Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!

Chương 14




Đôi vợ chồng son không coi là quan trọng nhưng mà phụ huynh hai bên lại rất để bụng. Sau khi hai người đăng kí kết hôn xong thì bận túi bụi, lễ đính hôn, thiếp mời, chụp ảnh cưới......Nhà có sẵn, nhưng cũng phải đặt mua đồ dùng trong gia đình, bận tối mắt tối mũi.

Mẹ chồng Tây Tử nói, sau khi hai người bọn họ tan việc thì trở về đại viện ăn cơm, ăn cơm xong mới trở về căn nhà nhỏ của mình tiết kiệm thời gian bếp núc. Thân mật như thế thật hợp ý ông bố tài phiệt của cô.

Là con gái ông, nên chắc chắn ông hiểu rõ con bé nhất.Từ bé đã là bảo bối trong lòng ông, sao ông nỡ để cho cục cưng bảo bối làm việc nhà.

Lúc trước nghèo khó, đều là ông bố tài phiệt của cô tự thân tự lực, về sau giàu có, trong nhà thuê một cô giúp việc. Nhưng mỗi lần ông rảnh rỗi đều sẽ tự mình xuống bếp, làm cho cục cưng bảo bối bữa cơm tình yêu. Còn con gái của ông thì mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân.

Ông bố tài phiệt ban đầu còn âm thầm buồn bực, vợ chồng son vừa mới kết hôn lại đều là công chức nhà nước, không thể vừa lấy nhau đã thuê người giúp việc. Hiện nay người trẻ tuổi, không phải đều thích thế giới của hai người sao. Mặc dù sống thế giới của riêng hai người cũng không thành tiên được, cũng phải ăn cơm như người bình thường thôi, cuộc sống lâu dài này bỗng trở thành vấn đề.

Theo lý mà nói hai người cũng từng là quân nhân, nấu nướng cũng không làm khó được hai đứa, nấu không ngon thì chín là được rồi.Nhưng chế độ dinh dưỡng, khẩu vị, con gái ông sao chịu được! Ban đầu khi cô mới tham gia quân ngũ, ông bố tài phiệt mỗi tháng sẽ tới thăm cô một lần, mang thức ăn tới cho con gái để cô cải thiện bữa ăn, chị sợ cơm tập thể trong quân đội làm đói gầy con gái bảo bối của ông.

Bây giờ cô kết hôn rồi, ông là ba vợ cũng không thể sống cùng con gái như trước đây nữa, vả lại, ông còn phải quản lý một cửa hàng lớn, thật đúng là buồn mất mấy ngày. Ông bà thông gia bỗng dưng nhắc tới, đương nhiên hợp ý ông bố tài phiệt rồi, hai bên ăn nhịp với nhau, an bài thỏa đáng những ngày tháng sau này của đôi vợ chồng son.

Lễ đính hôn tổ chức ở Cẩm Giang, cố gắng khiêm tốn, nguyên nhân bởi vì Tây Tử nói với hai trưởng bối Hồ gia là: "Con và Hồ Quân là công chức nhà nước, cũng đều là cảnh sát, quá mức phô trương sẽ ảnh hưởng không tốt, đơn giản long trọng là được rồi, chẳng những thể hiện được phẩm chất tiết kiệm mà còn để cho những người ác tâm không nói linh tinh......"

Lời của Tây Tử khiến cho Tổng Tham Hồ luôn luôn nghiêm túc cũng phải gật đầu lia lịa. Chờ vợ chồng son đi, Tổng Tham Hồ còn cảm thán với bạn già: "Con trai hơn ba mươi tuổi, cuối cùng cũng làm được một chuyện đáng tin." Có thể thấy được ông rất vừa ý với Tây Tử

Bà Hồ lại cười trêu ghẹo: "Thật đúng là con dâu mới vào cửa tâm tư người ba chồng này đã nghiêng rồi, nhưng mà tôi cũng vậy, rất thích con bé Tây Tử này, không có thói xấu của bọn con gái thời nay, thẳng thắn chính trực, đúng là quân đội có thể tôi luyện con người. Nhìn Tây Tử nhà chúng ta khác xa đám con gái nhà người khác, đứng ngồi chuẩn mực. Nhìn con bé tôi lại cảm thấy trên người Đình Đình toàn là tật xấu, cũng may kết hôn rồi, cũng không cần tôi quan tâm nữa."

Tổng Tham Hồ gật đầu một cái: "Tham gia quân ngũ cũng không phải ai cũng giống như Tây Tử, đứa nhỏ này thật khó có được, nếu là con trai có lẽ sẽ đạt được không ít thành tựu."

Bà Hồ xì một tiếng cười: "Ông này nói cái gì vậy, nếu Tây Tử là con trai, đâu còn có thể trở thành con dâu chúng ta."

Bên này hai vị trưởng bối Hồ gia thật vô cùng hài lòng, bên kia Hồ Quân và Tây Tử ra cửa, vừa ngồi lên xe, Hồ Quân liền nhìn vợ anh mà cười: "Được đó! Thật biết dụ dỗ, lớn như vậy rồi tôi cũng chưa từng thấy dáng vẻ tươi cười của ba già được mấy lần, miệng nhỏ của cô vừa nói, cô không thấy nếp nhăn nơi khóe mắt ba già nhà tôi cũng lộ ra hết rồi."

Tây Tử liếc anh một cái: "Chẳng lẽ anh muốn để cho mọi người đều biết, nói cho trưởng bối bọn họ biết, hôn lễ này không khéo sẽ biến thành phim truyền hình. Sau này xong việc chúng ta vẫn phải đi làm, tôi không muốn để cho mọi người trong đơn vị biết."

Sắc mặt Hồ Quân trầm xuống, chân mày cau lại: "Thế nào? Cô chê tôi không có bản lĩnh, sợ làm cô mất mặt sao?"

Tây Tử nghiêng đầu nhìn anh: "Hồ Quân, đừng có ông nói gà bà nói vịt như thế được không. Có gì thì cứ nói thẳng ra, tôi không rảnh quanh co với anh như vậy."

Hồ Quân đánh tay lái, quẹo vào đường vòng, kìm nén bực bội nói:

"Bất kể sau này hai ta thế nào, đây dù sao cũng là lần đầu tiên kết hôn, con gái các cô không phải đều quan tâm mấy thứ này sao, hi vọng có một hôn lễ long trọng lãng mạn, tôi chỉ sợ cô cảm thấy tủi thân."

Tây Tử im lặng, trong buồng xe có chút yên tĩnh, đến đầu đường. Vượt qua đèn đỏ, Hồ Quân dừng xe lại,nghiêng đầu nhìn cô. Cô bé này quả thực rất lạnh lùng, cha mẹ anh rất thích vẻ chững chạc của cô, anh thì không thích.Thật quá lạnh lùng, ở cùng với một người lạnh như băng, dù bạn có nhiệt tình như lửa thì cũng không hâm nóng được, giống như ao tù nước đọng cả chút gợn sóng cũng không có.

Hồ Quân lắc đầu một cái, anh muốn vậy làm gì, không nóng tốt hơn, nóng quá hóa thành nước chết chìm anh, mất nhiều hơn được. Kết hôn xong rồi, anh coi như hoàn thành tâm sự của cha mẹ, sau này sẽ không tới làm phiền anh nữa.Anh biết rõ đạo lý này, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu không nói nên lời.

Đến dưới nhà Tây Tử, Hồ Quân dừng xe lại, Tây Tử đẩy cửa xe đi xuống.Mới vừa bước lên bậc thang, cửa sổ xe bên kia của Hồ Quân hạ xuống, nói về phía cô: "Tám giờ sáng ngày mai, tôi tới đón cô, còn nữa, chuyện cô chuyển công tác gần xong rồi, vừa kịp lúc trước khi kết hôn. Cô nghỉ ngơi đi, coi như thời gian nghỉ kết hôn, tôi phê chuẩn. Sau khi kết hôn lập tức tới tổ trinh sát hình sự 17 báo danh."

Giọng Hồ Quân rất bình tĩnh, giống như không hề có sự phập phồng nào. Tây Tử quay đầu lại, hồi lâu sau, mới nói một câu: "Hồ Quân, cám ơn anh."

Nói xong, quay người lên lầu. Hồ Quân lại không lập tức lái xe đi, mà xuống xe, lấy điếu thuốc ngậm lên miệng, ngồi dựa vào bồn hoa bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên, cho đến khi ánh đèn cửa sổ tầng thứ tám bật lên, Hồ Quân mới nhả làn khói trong miệng ra, ném điếu thuốc xuống đất, đi hai bước, lại trở lại nhặt lên, ném vào trong thùng rác bên kia.

Tây Tử lên lầu, tắm rửa, cầm cái khăn tắm lớn lau tóc, vào phòng của ba.Vừa tiến vào phòng cô sợ hết hồn, vẫn còn sớm ba cô đương nhiên chưa ngủ, bình thường giờ này mọi ngày ông đang ôm cái TV xem ương ca [1], hôm nay lại không. Ông gác chân ngồi ở trên giường, trước mắt đặt ngay ngắn một chiếc hộp gỗ nhỏ.

[1]Ương ca (loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch)

Hộp có chút cũ kỹ, bên trong một đống kim nguyên bảo được xếp chỉnh tề, không tới hai hàng, sáng đến chói mắt. Ba cô cứ ngồi đó nhìn chằm chằm kim nguyên bảo trong hộp, ngẩn người......

"Ba, ba đang làm gì vậy? Những thứ này ở đâu ra?"

Ông bố tài phiệt lúc đó mới phục hồi lại tinh thần, ngoắc ngoắc tay: "Con gái, tới đây."

Tây Tử đặt khăn tắm lớn ở một bên, đi tới ngồi ở trên giường, cầm một viên kim nguyên bảo vuốt vuốt, sau đó để lại chỗ cũ: "Ba, đây không phải là thật chứ?"

Ánh mắt ông bố tài phiệt trợn thật lớn: "Sao không phải là thật? Vàng thật trăm phần trăm, mỗi viên 100 gam.Lúc con năm tuổi, ba đã có chút tiền dư dả, hàng năm cứ đến sinh nhật con lại để dành cho con một đồng.Hai năm trước, cũng đã bù cho con năm năm trước kia.Ba cuối cùng nghĩ, con gái ba cũng đã trở thành thiếu nữ rồi, sẽ phải lập gia đình, của hồi môn ba cũng không có thể để con gái chịu uất ức. Năm này qua năm khác, đến năm nay, vừa đúng hai mươi bảy viên nguyên bảo, vừa rồi ba đã ngồi đếm từng viên một, cũng không khỏi nhớ tới mẹ của con, mẹ con nếu còn sống......"

Nói xong, nghẹn ngào, nước mắt ông rơi xuống, ông xong Tây Tử sao chịu được, liền nhào vào lòng ba, khóc hu hu: "Ba, ba nói những thứ này làm gì? Ba nói những thứ này làm gì hả? Con nói con không lấy chồng, không phải ba buộc con cưới sao, con không lấy chồng, không lấy chồng, chúng ta cứ như bây giờ sống cả đời đi......"

"Nói bậy!"

Ông bố tài phiệt ôm con gái bảo bối trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô:

"Con đã trưởng thành, không sớm thì muộn cũng phải lập gia đình, hai mươi bảy đã là muộn rồi. Khi cha mẹ kết hôn, lúc đó mới có hai mươi tuổi, con gái hai bảy tuổi là đã lớn tuổi lắm rồi, không thể trì hoãn chuyện cưới hỏi nữa. Còn không lấy chồng sẽ lỡ dở cả đời, đứa con rể Hồ Quân này ba thấy rất tốt, sau này con phải dịu dàng một chút nghe không, đàn ông trên đời này đều thích mềm không thích cứng, có câu nói nhu có thể khắc cương, con xem nước có phải rất nhẹ nhàng không. Nhưng nước chảy có thể mài mòn được đá, ba không đọc quá nhiều sách vở, cũng không biết được mấy chữ, nhưng chuyện lớn ba không hồ đồ. Cái tính khí bướng bỉnh này của con cũng là do ba quá nuông chiều mà thành, nhưng Hồ Quân không phải là ba, nó không thể nào nhường con mãi được, con bướng bỉnh, thằng bé có thể nhường con một lần hai lần, nhưng đến lần thứ ba, không biết nó có thể nhường con được nữa hay không. Không giống ba, con cứng đầu cứng cổ với ba, gạt ba nhập ngũ, ba cùng lắm cũng chỉ giận hai ngày, qua rồi thì lại không nỡ mà mò sang thăm con. Nhưng giữa vợ chồng với nhau, cần yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, anh nhường tôi một thước tôi nhường anh một trượng. Con cũng không còn nhỏ nữa, có một số việc, thích hợp thì nên mềm mại một chút, đàn ông sẽ thích hơn......"

Ông bố tài phiệt đang tận tình khuyên bảo, nhưng con gái nhà ông lại không nghe: "Con cần gì anh ta yêu con?" Tây Tử lau sạch nước mắt, dẩu môi hừ một tiếng lầu bầu nói, vô cùng yếu ớt.

Ông bố tài phiệt đẩy cô ra cười nói: "Lớn như vậy rồi, vẫn còn ở trong ngực ba làm nũng, ba cũng không có thứ gì khác, chỉ có chút tiền. Nửa đời cũng chỉ có một mình đứa con gái là con, ba nghe người ta nói, bên nhà gái phải có một chút tiền dưới đáy hòm, ba nghĩ tới nghĩ lui, không có gì tốt hơn hai mươi bảy viên kim nguyên bảo này, cho con mang theo! Cũng coi như một phần tâm ý của ba, con cũng đừng bướng bỉnh với ba"

Bố già tài phiệt nhìn con gái:

"Cha con không ngốc, mặc dù cha mẹ chồng con không nói gì, nhưng gia cảnh gia đình bọn họ như vậy, ba nhìn ra được đó không phải là gia đình bình thường. Ban đầu ba cũng không muốn gả con vào những gia đình như vậy, sợ con chịu thiệt, nhưng khó có được thông gia tính tình tốt như vậy, lại yêu quý con, ba nhìn Hồ Quân cũng vô cùng thuận mắt, so sánh ra thì còn gì tốt hơn."

Ông bố tài phiệt thở dài tiếp tục khuyên con gái: "Tuy nói dòng dõi thượng lưu, chúng ta có chút với cao, nhưng ba cũng không thể để người khác xem thường con gái ba. Con là bảo bối trong lòng ba, không thể bị coi thường, nghe ba đi! Hơn nữa những thứ này đều là vật ngoài thân, chỉ cần hai vợ chồng các con sống tốt, ba mới có thể yên tâm."