Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!

Chương 55




Thói quen thật ra rất đáng sợ, không có Hồ Quân, suốt một đêm Tây Tử không hề chợp mắt. Lúc ngủ Hồ Quân thích ôm cô, tay chân hai người kề cạnh nhau, cả người của cô bị anh ôm vào trong ngực, chiếm giữ hoàn toàn. Vừa mới bắt đầu, Tây Tử không thể thích ứng được, nhưng mà đến khi Hồ Quân đi công tác mấy ngày, thì cô lại không thể ngủ ngon, trong phòng ngủ chính còn vương lại mùi hương thoang thoảng của anh, tối nay lại một đêm nữa cô trằn trọc không yên.

Bật đèn ở đầu giường lên, nhìn đồng hồ báo thức, kim chỉ giờ chỉ số bốn, Tây Tử ngồi dậy, cô cảm giác mình không hề buồn ngủ, mở cửa phòng đi ra ngoài rót ly nước uống một hớp, suy nghĩ một chút, lại trở vào phòng ngủ chính, kéo chiếc rèm cửa sổ dày cộm nặng nề sang một bên, nhìn bóng đêm bao trùm toàn thành phố.

Ở phía xa những ngọn đèn ngũ sắc vẫn bật sáng, không biết Hồ Quân có phải là một chiếc đèn trong đó, ngồi trên chiếc ghế bành bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trước mặt, cuối cùng vẫn cầm lên gọi. Điện thoại vang lên mấy tiếng thật lâu, bên kia nhận, Tây Tử vẫn còn đang suy nghĩ, nên nói gì với Hồ Quân, chính cô cũng không biết gọi vào số điện thoại này để làm gì.

Nhưng thời điểm đó trong điện thoại của cô lại vang lên một giọng nữ réo rắt, Tây Tử cảm giác đầu ông ông: " Alo! Xin hỏi muốn tìm ai?" Một câu hỏi đơn giản, lại khiến Tây Tử hôn mê “Muốn tìm ai?" Âm thanh trong điện thoại lại lập lại một lần nữa, giống như có hơi mất bình tĩnh.

Tây Tử chậm chạp mở miệng: "Tôi tìm Hồ Quân."

" Anh ấy đang tắm, cô là ai? Có chuyện gì sao?"

Tây Tử cắn cắn môi: " Ừ, chắc tôi gọi nhầm người rồi, xin lỗi......" Két, trong điện thoại di động truyền ra âm thanh đô đô, Loan Loan để điện thoại của Hồ Quân xuống, suy nghĩ một chút, nhấn nút tắt máy, ngẩng đầu lại phát hiện Phong Cẩm Thành đang đứng ở cạnh cửa nhìn cô.

Phong Cẩm Thành nhìn cô chằm chằm: "Ai gọi điện thoại vậy?" Ánh mắt của Loan Loan lóe lên: "Gọi lầm rồi, anh Quân đâu? Như thế nào rồi? Tôi đi sang xem một chút......" Đứng dậy đi tới phòng tắm lại bị Phong Cẩm Thành đưa tay ngăn lại: "Loan Loan, mặc kệ trước kia cô cùng Quân có quá khứ oanh oanh liệt liệt như thế nào, tất cả đã đi qua rồi. Còn nữa nhiều năm như vậy không thấy bóng dáng của cô, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, giống như cô đang toan tính chuyện gì? Tôi không tin cô không biết chuyện này, Quân đã kết hôn rồi."

"Kết hôn rồi thì thế nào?" Loan Loan đột nhiên cười, vẻ mặt tinh tế, nụ cười này càng ngày càng làm cho người ta rung động, Phong Cẩm Thành cũng không thoát khỏi. Từ mười năm trước, lúc cô mới mười sáu tuổi, trên người luôn mang theo bí ẩn tai họa, bao nhiêu năm đã qua, năm tháng không hề khiến cô trở nên già nua tiều tụy mà càng lộ ra nét thùy mị hấp dẫn. Phụ nữ ở vào khoảng độ tuổi thanh xuân rất là xinh đẹp, đối với đàn ông đó là đòn đánh nốc ao mạnh nhất.

Nếu như hai người này không có đoạn quá khứ phức tạp kia, Phong Cẩm Thành anh sẽ không lo lắng làm gì, dù sao phụ nữ lẳng lơ, thì chẳng qua cũng là phụ nữ mà thôi. Nhưng Loan Loan thì không như vậy, bọn anh cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mỗi người đều hiểu tính cách lẫn nhau? Phong Cẩm Thành không phải sợ chuyện này, chỉ sợ Hồ Quân nhất thời hồ đồ, dễ dàng phạm sai lầm, hậu quả kia không ai dọn dẹp thay.

Mấy người bọn anh tiếp xúc với cô bé Tây Tử kia không nhiều nhưng cũng biết sơ qua, cô bé kia có tính hay bắt bẻ người ta, nhưng lại rất thẳng thắn, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến dùng vũ lực. Ban đầu cô ấy không nhìn trúng Quân, chê cậu ta có quá khứ không sạch sẽ. Khó khăn lắm mới vừa đấm vừa xoa lại ăn vạ mà không biết xấu hổ che đậy chuyện nóng hổi của người khác. Lúc này nếu quá khứ bị lộ tẩy thì mọi chuyện coi như xong.

Phải nói giữa nam và nữ, chia tay cũng là chuyện bình thường, nhưng cái chính là anh sợ Quân không qua được cửa ải của chính bản thân. Anh thấy rất rõ ràng rằng Tây Tử đã ở trong tim của Hồ Quân. Vì vậy lúc này Phong Cẩm Thành đã cảm thấy rất hối hận, sớm biết như vậy cũng không dẫn Hồ Quân tới quán bar uống rượu, để cậu ta gặp phải Loan Loan.

Nhưng Phong Cẩm Thành cảm thấy, lúc này sự xuất hiện của Loan Loan cũng quá đúng dịp, hơn nữa thái độ hôm nay của cô chứng tỏ muốn can thiệp đến cuộc sống gia đình tạm ổn của Hồ Quân. Chuyện này là do anh gây ra, anh phải chịu tránh nhiệm tới cùng, ít nhất không thể để cho chuyện này tiến triển thuận lợi trước mắt anh như vậy được.

Nghĩ đến đây, Phong Cẩm Thành chau mày: "Kết hôn, thì có vợ rồi, có vợ rồi, phụ nữ khác cũng nên tránh xa một chút, đừng gần gũi với nhau, tránh gây ra hiểu nhầm."

Ánh mắt của Loan Loan chuyển một vòng trên người Cẩm Thành, phì cười: " Tôi thật sự hơi nghi ngờ, anh không phải là công tử nhà họ Phong danh tiếng lẫy lừng hay sao? Lời này từ trong miệng anh nói ra, thật mẹ nó quá châm chọc đi." Lời nói thô lỗ như thế, nhưng từ trong miệng cô nói ra lại có mùi vị hút hồn mãnh liệt.

Loan Loan đưa tay đặt trên bả vai Phong Cẩm Thành, ghé sát lỗ tai của anh nhỏ giọng nói: "Tôi lại rất vui lòng làm tiểu Tam, rất kích thích, lại nói tôi cũng không có quyến rũ anh phải không Phong thiếu gia?" Sắc mặt của Phong Cẩm Thành đông cứng, giọng nói cũng không có khách khí vang lên: "Tôi cũng khuyên cô nên yên phận, Quân cũng không còn là Quân của mười năm về trước. Cô muốn nối lại tình xưa với cậu ta cũng không được gì đâu, đừng có tự rước thêm phiền toái vào mình, nếu có chuyện không hay gì xảy ra, cô chống đỡ không nổi đâu."

Loan Loan cười: "Phong thiếu là đang uy hiếp tôi hay sao?"

"Không phải uy hiếp, mà là sự thật." Nhìn vẻ mặt Phong Cẩm Thành u ám, Loan Loan thật sự có hơi sợ. Hồ Quân quấn khăn tắm đi ra ngoài, nhìn thấy Loan Loan ngẩn người, nói: "Sao em còn ở lại chỗ này vậy?"

Loan Loan hơi mím môi có chút uất ức: "Em sợ anh Quân không có ai chăm sóc, dù sao Phong thiếu cũng là nam không tiện." Hồ Quân cau mày, đè huyệt Thái Dương, hôm nay thật sự là uống hơi nhiều rồi.

Đụng phải Loan Loan, thật là một chuyện ngoài ý muốn. Chuyện năm đó, bọn người Cẩm Thành không biết rõ sự tình, thời điểm anh biết cô, lúc đó cô ấy còn là một học sinh cấp 3, tuy là học sinh cấp 3, nhưng lại trưởng thành sớm. Gia đình hơi phức tạp, hình như mẹ cô ấy ngoại tình với là người đàn ông bên ngoài, cô là con gái riêng, nên điều kiện đối đãi cũng không bình thường.

Hồ Quân đã gặp qua mẹ cô, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng thấy qua ba của cô. Anh chỉ nghe cô nói sơ qua, hình như là người ngoại quốc, mẹ cô ấy rất xinh đẹp lại có chút lẳng lơ, cuộc sống riêng tư của bà ta khá loạn nên cũng không để ý trông nom đến Loan Loan nhiều, cứ mặc cho cô theo chân bọn họ đi khắp nơi. Khi đó Hồ Quân, phải nói là cũng không phải là một cậu con trai tốt, bị kẻ xấu hãm hại, cũng không biết sao, Loan Loan lại đi thông đồng cấu kết với bọn chúng, nhưng giữa hai người cũng không có chuyện gì xảy ra.

Nói thật, không phải lúc đó anh không nghĩ, khi đó, anh thật có cảm tình với cô ấy. Loan Loan không giống những cô gái khác, nếu như năm đó Loan Loan không đi, Cẩm Thành không nói câu nào, có thể anh đã cưới cô ấy rồi. Cũng bởi vì Loan Loan không giống những cô gái khác ở trong lòng anh, nhưng cô lại đột nhiên không chào mà đi, làm anh vừa đau lòng vừa hận.

Tuy nói quá khứ đã qua chẳng còn gì nhưng trong lòng anh vẫn luôn tồn tại vướng mắc. Khi anh không còn nhớ cô thì cô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh. Dù sao Hồ Quân cũng là đàn ông, đều có thói hư tật xấu. Không thể không thừa nhận lúc vừa mới bắt đầu anh cảm thấy rất kích động cùng vui sướng, cô gợi lên hồi ức trong anh có một thời tuổi trẻ ngông cuồng ngạo mạn.

Tuổi trẻ cố tình làm bậy phá phách, luôn có một cô gái đặc biệt. Đối với Hồ Quân mà nói, cô gái này chính là Loan Loan. Uống rượu với Loan Loan, nhớ lại cảm giác thuở xưa, rất có mùi vị. Vì vậy Hồ Quân uống rất nhiều, nhưng có uống nhiều hơn nữa anh cũng rất rõ ràng, Loan Loan là Loan Loan, cô ấy chỉ là ký ức của thời thanh xuân mà thôi, mặc dù khó quên, nhưng chưa tới mức khắc cốt minh tâm, khắc cốt ghi tâm nhất vẫn là vợ anh: Tây Tử.

Anh uống nhiều, rất nhiều nhưng cũng không quên vợ của anh đang ngủ ở nhà, theo bản năng rùng mình một cái, bởi vì cái tên tiểu tử họ Phạm kia, nhưng anh biết trong lòng cô ấy có anh, uống đến nửa đêm bốn giờ rồi, anh không muốn trở về nhà với vợ nên cùng Cẩm Thành thuê phòng ở khách sạn đối diện, ngủ một đêm.

Tắm rửa xong ra ngoài lại nhìn thấy Loan Loan cũng ở đây, trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhìn Cẩm Thành đứng một bên mới thở phào nhẹ nhõm, may có Cẩm Thành, nếu không chuyện này không thể giải thích được.

Ở quầy rượu gặp mặt người xa cách đã lâu, uống chút rượu, lại chạy tới khách sạn thuê phòng, cô nam quả nữ ở trong phòng, nếu vợ ở nhà mà biết, hậu quả kia, Hồ Quân nghĩ nghĩ, liền tỉnh rượu.

Phong Cẩm Thành vừa nhìn bộ dạng của Hồ Quân liền cảm thấy nhẹ nhõm, khóe môi nở nụ cười, cậu ta không động tới cô gái này là anh yên tâm? Chỉ cần Quân có chủ tâm tốt, thiêu thân cũng không lao đầu vào được.

Hồ Quân đặt mông ngồi trên giường: "Cẩm Thành không có xe, em thì càng không có xe rồi, nói thế nào, anh cùng em cô nam quả nữ, em lại đi chăm sóc cho anh lại càng không đáng tin cậy, đây chính là nguyên tắc sai lầm, anh không thể phạm phải, đã muộn rồi, em đi về trước đi!"

" Em không đi." Loan Loan đặt mông ngồi cạnh Hồ Quân, ôm cánh tay của anh cọ xát: "Hôm nay em ngủ ở chỗ này......" Mông của Hồ Quân giống như cái bàn ủi nóng, anh nhanh chóng rút cánh tay của mình ra, nhảy lên, tránh thật xa, nhìn cô chằm chằm, lời nói cứng rắn lại hàm chứa sự lạnh lùng:

"Loan Loan, chuyện của anh và em trước kia đã qua rồi. Lại nói, coi như quay về lúc ấy, anh cũng không yêu em. Nếu là hiện tại anh còn độc thân thì không nói, nhưng mà bây giờ anh đã có vợ rồi, hơn nữa đã thề độc, đời này cả người của anh đều thuộc về cô ấy, cô gái khác ở trong mắt anh, đều giống như tảng đá bên lề đường không có gì khác biệt. Em cũng giống vậy, em đi nhanh lên đi! Để cho vợ anh biết anh cùng phụ nữ khác ở chung một phòng thì cô ấy sẽ thiến của quý của anh đó.”

Sắc mặt của Loan Loan trở nên khó coi, chỉ là không có cố sống chết dây dưa, cầm túi của mình lên nhanh chóng đi ra ngoài. Cô vừa đi, Phong Cẩm Thành đã không thể kiềm chế nổi, chỉ vào Hồ Quân cười nghiêng ngả: “Lúc nãy mình còn lo lắng cho cậu, sợ tên tiểu tử nhà cậu thấy tình cũ liền muốn nối lại, thậm chí quên luôn cô vợ ở nhà, ai ngờ cái người này lại sợ vợ nha. Tại sao vậy?"

Mới đầu Hồ Quân nói ra những lời này, thậm chí đã quên việc Cẩm Thành cũng có ở đây, lúc đóng cửa mới nghe Cẩm Thành nói cười, mặt của anh đỏ sậm lên, cũng may da mặt của anh rất dày, nhìn người anh em của mình, cười ha ha:

"Không phải cậu chính là vết xe đổ phía trước cho mình nhìn hay sao, nhưng mình vẫn muốn phòng ngừa thật chu đáo. Vợ mình so với vợ cậu có khi còn lợi hại hơn. Cợ của cậu tính tình dịu dàng, hai người đã yêu nhau nhiều năm, chỉ cần nói chuyện với nhau là được. Còn vợ mình thì không giống vậy, mình đây dụ dỗ cưng chiều cô ấy hết mức mà cô ấy còn giận dỗi hai ba ngày với mình. Nếu mình phạm phải sai lầm này, vợ mình có thể đạp cho mình một cú, sau đó cả đời không qua lại với nhau luôn ấy."

Phong Cẩm Thành dở khóc dở cười: "Dáng vẻ kinh hãi lúc nãy của cậu đừng để cho Tả Hoành nhìn thấy. Nếu cậu ta mà nhìn thấy được là có thể lấy chuyện đó làm tiêu đề cho câu chuyện của cậu đó." Nói đến chỗ này, đột nhiên anh có chút chột dạ quét mắt về phía điện thoại di động nằm trên giường: "Mới vừa rồi Loan Loan thay cậu nhận điện thoại, có phải là vợ của cậu hay không.....?"

Cẩm Thành chưa nói xong, Hồ Quân đã quát to một tiếng, vội vàng cầm điện thoại di động lên mở máy lên xem. Phong Cẩm Thành cứ như vây đứng nhìn cậu ta, sắc mặt của Hồ Quân thay đổi thành màu đỏ, đáng sợ! Không hề có chút giả dối.