đào, sống lưng gầy guộc của Lâm Anh Đào, hai cánh tay Lâm Anh Đào, cổ tay đeo xâu chìa khóa giống như đứa trẻ sợ đánh rơi mất chìa khóa của Lâm Anh Đào, ôm hết thảy vào lòng. Cậu cúi đầu, hạ thấp cổ, rất khẽ rất nhẹ hôn lên môi Lâm Anh Đào. Lâm Anh Đào khẽ ngửa cổ, sau phút chốc ngơ ngác, cô ngước mặt lên cao hơn.

Vòng ôm của Tưởng Kiều Tây càng siết chặt.

Cậu mặc chiếc áo thun xám đen, chiếc áo thun nhàu nhĩ. Cậu đeo cặp, đứng ở dưới lầu cứ như vậy hôn cô. Không phải nụ hôn trân trọng khẽ chạm vào rồi lập tức tách ra như trong quá khứ, Tưởng Kiều Tây hôn Lâm Anh Đào thật lâu như muốn khảm chặt cô vào trong thân thể, mãi đến khi Lâm Anh Đào căng thẳng sống lưng cứng đờ.

Có đứa bé lẫm chẫm đi tới lối vào khu nhà bên cạnh, bi bô gọi mẹ, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người lớn.

Tưởng Kiều Tây kéo Lâm Anh Đào ra phía sau cánh cửa sắt. Cậu nắm cổ tay Lâm Anh Đào, kéo Lâm Anh Đào đi thẳng xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Lâm Anh Đào bước loạng choạng suýt ngã nhào.

Tầng hầm tối đen, hành lang sâu hun hút. Cho dẫu nhất thời có người vào, đèn cảm ứng sáng lên cũng sẽ tắt sau giây lát, chẳng mấy ai chú ý đến nơi này.

Lâm Anh Đào đứng ở cuối hành lang, đèn phụt tắt, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây vòng tay siết chặt hông cô, ghì sát cô vào cơ thể mình. Lâm Anh Đào vốn định nói, Tưởng Kiều Tây hành lý của cậu vẫn còn để ở bên ngoài, nhưng khi cánh tay cô ôm lấy bờ vai Tưởng Kiều Tây, trong nháy mắt tâm trí cô không còn nghĩ ngợi được bất cứ điều gì.

Lâm Anh Đào khẽ hé môi, trong bóng tối, là một nụ hôn run rẩy trong hơi thở dồn dập gấp gáp. Gò má cô áp trên cổ Tưởng Kiều Tây, hốc mắt bất giác nóng ran.

“Anh Đào.” Tưởng Kiều Tây bỗng nghẹn lời: “Đừng quên tớ!”

Lâm Anh Đào nhất thời không hiểu, ngay sau đó lại rơi vào nụ hôn của Tưởng Kiều Tây. Cậu hôn khuôn mặt cô, đôi môi cô. Lần này không dịu dàng như vừa rồi nữa, cánh môi thở dốc của Lâm Anh Đào loáng cái bị hôn hé mở, Lâm Anh Đào ngửa cao đầu, mái tóc dài tuôn xuống bờ vai rơi trên khớp ngón tay xương xương của Tưởng Kiều Tây. Lâm Anh Đào khẽ phát ra tiếng thở dồn dập. Cô đã mười tám tuổi, nhưng cô chưa từng bị ai hôn như vậy.

Tưởng Kiều Tây như muốn gom hết những cay đắng ngọt bùi của thế giới người lớn bên ngoài, hôn vào miệng Lâm Anh Đào.

Đèn tầng hầm lúc thì vụt sáng, khi hai người trẻ tuổi cố ý nín thở, chốc lại tắt xuống. Đêm ngày tối sáng, hư hư thực thực không cách nào phân định. Lâm Anh Đào ngước mắt lên, gò má cô đỏ ửng, nhân vài giây lóe sáng ngắn ngủi ngắm nhìn Tưởng Kiều Tây.

Bàn tay cô men theo bờ vai Tưởng Kiều Tây tiến lên trên, chạm vào khuôn mặt gầy đi không ít của cậu, cô ôm choàng lấy cổ Tưởng Kiều Tây. 

“Tưởng Kiều Tây.” Cô hỏi: “Cậu đã đi đâu vậy?”

Hàng lông mi rất dài của Tưởng Kiều Tây rủ xuống trước mặt cô.

“Cậu đã ăn tối chưa?” Lâm Anh Đào lại hỏi: “Ba mẹ tớ đã làm cơm cho tớ trước khi ra ngoài, tớ vẫn chưa ăn, cậu đi lên ăn với tớ đi.”

Lâm Anh Đào còn rất nhiều lời muốn nói với cậu, có lẽ để lên nhà nói sẽ tốt hơn.

Đầu của Lâm Anh Đào bỗng nhiên bị ấn chặt vào ngực Tưởng Kiều Tây. Đèn lại tối xuống, Lâm Anh Đào cảm giác được Tưởng Kiều Tây cúi xuống, hơi thở của cậu quét qua gò má cô, nụ hôn lại rơi lên thái dương vầng trán cô.

“Anh Đào.” Tưởng Kiều Tây khẽ gọi.

“Hở?”

Tưởng Kiều Tây nuốt khan, cái yết hầu trong cổ họng trượt xuống, cậu lại dịu dàng hôn môi Lâm Anh Đào.

“Tớ muốn ăn bánh bao táo dì Quyên Tử làm.”

Lâm Anh Đào cười: “Hôm nay, mẹ đã hấp nhiều lắm, để tớ đi hâm nóng lại cho cậu.”

Túi du lịch của Tưởng Kiều Tây vẫn còn để ở trước cửa lên nhà. Ra khỏi cầu thang tầng hầm, Lâm Anh Đào xoay người lên lầu, cô nghiêng đầu nói với Tưởng Kiều Tây: “Tớ đi hâm thức ăn, cậu lấy túi lên đi!”

Tưởng Kiều Tây đẩy cánh cửa sắt ra, đứng ở ngưỡng cửa dõi mắt nhìn cô. Lâm Anh Đào mặc chiếc váy ngủ đó có phần trẻ con, váy rủ xuống phác họa thấp thoáng đường cong cơ thể thiếu nữ. Mái tóc dài buông dài xõa trên đầu vai, cô bước đi, đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa. Dưới chân là đôi dép lê màu vàng nhạt, khi bước lên cầu thang, gót chân nhấc bổng, hồng hào mịn màng, ngay cả một vết chai mỏng cũng không có.

Lâm Anh Đào sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng cô được bảo bọc chở che trong tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ người thân. Cô nên sống trong hạnh phúc trọn vẹn, đủ đầy, không phải lo lắng bất cứ điều gì, một hạnh phúc không gì thay thế được.

Tưởng Kiều Tây bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Lâm Anh Đào lật đật chạy lên lầu, gò má nóng ran như thiêu đốt, hai mắt tít lại cười ngô nghê. Cô đi vào bếp, mở nắp nồi hấp, đếm thật nhanh, có bốn cái bánh bao nhân táo. Lâm Anh Đào nhanh nhẹn bưng khay bánh ra, vừa loay hoay hứng nước vừa đi ra ngoài bê mấy đĩa thức ăn ba mẹ làm sẵn đã bị nguội vào.

Kim đồng hồ trên tường nhích từng phút từng phút. Lâm Anh Đào đặt khay bánh lên, đậy nắp lại, cắm điện. Cô ngoái đầu nhìn cánh cửa nhà đang để mở.

Sao Tưởng Kiều Tây còn chưa lên tới?

Khu chung cư của tổng tập đoàn điện lực, đêm xuống chỉ có tiếng cười nói của các dì các thím, tiếng chó con sủa, thi thoảng có tiếng ô tô khởi động, đèn xe loang loáng chiếu sáng dáng hình Lâm Anh Đào mặc váy ngủ đứng giữa con đường cái ánh mắt hốt hoảng nhìn quanh quất bốn phía.

Là chú tài xế Thiệu của tổ lái xe. Chú ấy hạ cửa sổ xuống, thò đầu ra cười nói: “Anh Đào! Sao con lại đứng ở đây?”

Lâm Anh Đào quay lại, thấy là chú Thiệu. Chú Thiệu cùng với dì Tạ và em bé vừa mới từ bên ngoài về.

“Anh Đào ơi, con làm sao vậy?” Dì Tạ cũng ló đầu ra cửa sổ ghế phụ, nhìn cô lo lắng.

“Chú, dì…” Giọng của Lâm Anh Đào run rẩy, cô đứng đối diện với đèn pha: “Chú dì có nhìn thấy Tưởng Kiều Tây ở trên đường không ạ?

Lâm Anh Đào chạy ra cổng tiểu khu, dưới chân là đôi dép lê, cô đứng trước phòng bảo vệ hỏi chú gác cổng. Chú bảo vệ gác cổng đó còn rất trẻ, không biết Tưởng Kiều Tây là ai, chỉ nói: “Vừa nãy có một cậu con trai cao trên một mét tám, đeo cặp, đúng đúng, còn xách một cái túi, cậu ấy lên taxi rời đi rồi, là đi về hướng đó!”

Lâm Anh Đào hớt hải chạy dọc theo con đường bên ngoài khu cư xá, lao qua tiệm tạp hóa nhà Tần Dã Vân, dốc cạn cùng sức lực mà chạy, hơn cả khi tham gia đại hội thể dục thể thao, chạy mãi chạy mãi cho đến khi tới giao lộ không còn cách nào khác phải dừng lại.

Khắp bốn phía từng dòng xe cộ nối đuôi nhau ồ ạt, trên cầu vượt cũng dày đặc xe đến xe đi lướt qua như bay, chỉ trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng.

Lâm Anh Đào ngồi sụp xuống bên đường, úp mặt khóc nức nở.

*

Tưởng Chính về nhà kiểm tra một lượt. Ông ngồi thừ trên sô pha nhà Dư Chấn Đỉnh, bần thần hỏi một câu: “Anh Đào sao rồi?”   

Dư Chấn Đỉnh nói, đang ở trong phòng nói chuyện với bọn Dư Tiều.

Một lát sau, Dư Tiều từ trong phòng ngủ đi ra. Đúng lúc, ở bên ngoài có ai đó dùng sức đập mạnh cửa, em họ Dư Cẩm đi ra mở. Lương Hồng Phi từ bên ngoài lao vào.

Tưởng Chính lập tức đứng bật dậy. Dư Tiều với tay ra sau khóa trái cửa phòng ngủ lại.

Tưởng Kiều Tây đột nhiên trở về khu cư xá tổng tập đoàn điện lực giữa đêm muộn mằn, ngay lúc ba mẹ không có ở nhà, cậu thu dọn hành lý. Trước khi đi, cậu chỉ ghé qua nhà Lâm Hải Phong gặp mặt con gái Lâm Hải Phong giây lát.

Đứa con này của ông, sống nội tâm, ít nói kiệm lời, lại cố chấp, tâm tư nặng nề, dễ đi đến cực đoan. Ngay cả Tưởng Chính cũng không tạo được sự tin tưởng và tín nhiệm nơi cậu. Gặp phải vấn đề gì, cậu cũng không bao giờ trao đổi với ba mình.

Cho dẫu có là thiên tài toán học thế nào đi chăng nữa, cậu cũng chỉ mới mười tám tuổi, đối với cuộc đời cậu có thể hiểu được bao nhiêu đây.

Rất nhiều đêm, Lâm Anh Đào giật mình bừng tỉnh giữa cơn mơ.

Trong mơ, cô đeo cặp, lẽo đẽo đi theo Tưởng Kiều Tây trên con đường về nhà sau giờ tan học.

“Tưởng Kiều Tây.” Cô nói: “Sau này đi Tỉnh Thành rồi, cậu sẽ gọi điện thoại cho tớ chứ?”

“Ừ.”

“Cậu gạt tớ.” Cô hờn tủi đá hòn đá dưới chân mình: “Cậu không gọi gì cả.”

Tưởng Kiều Tây luôn trầm mặc bước đi, lúc này, cậu quay mặt lại.

Lâm Kỳ Nhạc đứng sững tại chỗ, nắm chặt hai cái bím tóc đuôi ngựa nhìn cậu.

Thân thể Tưởng Kiều Tây chỉ là một bóng hình mờ ảo mơ hồ. Lâm Kỳ Nhạc chỉ mãi lo bước đi, không chú ý, cùng nhau đi xa đến như vậy, cậu kỳ thực chỉ là một cái bóng hư vô. Cái bóng ‘Tưởng Kiều Tây’ không biết bằng cách nào nói với cô: “Anh Đào, tớ xin lỗi.”

Lâm Anh Đào tấm tức tủi thân: “ ‘Xin lỗi’ thì có ích gì chứ!”

Trong nháy mắt đó, ‘Tưởng Kiều Tây’ bỗng tan ra, giống như đống cát bị thổi tan trong gió, giống như đom đóm đang tụ lại bỗng tan tác bay vào rừng sâu.

Lâm Anh Đào đứng bất động tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh cậu tan biến. Mãi đến khi giọng của ba vẳng vọng gọi cô từ phía sau… Anh Đào… Anh Đào. Ba đi tới, bế cô lên, cô vẫn còn ngửa đầu nhìn ngơ ngác.  

*

Cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 không để lại nhiều ám ảnh trong lòng thế hệ Lâm Kỳ Nhạc. Bọn họ vừa mới hoàn thành xong kỳ thi áp lực và khắc nghiệt nhất của cuộc đời, kết thúc bao nhiêu năm học tập vất vả khổ cực như vậy. Niềm vui và nỗi muộn phiền của người lớn thì có liên quan gì đến bọn họ đâu chứ.

Trong thời gian chờ điểm thi công bố, lớp 12A18 đã tổ chức họp lớp một lần cuối cùng, đây có thể xem như là ‘bữa tiệc chia tay’ khép lại quãng đời học trò. Rất nhiều nữ sinh ôm nhau khóc nức nở, nhưng Lâm Kỳ Nhạc chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Thái Phương Nguyên và Dư Tiều, nhìn các bạn ôm chầm lấy nhau quyến luyến không rời.

Hoàng Chiêm Kiệt đi tới, Lâm Kỳ Nhạc bưng ly bia lên cụng với hắn. Hoàng Chiêm Kiệt cười cười, viền mắt đỏ hoe, hắn luôn là một người có tâm hồn nhạy cảm. “Chờ sau này tớ xuất bản thành công đại tác phẩm, tớ sẽ gửi cho các cậu xem!” Hắn nói.

“Được!!” Lâm Kỳ Nhạc mỉm cười đáp lại, đưa ly bia đắng chát lên uống.

Từ lâu cô đã biết, người hợp rồi tan, gặp gỡ rồi chia ly là điều thường tình trong nhân thế. Sau khi ăn xong, cả lớp lại kéo nhau sang KTV. Có cô bạn níu tay Dư Tiều muốn hát chung với hắn ‘Hôm nay em muốn gả cho anh’, mấy chục cái miệng đồng loạt lao nhao trêu chọc. Lâm Kỳ Nhạc cúi đầu, cô nhìn trong điện thoại, cậu đàn em Tề Nhạc gửi đến một tin nhắn.

[Đúng rồi, đàn chị Dung Dung. Tớ đột nhiên nhớ ra, cậu có xem qua cặp của học trưởng Tưởng chưa?]

Lâm Kỳ Nhạc không trả lời lại. Cô đi ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho Tưởng Kiều Tây, vẫn như cũ không thể kết nối.

‘Anh Đào, đừng quên tớ.’ Ngày hôm đó, Tưởng Kiều Tây đã nói.

Cậu tựa như đang cầu xin cô.

*

Điểm thi đại học công bố. Buổi trưa, Lâm Anh Đào sang nhà Dư Tiều ăn cơm. Điểm của Dư Tiều đúng với khả năng và sức học thường ngày của hắn, đại khái có thể đứng trong top năm thí sinh dự tuyển phi công có số điểm cao nhất. Lâm Anh Đào trái lại phát huy khả năng vượt xa mức bình thường, còn cao hơn Dư Tiều mấy chục điểm.

Người lớn ăn mừng trên bàn rượu.

Lâm Anh Đào ngồi trên giường Dư Tiều nghe Mp3 của mình, Dư Tiều ngồi bên bàn học nói chuyện với cô. Lâm Anh Đào ngẩng đầu nhìn hắn, không nghe thấy hắn nói gì, cô tháo tai nghe xuống.

Dư Tiều nhìn cô: “Cậu thi không tệ!”

Lâm Anh Đào cười hì hì.

“Tớ cảm thấy, nếu như không có Tưởng Kiều Tây.” Lâm Anh Đào đột nhiên nói, ánh mắt xa xăm: “Tớ nhất định sẽ không cố gắng bắt đầu tập trung vào việc học lúc lên cấp hai như thế.”

Dư Tiều nhún vai: “Đề tài này của cậu rẽ hơi bất ngờ đấy.”

Lâm Anh Đào lại cười.

“Ừ… tớ sợ tớ sẽ quên cậu ấy.” Cô lẩm bẩm.

“Cậu ấy đi đâu?”

“Tớ không biết.”

“Trong khóa chúng ta, còn hai người nữa đi California – Berkeley.” Dư Tiều nhớ lại: “Một người lớp B8 và một người B15.”

Lâm Anh Đào nhìn hắn.

Mp3 đang đặt trên đầu gối cô, lúc này trượt xuống rơi vào khe đệm cuối giường Dư Tiều.

Dư Tiều nhìn đôi mắt to tròn sáng long lanh đang dòm mình, hắn mỉm cười: “Dù sao thì cậu ấy cũng phải đi học chứ!”

Lâm Anh Đào bước ra khỏi cổng nhà Dư Tiều, cô ngoái đầu nhìn lại theo thói quen, nào ngờ nhìn thấy trước cửa tòa nhà số 23 có mấy chiếc xe tải của công ty chuyển nhà đang đậu ở đó.  

“Đúng vậy, chú Tưởng của con ly hôn.” Ba đang bón phân cho bồn vạn niên thanh đã lâu không được Lâm Kỳ Nhạc chăm sóc.

Lâm Anh Đài đứng sững người ở ngưỡng cửa, bất động.

“Mẹ của Kiều Tây đã chuyển đi mấy hôm trước.” Ba quay lại nói tiếp: “Chú Tưởng của con đã được điều đến công trường ở nước ngoài, sau này cũng không sống ở đây nữa.”

Lâm Anh Đào đứng bên dưới tòa nhà số 23, cô ngước lên, dõi nhìn ô cửa sổ kia.

Trước đây rất lâu, Lâm Anh Đào từng hy vọng, một ngày nào đó cô có thể đến nơi này tìm Tưởng Kiều Tây chơi.

Bầu trời khu cư xá tổng tập đoàn, những chiếc máy bay thảng hoặc bay qua để lại vệt khói trắng. Ngày 8 tháng 8 năm 2008, Lâm Anh Đào đứng trước ti vi, xem lễ khai mạc Thế vận hội Olympic.

Thế vận hội Olympic cứ như vậy mà đến.

Lúc nhỏ, Lâm Anh Đào từng cho rằng, đây tựa hồ là chuyện sẽ xảy ra ở kiếp sau.

Thợ điện Lâm không xem lễ khai mạc. Ông ngồi ngoài ban công, đọc tin tức về những xáo trộn liên tục trong nền kinh tế Hồng Kông do cơn bão thế chấp dưới chuẩn của Mỹ gây ra. Rất nhiều công ty phá sản, người giàu gánh những món nợ khổng lồ, nhân viên bị sa thải không còn chịu nổi gánh nặng chi phí sinh hoạt đắt đỏ, áp lực sống nặng nề… những người mất hết tiền dành dụm cả đời vào thị trường chứng khoán nản lòng thoái chí, đã lựa chọn gieo mình khỏi các tòa nhà cao tầng.

Lâm Anh Đào đi ra, trên ti vi vẫn đang ngân vang giai điệu sôi động của buổi lễ khai mạc. Thợ điện Lâm đặt tờ báo sang một bên để Lâm Anh Đào ngồi lên đùi mình.

Anh Đào trưởng thành, thợ điện Lâm ôm cô khó tránh khỏi khó nhọc.

“Cô Hai và dượng không thích chuyên ngành con đã chọn.” Lâm Anh Đào thoạt đầu không nói gì, lúc này tựa vào lòng ba rồi mới nói.

Thợ điện Lâm nở nụ cười hiền lành quen thuộc.

“Ông nội và ba, thời trẻ, đều làm những công việc nhà nước giao cho.” Thợ điện Lâm dịu dàng nói, ông xoa đầu cô: “Bởi vì mỗi người đều phải cố gắng, cùng nhau xây dựng đất nước.”

“Bây giờ đất nước đã đổi mới, phát triển. Ba hy vọng con có thể tìm thấy những gì con muốn làm. Anh Đào, chỉ cần là thứ con muốn học, sau này con hãy vào đại học, học thật hăng say.”

“Nhưng có thể sau này con sẽ không kiếm được nhiều tiền.” Lâm Anh Đào cúi thấp đầu.

Thợ điện Lâm dở khóc dở cười.

“Con thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, con còn muốn kiếm được bao nhiêu nào?” Thợ điện Lâm giơ tay bẹo má cô: “Ba mẹ đều có lương hưu của nhà nước, con nuôi mình là đủ rồi.”

“Ba ơi.” Lâm Anh Đào tựa vào vai thợ điện Lâm, cô hỏi: “Ba muốn học cái gì ạ?”

“Sao chứ?”

“Nếu lúc trước có thể đi học đại học, ba muốn học cái gì?”

Thợ điện Lâm ngẫm nghĩ một lúc, cúi đầu cười.

“Ba quả thực không có nghĩ tới vấn đề này.” Thợ điện Lâm nói: “Học đại học, chuyện tốt như vậy, sao có thể ai cũng có được chứ.”

“Con sẽ học thật chăm chỉ.” Lâm Anh Đào khẽ nói.

Một lúc sau.

“Ba ơi.” Cô nghèn nghẹn: “Con dường như sẽ không bao giờ còn gặp lại Tưởng Kiều Tây nữa.”

Thợ điện Lâm cúi đầu nhìn cô.

Lâm Anh Đào nghẹn lời: “Con cảm thấy… con sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn có thể thích một ai đó như vậy nữa.”

Thợ điện Lâm nghe thấy Lâm Anh Đào hít mũi.

“Anh Đào, con chỉ mới mười tám tuổi.” Trong đêm này, thợ điện Lâm nắm tay con gái, nói với cô: “Đừng nói vĩnh viễn.”

P/s: Thời cấp ba của Anh Đào và những người bạn của mình kết thúc.