Ngày hôm sau Tô Hồng Tụ ngủ dậy với đôi mắt thâm quầng, vừa đánh răng vừa hạ quyết định !
Làm mặt dày chống lại sợ hãi mặc kệ bị người đó xem thường cũng muốn mở ra cái miệng này!
Vì vậy, Tô Hồng Tụ do dự nửa ngày, tự động viên bản thân vô số lần, rốt cuộc ở giờ cơm trưa ngày hôm đó cô sợ sệt đi đến sau lưng Mạnh Tư Thành.
"Cái đó. . . . . . Chào bạn. . . . . . Mạnh Tư Thành. . . . . ." Tô Hồng Tụ ngập ngừng nửa ngày, rốt cuộc mở miệng lên tiếng chào hỏi.
"Chuyện gì?" Mạnh Tư Thành mặc dù mặt nhìn lên trời, nhưng trong lòng đang dâng lên một cỗ hi vọng và phỏng đoán vô hạn. Cô ở sau lưng anh do dự đi vòng vo đã lâu, chẳng lẽ có điều gì muốn nói với anh sao?
"Cái đó. . . . . . Mình muốn mượn sổ ghi chép . . . . . ." Tô Hồng Tụ vừa nói ra, hơi sợ sệt ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt khinh thường lạnh lẽo của anh, thì vội vàng cúi đầu.
Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn đỉnh đầu của cô.
Tóc ngắn đến ngang tai, sợi tóc đen mềm mại rủ xuống.
"Chỉ có chuyện này thôi sao?" Mạnh Tư Thành nhàn nhạt hỏi.
"Hả?" Tô Hồng Tụ chợt có chút không hiểu câu hỏi của bạn học Mạnh Tư Thành, không nhịn được ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh.
Mạnh Tư Thành không biết trong lòng như thế nào lại có mấy phần ảo não, lạnh lùng ép hỏi: "Chính là muốn mượn sổ ghi chép sao?"
Tô Hồng Tụ không hiểu tại sao anh bỗng nhiên giống như rất tức giận, chỉ có thể vội vàng gật đầu liên tục.
Nào ngờ Mạnh Tư Thành nâng lên mơ ước to lớn của Tô Hồng Tụ, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng, không có ý tốt nói: "Bạn thì cần gì phải mượn bài ghi chép của tôi chứ!"
Tô Hồng Tụ nghe ra giọng điệu khinh miệt, cắn môi dưới, trong đôi mắt chợt nổi lên sương mù. Cô thật sự không thể hiểu, tại sao Mạnh Tư Thành luôn có dáng vẻ khinh thường đối với cô.
Mạnh Tư Thành một câu lạnh lùng nói ra, thấy Tô Hồng Tụ không có phản ứng nào, cũng không biết phải cãi lại, càng thêm giận, châm chọc nói: "Chỉ bằng bộ dạng ngơ ngác như vậy, cho dù bạn có mượn sổ ghi chép bạn cũng thi không khá được!"
Tô Hồng Tụ cắn môi, nhịn xuống giọt nước mắt sắp rơi xuống, không cho mượn thì không mượn, tại sao muốn nói cô như vậy chứ ?
Cô xoay người chạy như điên, không ngoảnh lại nhìn Mạnh Tư Thành một cái.
Mạnh Tư Thành nhìn bóng lưng uất ức của cô chạy đi, càng thêm căm tức, hung hăng đá quả bong ở dưới chân, quả bóng tại không trung bay qua một đường vòng cung thật dài, cuối cùng lăn xuống ở góc sân vận động.
Thật ra thì, về chuyện cuốn sổ ghi chép này, mặc dù lúc ấy Tô Hồng Tụ cảm thấy nhục nhã và tức giận, nhưng sau đó còn có rất cảm kích.
Bởi vì, buổi chiều hôm đó, cô phát hiện một quyển sổ ghi chép xuất hiện trên bàn học cô, kiểu chữ rồng bay phượng múa, viết rất nhiều phương pháp giải những đề khó điển hình, suy nghĩ một chút liền có thể nhìn ra cuốn sổ này giúp đỡ rất lớn đối với người sắp bước vào cuộc thi trước mắt.
Cô cắn môi nhìn xung quanh một chút, giống như không có ai chú ý đến. Cô không thể hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Mạnh Tư Thành, nhưng nếu sổ ghi chép đã rơi vào tay cô rồi, cô tự nhiên cũng không từ chối dùng.
Tô Hồng Tụ cũng không phải một người vì mặt mũi mà không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác.
Múa bút thành văn chép lại từ cuốn sổ ghi chép, thời gian nghỉ ra chơi cô len lén tìm tới Mạnh Tư Thành.
"Trả lại cho bạn." Tô Hồng Tụ đưa ra cuốn sổ ghi chép.
Mạnh Tư Thành liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Bạn giữ lại xem đi."
"Nhưng. . . . . . mình. . . . . ." Tô Hồng Tụ có chút kinh ngạc, nghĩ giải thích thật ra cô đã nhanh chóng chép lại rồi, đến nỗi cánh tay cũng tê rần.
Nhưng Mạnh Tư Thành giống như từ trước đến giờ không có kiên nhẫn nghe cô nói hết lời. Anh lập tức cắt đứt lời của cô..., lạnh lùng nói: "Không cần dài dòng."
Tô Hồng Tụ cũng không dám nói nữa, bởi vì cô sợ lại nói dài dòng lần nữa.
Mạnh Tư Thành muốn trở về phòng học, liếc cô một cái nói:"Bạn còn phải đứng ngốc ở đây đến bao giờ ?"
Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu, sau khi gật đầu phát hiện không đúng lại lắc đầu. Suy nghĩ một chút rồi vội vàng chạy chậm trở lại chỗ ngồi.
Về sau, không biết có phải do cuốn sổ ghi chép thật sự có tác dụng thần kỳ, cô thuận lợi thi đỗ vào trường cao trung, học cùng trường với Mạnh Tư Thành. Rất trùng hợp, còn học chung một lớp.
Về phần cuốn sổ ghi chép kia, lúc ấy Tô Hồng Tụ cẩn thận từng li từng tí bỏ vào tận cùng bên trong ngăn kéo bàn học, sau khi tốt nghiệp lúc dọn đồ xử lí như thế nào? Hình như là mang về nhà đi? Tô Hồng Tụ cũng nhớ không rõ nữa.
Tô Hồng Tụ thở phào một cái, lắc đầu đem các loại chuyện cũ để qua một bên. Dù sao hiện tại chuyện cô vui vẻ nhất chính là đã tìm được một công việc rồi!
Công việc này, tiền lương so với trước kia gấp hai lần, 4000 đồng đó! Hơn nữa người ta chỉ gặp một lần liền quyết định cô trúng tuyển, điều này sao có thể không làm cho người ta mừng rỡ đây?
Tô Hồng Tụ đếm trên đầu ngón tay tính toán một chút, 4000 đồng, lấy chi tiêu thường ngày của cô, coi như, mỗi tháng cũng có thể tiết kiệm được ba nghìn đồng rồi. Phải biết trước kia cô một năm cũng tiết kiệm được hơn một vạn, hiện tại, một năm có thể tiết kiệm được hơn ba vạn rồi, đây quả thực là sự khác biệt long trời lở đất !
Ở nơi này Tô Hồng Tụ đang trải qua khoảnh khắc vui vẻ nhất, đương nhiên phải đem tin tức tốt này chia sẻ cho mẹ cô. Vì vậy cô vội vàng bấm điện thoại, lập tức thông báo cho mẹ cô tin tức tốt đẹp này !
Mẹ cô nghe được đầu tiên không tin, sau lại tin, liên tiếp thở dài, nghe còn giống như khóc, nói cái gì ba cô mất sớm, cô cũng chịu không ít khổ sở, hôm nay cuối cùng cũng có chút tiền đồ, không uổng công bà vất vả như thế nào. . . . . .
Tô Hồng Tụ kiên nhẫn nghe mẹ cô càu nhàu, lại lắng nghe mẹ cô dặn dò cố gắng làm tốt công việc, sau đó dặn cô tìm người yêu, cuối cùng kết thúc cuộc điện thoại.
Kế tiếp, Tô Hồng Tụ đương nhiên vui vẻ mà chuẩn bị đi làm.
Cô nhớ lại ngày phỏng vấn hôm đó lúc nhìn thấy muôn hình muôn vẻ loại người, bắt đầu do dự có nên đi mua sắm trang phục một chút.
Cắn môi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, không bỏ cái nhỏ sao thu được cái lớn, quyết định mua một bộ quần áo mới đi!
Từ trong túi xách lấy ra một chiếc thẻ, chạy đến máy rút tiền nhẫn tâm lấy ra hai trăm đồng, sau đó đi thẳng tới một trung tâm thương mại gần đấy, cô muốn thay đổi phong cách một chút.
Trong trung tâm thương mại, bởi vì là thứ tư, thời gian làm việc, người cũng không phải rất nhiều. Tô Hồng Tụ đi xuyên qua một gian hàng bán đồ mỹ phẩm, trực tiếp lên tầng ba là khu dành cho trang phục.
Cô kinh ngạc nhìn một đám người mẫu đang biểu diễn phía trước, nhận thấy quần áo họ mặc trên người thật đẹp, nhưng nếu mặc lên người cô, có thể được như thế hay không đây? Giằng co một lúc, cuối cùng cô thấy một chiếc áo khoác, vải nỉ màu đen, bên hông có thắt một cái đai lưng nhỏ màu đen, rất có cảm giác lịch sự tao nhã.
Cô cúi đầu nhìn lại cái áo khoác kẻ ca rô cô đang mặc trên người, cũng đã hơi cũ rồi! Không bằng. . . . . . Không bằng mua cái áo khoác ngoài màu đen này đi.
Nhân viên cửa hàng thấy cô đứng nhìn hồi lâu ở nơi đó, vội lại gần bày ra một nụ cười ưu nhã hỏi: "Tiểu thư, cô có muốn thử một chút hay không?"
Tô Hồng Tụ gật đầu một cái, nhưng ngay sau đó nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi trước: "Cái áo khoác này bao nhiêu tiền vậy ?"
Cô nhân viên duy trì nụ cười khéo léo, nhiệt tình nói: "Giá gốc là 899, hôm nay cửa hàng giảm giá tám phần trăm, nên chỉ còn 719."
Tô Hồng Tụ vừa nghe đến giá tiền, liền toát mồ hôi lạnh, thì ra cô quyết định nửa ngày mới rút ra hai trăm đồng, đến nơi này thế nhưng không mua được một cái tay áo!
Cô khẩn trương nhấc chân, vội vàng rời đi, chỗ này quả thực là ăn thịt người!
Cô nhân viên gặp người khách chợt không nói lời nào đã vội vàng rời đi, vội ở phía sau hỏi với theo: "Tiểu thư, cái áo này. . . . . ."
Tô Hồng Tụ phất tay nói: "Thật xin lỗi, tôi không mua nữa." Vừa nói xong bước nhanh hai ba xuống tầng dưới.
Lau mồ hôi lạnh, Tô Hồng Tụ hơi không cam lòng nên đi dạo một vòng ở tầng một, nhận thấy đồ ở đây một số cái nhìn như bình thường, nhưng giá tiền lại trên trăm, thậm chí có cái hơn một nghìn.
Cô sờ trong túi hai tờ tiền giấy, ảo não rời khỏi trung tâm thương mại.
Từ trung tâm đi ra, ánh mặt trời mùa thu hôm nay có chút sáng rỡ chiếu vào người cô, nhưng trong lòng cô lại hơi ảm đạm.
Trái lo phải nghĩ, thứ hai sẽ phải đi làm, bắt đầu cuộc sống mới rồi, nếu như không tốn ít tiền mua một bộ quần áo, thì thật có lỗi với bản thân, vì vậy cô liền đi tới chợ bán quần áo.
Tô Hồng Tụ chen chúc giữa dòng người nhốn nháo, cô đi dạo lung tung, cuối cùng chọn được một cái áo khoác.
Màu đen, vải nỉ , bên hông cũng có dây lưng màu đen.
Nhưng, làm sao cô nhìn lại không có cảm giác ưu nhã như chiếc áo trong khu thương mại đây?
Chủ sạp hàng quần áo thấy Tô Hồng Tụ đối với chiếc áo khoác này đang đắn đo, vội muốn đẩy mạnh tiêu thụ, nói cái áo khoác này là chiếc còn lại duy nhất, dùng nguyên liệu gì, thợ may khéo ra sao, khoe chiếc áo so với đóa hoa đều giống nhau.
Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi chủ sạp: "Bao nhiêu tiền vậy?"
Chủ sạp đánh giá Tô Hồng Tụ, dứt khoát nói: "80 đồng tiền đi, một giá không mặc cả, chỉ còn sót món này, đây là bán lỗ vốn rồi đấy."
Tô Hồng Tụ nghe giá tiền cũng có chút động lòng, nhìn lại chiếc áo, dường như xem ra không tồi, so với cái áo trong khu thương mại giá 899 cũng không thấy khác biệt cái gì!
Được rồi, quyết định mua cái này !
Mua xong áo, Tô Hồng Tụ muốn một cái túi, cẩn thận cầm áo bỏ vào túi, sau đó rời đi.
Thời điểm đi tới cửa chợ, cô nhìn thấy có một đám nữ sinh đang chen chúc bên một gian hàng, những cô gái kia thoạt nhìn chắc cũng chỉ đang học đại học, đang vây quanh gian hàng này chọn chọn lựa lựa.
Tô Hồng Tụ ở bên cạnh nhìn một chút, lúc này mới phát hiện ra người ta đang mua mỹ phẩm.
Vì vậy cô nhớ lại, lần trước đến công ty DMC phỏng vấn, mọi người đến phỏng vấn cũng đều trang điểm đó sao.
Cô phải chăng cũng nên trang điểm một chút?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, lại có chút ngượng ngùng, đợi đến khi đám kia nữ sinh cò kè mặc cả sau đó rời đi, lúc này cô mới đi đến gần.
Chủ sạp không ngừng giới thiệu, nhưng Tô Hồng Tụ đối với mĩ phẩm từ trước đến giờ chưa bao giờ thử qua, loại chuyện tiêu tiền bậy bạ này cô dĩ nhiên không làm.
Cô chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định chọn một thỏi son môi, tốn tám đồng tiền. Tính toán một chút, hôm nay cô tiêu hết 88 đồng, mong công việc khởi đầu thật tốt a! Vì vậy cô vội vàng trả tiền, cõi lòng đầy mong đợi đi về nhà.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua buổi tối nghe Tiểu Dạ nói đến chuyện son môi này, cảm thấy nữ chủ quá ngốc rồi, ta đây giới thiệu qua một chút vậy.
Đầu tiên, thật ra trong cuộc sống rất nhiều người đều có một thỏi son môi bình thường, bản thân nghĩ rằng dùng nó có thể sẽ làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, không biết ở trong mắt người khác là buồn cười cỡ nào, vì vậy được một người ngốc nghếch rồi. Chúng ta đều có thể biết rõ được đó là một thỏi son môi bình thường, nhưng cũng không phải tất cả đều hiểu được điều đó để cho chúng ta trở thành người ngốc nghếch nào đó rồi.
Sau đó, nhìn thấy một người bộ dạng ngây ngốc, chúng ta không phải cũng sẽ giống như mọi người đều mím môi cười một tiếng, nhưng cũng không nói cái gì ? Có thể hay không có một người kéo cô qua một bên, có ý tốt nói cho cô biết đây?
Oh, chuyện này lại nói quá nghiêm túc, nơi này chỉ là đem những chuyện 囧 trong cuộc sống phóng đại n lần viết ra thôi. Nữ chủ là một đứa bé đáng thương, cô ở trong thành thị lăn lộn thật nhiều năm, nhưng vẫn ở tầng dưới chót, rất nhiều chuyện cô còn chưa tiếp xúc qua, mà cô cũng không hiểu.
Cho nên, chúng ta cần cho nam trư thời gian, cho nữ trư thời gian.