Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 30




Tô Hồng Tụ đưa điện thoại cho Tôn Kiến Nghiệp xong, rồi đi từ từ trở về nhà, lúc này theo ánh đèn chiếu xuống một cây khô gần đó, cô nhìn thấy một người từ từ đi ra.

Bóng dáng cao lớn, gương mặt kiên nghị, từ từ đến gần, chỗ ánh sáng giao thoa, cô nhận ra người đó.

Thì ra là anh, Mạnh Tư Thành.

Ánh đèn sáng tối, còn có bóng cây loang lổ, co nhìn không rõ ánh mắt của anh, nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác bị áp bức.

Mạnh Tư Thành nhìn cô không nói lời nào, cả người cô bắt đầu không được tự nhiên, do dự một chút cô nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Làm sao anh lại ở chỗ này?"

Mạnh Tư Thành đi từng bước một ra khỏi bóng tối, đèn đường mờ mờ chiếu xuống gương mặt kiên nghị, có vẻ mơ hồ không rõ, một đôi mắt thâm trầm bao vây Tô Hồng Tụ, môi mỏng mím chặt lộ vẻ lãnh khốc và kiên nghị. Tô Hồng Tụ càng thêm không biết làm gì, tại sao bộ dáng của anh nhìn cô, giống như cô đã phạm vào một sai làm thật lớn, giống như cô đã làm chuyện không thể tha thứ ?

Tô Hồng Tụ khẩn trương liếm môi, lầm bầm nói: "Làm sao anh lại ở chỗ này? anh làm sao vậy?"

Mạnh Tư Thành đi từng bước một đến trước mặt Tô Hồng Tụ, đôi mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm, lông mày nhíu chặt, cắn răng nhỏ giọng chất vấn: "Tô Hồng Tụ, đêm hôm khuya khoắt, tại sao người đàn ông kia lại từ trong nhà cô đi ra?"

Tô Hồng Tụ sợ run lên một lúc sau mới hiểu được anh nói người đàn ông kia là Tôn Kiến Nghiệp đúng không? Sự việc vừa rồi anh đều nhìn thấy được?

Cô hơi cà lăm nói: "Anh ấy. . . . . . anh ấy. . . . . ." Cô nghĩ muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không biết giải thích như thế nào. Đúng vậy, đêm hôm khuya khoắc, xác thực người đàn ông kia đi ra từ trong phòng của cô! Nhưng, những điều này có quan hệ với Mạnh Tư Thành sao? Cô có cần phải giải thích cho anh hiểu không?

Mạnh Tư Thành nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của cô, trái tim trầm xuống, lông mày khóa càng chặt hơn, tức giận nói: "Đừng nói nữa!" Anh không muốn nghe thấy đáp án kia của cô!

Câu nói tức giận kia, ở trong đêm tối vang lên làm cho người ta phải sợ hãi, khiến cả người Tô Hồng Tụ run lên, không nhịn được lùi về sau một bước, nhưng lúc cô lảo đảo lùi về sau một bước, ánh mắt cô nhìn thấy ánh mắt của anh, trong lòng chợt nảy lên một cái!

Trong đôi mắt kia, có tức giận, cũng có thống hận, còn có ghen tức vô hạn và sự đè nén.

Cô không hiểu tại sao anh lại nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng tràn ngập sự thống hận như vậy, giống như anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại trở nên như vậy, giống như không dám tin sự việc lại thành ra như vậy?

Mạnh Tư Thành, anh làm sao vậy? Giờ khắc này, Tô Hồng Tụ cảm giác trong lòng của cô bị kéo lên, giống như chân tướng sắp lộ ra vậy .

Mạnh Tư Thành đè nén tâm trạng hít sâu một hơi, nhìn Tô Hồng Tụ đang liên tiếp lui về phía sau tránh né, lắc đầu khổ sở tự giễu nói: "Tô Hồng Tụ, tại sao cô phải làm như vậy chứ? Chẳng lẽ tôi rất đáng sợ? Cô nói cho tôi biết được không?"

Nghe được câu hỏi với giọng nói khổ sở đè nén của anh, Tô Hồng Tụ cảm thấy có một loại mê mang cùng đau đớn đang từ từ lên men ở trong lòng cô, sau đó dần dần khuếch tán, cảm giác đau đớn xâm nhập toàn thân cô.

Cô cảm thấy môi cô ở trong gió rét đang run rẩy, nhìn người đàn ông ở trước mắt cô đang bị khổ sở hành hạ, người đàn ông cô cho rằng luôn cao cao tại thượng khiến cô chỉ dám âm thầm ngưỡng mộ, lòng của cô, cũng ở trong gió rét của tháng mười hai khẽ run.

Mạnh Tư Thành tiến lên ép sát cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Tô Hồng Tụ, tôi vẫn luôn cố gắng, nỗ lực đạt được nhiều hơn, tôi nghĩ rằng làm như vậy, tôi có thể sẽ có được điều tôi muốn! Nhưng tại sao, tôi vẫn như cũ không chiếm được đây? !"

Tô Hồng Tụ lại lui về sau một bước, nhắm mắt thật chặt, cố gắng khiến sự ướt át trong mắt tiêu tánDĐLQĐ, hít sâu một cái, trải qua thời gian dài nghi ngờ, trong nháy mắt này giống như tất cả mọi việc đều được phơi bày ra ánh sáng.

Mạnh Tư Thành hung dữ nhìn chằm chằm vào Tô Hồng Tụ, lạnh giọng ép hỏi: "Tô Hồng Tụ, rốt cuộc cô quan tâm những điều gì? Nếu như cô cần tiền, chẳng lẽ tôi không phải thí sinh tốt nhất sao? Hiện tại tôi có rất nhiều rất nhiều tiền, tôi có thể cho cô tất cả những thứ cô muốn! Tại sao cô còn phải làm như vậy chứ?"

Tô Hồng Tụ cảm thấy lòng cô đang co rút đau đớn, loại đau này rõ ràng đến mức giống như cô có thể nghe thấy am thanh đau lòng của cô. Cô mở mắt ra, kiên định nhìn anh, lần đầu tiên cô nhìn anh như vậy.

"Mạnh Tư Thành, anh đi đi, chúng ta vẫn luôn không phải cùng một loại người, bộ dạng này của anh đối với quan hệ của chúng ta cũng không tốt." Ở trong gió lạnh cô nghe được giọng nói của mình, từ khi sinh ra lần đầu tiên có một loại kiên định và kiên quyết như thế.

Lông mày Mạnh Tư Thành càng nhíu chặt, đôi mắt anh nheo lại, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Tô Hồng Tụ, cô đang đuổi tôi đi sao?"

Tô Hồng Tụ hơi nghêng mặt đi, nhìn ánh đèn mông lung, nhìn những ngôi nhà mơ hồ trong đêm, chính là không muốn nhìn anh.

"Anh không đi, còn muốn như thế nào đây?" Sau khi anh nói như vậy, lại còn có thể làm như thế nào đây?

Mạnh Tư Thành cười lạnh, đôi mắt nheo lại giống như có vệt nước sáng lóe lên, anh hít một hơi thật sâu, kiên định lắc đầu nói: "Tôi không đi! Tại sao tôi phải đi? Tôi sẽ thành cái gì nếu như chưa làm bất kỳ điều gì đã phải tránh đi như vậy?" Anh càng nói càng lớn, càng nói càng tức giận.

Tô Hồng Tụ cười bất đắc dĩ nói: "Tốt, vậy anh không phải đi, tôi đi!" Nói xong cô đo vòng qua anh để trở về.

Vẫn đứng thẳng bất động Mạnh Tư Thành thấy cô đang đi qua bên cạnh anh thì chợt vươn tay, lúc cô không đề phòng chợt bị anh kéo. Tô Hồng Tụ ngẩn ra, không kịp giãy giụa, bị bàn tay to kia lôi kéo, liền bị kéo vào trong một lồng ngực ấm áp.

Trong đêm đông rét lạnh, lồng ngực ấm áp phập phồng kịch liệt, một đôi cánh tay vững vàng cầm giữ cô ở bên trong, không thể nhúc nhích chút nào.

Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra Tô Hồng Tụ gần sát thân thể của một người đàn ông như thế, ngượng ngùng và hốt hoảng đánh tới, khiến cô không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ biết ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Mạnh Tư Thành.

Mạnh Tư Thành cúi đầu, nhìn cô gái đang ngốc lăng ở trong ngực, cảm thụ sự mềm mại ấm áp của cô, không nhịn được có chút cuồng loạn thì thầm nói: "Đừng đi. . . . . .được không?"

Kèm theo giọng nói thì thầm này, một cơn gió lạnh thổi qua, Tô Hồng Tụ bây giờ mới phản ứng lại, e lệ và tức giận khiến cô liều mạng giằng co, một bên giãy giụa một bên nhỏ giọng kêu ầm lên: "Buông tôi ra! Anh muốn làm gì, Mạnh Tư Thành, anh điên rồi sao?"

Mạnh Tư Thành giống như đang mê muội, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi điên thật rồi!" Anh vừa nói vừa ôm cô chặt hơn, anh ôm cô giống như muốn đem cô khảm vào trong thân thể của anh vậy.

Tô Hồng Tụ tức giận vô cùng, hai tay dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của anh nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, cô tức giận hỏi: "Mạnh Tư Thành, anh đang làm cái gì đây? Quấy rối tình dục sao? Anh còn như vậy tôi sẽ kêu lớn lên đấy!"

Mạnh Tư Thành cười nói: "Cô muốn gọi? Vậy cô gọi đi!"

Tô Hồng Tụ giận đến mặt đều nóng lên, hít sâu một cái há mồm định lên tiếng kêu to, đang lúc ấy thì, Mạnh Tư Thành chợt cúi mặt xuống, trong nháy mắt cô không chuẩn bị môi mỏng tìm được môi của cô.

Tô Hồng Tụ chỉ có thể "Nức nở nghẹn ngào", không phát ra được âm thanh gì nữaDĐLQĐ, đôi môi lạnh lẽo đang bao trùm môi cô, sau đó cái lưỡi nóng rực vội vàng thăm dò vào đôi môi đang hé mở của cô, công thành đoạt đất, dã man xâm chiếm răng môi của cô, điên cuồng mút vào hương thơm của cô.

Cô nức nở, liều mạng giùng giằng muốn né tránh, lại bị một bàn tay to của anh đặt phía sau đầu vững vàng cố định, mà hai tay cô đang giãy giụa cũng bị cánh tay kiên cố của anh giam cầm, không thể nhúc nhích.

Lần đầu tiên từ khi sinh ra Tô Hồng Tụ có loại cảm giác bị cưỡng bách, bị cưỡng bách nâng đầu lên, mở miệng ra mặc cho người ta thô bạo xâm chiếm. Cô muốn tránh, nhưng môi mỏng nóng dần lại dính sát môi cô, cái lưỡi nóng rực linh hoạt đang lật khuấy ở bên trong, hô hấp dần trở nên khó khăn, chứ đừng nói đến việc tránh né.

Ở nơi này cô đang bị xâm chiếm, trong lúc hoảng hốt cô thấy, trong đôi mắt của anh có giãy giụa và tàn nhẫn, cũng có thống khổ và hành hạ.

Đôi mắt nguyên bản đã hơi ướt át hiện tại nước mắt từ từ chảy xuống. Mạnh Tư Thành, tại sao anh lại bức cô đến nỗi nông nỗi này? Anh nói những lời đó, là đem cô đặt ở chỗ nào đây?

Cô nhắm mắt lại, hướng về phía chiếc lưỡi linh hoạt đang dây dưa lật khuấy giữa răng môi của cô, nhẹ nhàng cắn xuống. Ngay sau đó, liền có một chút vị mặn ngọt lan tràn ở trong miệng, đó là mùi vị hỗn tạp giữa chua xót và ngọt ngào.

Cảm thấy thân thể cứng rắn nóng rực kia đột nhiên cứng đờ, lồng ngực đang kịch liệt phập phồng giống như dừng lại.

Tô Hồng Tụ mở mắt ra, thấy Mạnh Tư Thành dùng một loại ánh mắt khó tin nhìn cô.

Cô từ từ lui về phía sau, thoát khỏi lồng ngực của anh. Lúc này cánh tay anh cứng ngắc vẫn để ngang ở nơi đó, nhưng không có bất kỳ sức lực gì, mặc cho cô rời đi.

Tô Hồng Tụ giơ tay lên, xoa xoa đôi môi của cô cảm giác hơi ngai ngái, khóe môi bất đắc dĩ nở nụ cười.

Lômh mi dày rậm của Mạnh Tư Thành rũ xuống, ánh mắt vốn điên cuồng đã từ từ tản đi, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.

Tô Hồng Tụ cười khổ, từ từ mở miệng nói: "Mạnh Tư Thành, anh có phải đang cảm thấy rất ngoài ý muốn? Đúng là rất ngoài ý muốn, anh chưa từng nghĩ một Tô Hồng Tụ mềm yếu vô năng chợt phản kháng anh, lại dám hung hăng cắn anh một cái, phải không?"

Mạnh Tư Thành chau mày, môi mỏng mím chặt không nói một lời.

Tô Hồng Tụ tiếp tục cười, ở trong gió lạnh chậm rãi cười: "Mạnh Tư Thành, thật ra tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh nhất định phải nói cho tôi biết, được không?"

Đôi mắt thâm trầm của Mạnh Tư Thành có một tia sáng lướt qua, anh khẽ gật đầu.

Tô Hồng Tụ ngửa mặt lên, nhẹ giọng hỏi: "Mạnh Tư Thành, có phải anh yêu thích tôi hay không?"

Đôi mắt Mạnh Tư Thành nhìn xuống, ngay sau đó nâng lên, nhìn cô thật sâu, hít một hơi, giống như đang hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng nói: "Đúng vậy, tôi vẫn luôn thích em, từ thật lâu trước kia, tôi đã thích em rồi." Giọng nói của anh có một chút mơ hồ không rõ, nhưng Tô Hồng Tụ nghe được, trong giọng nói của anh có đè nén khổ sở, còn có nồng đậm mất mác. ( Ogy: vì đây là Mạnh Tư Thành đang tỏ tình nên mình đổi cách xưng hô của 2 nhân vật nhé m.n)

Trong mắt Tô Hồng Tụ có nước mắt chảy xuống, ở trong gió rét lạnh lẽo nước mắt theo gương mặt cô chảy xuống. Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, nhưng lại kiên định quyết tuyệt nói: "Mạnh Tư Thành, tôi vẫn không nghĩ ra, nhưng hôm nay rốt cuộc tôi đã biết, thì ra anh vẫn luôn yêu thích tôi ."

Cô hít mũi một cái bắt đầu nhớ lại nói: "Thật lâu trước đây, anh đối với người khác cũng còn coi là ôn hòa , duy chỉ có đối với tôi luôn là quắc mắt trừng mi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, tôi vẫn luôn không hiểu tại sao; sau này, tôi chạy đến công ty của anh phỏng vấn, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiềuDĐLQĐ, nhưng lúc giúp đỡ tôi, chung quy lại vẫn là tâm tình bất định lúc lạnh lúc nóng, tôi cũng vẫn không hiểu tại sao; sau đó nữa, tôi có bạn trai, anh chợt giận dữ ngút trời, giống như tôi đã làm chuyện xấu xa ác độc không thể tha thứ, tôi cũng vẫn không hiểu tại sao! Hôm nay, anh nhục nhã tôi như vậy, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao rồi!"

Cô ngẩng mặt lên, để cho ánh mắt cô nhìn vào trong ánh mắt của anh, cắn răng nói: "Mạnh Tư Thành, rốt cuộc tôi hiểu được, thì ra tất cả mọi chuyện, đều là bởi vì anh vẫn luôn yêu thích tôi! Anh yêu thích tôi, cho nên đối với tôi lúc nóng lúc lạnh; cũng bởi vì anh yêu thích tôi, cho nên anh mới nhục nhã tôi như vậy, phải không?"

Mạnh Tư Thành giống như không dám trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt sáng trong của cô, anh không được tự nhiên hơi nghiêng mặt đi, môi mỏng mím thật chặtDĐLQĐ.

Tô Hồng Tụ nhìn một bên gương mặt góc cạnh của anh, cười lạnh nói: "Mạnh Tư Thành, chúng ta từ rất nhỏ đã quen biết nhau, tôi ở trước mặt anh vẫn luôn rất tự ti, bởi vì anh ưu tú như vậy dũng cảm thế kia, mà tôi lại ngốc như vậy kém cỏi và yếu đuối, nhưng hôm nay tôi mới biết ——" cô hít một hơi thật sâu, nói lớn: "Thì ra anh mới là người yếu đuối nhất tự ti nhất!"

"Anh yếu đuối nên không dám thừa nhận yêu thích tôi, cho nên mới cư xử với tôi như vậy, có phải không? ! Anh cũng rất tự ti, tự ti nên không dám đối mặt người mình thích, cho nên anh mới tránh mặt tôi, mới nhục nhã tôi như vậy, có phải không? !"

Giọng nói của cô bén nhọn, theo gió lạnh gào thét truyền đến tai của Mạnh Tư Thành rõ ràng.

Mạnh Tư Thành cắn răng, giùng giằng nói: "Tô Hồng Tụ, tôi không muốn đối nghịch với em, tôi cũng không nghĩ muốn nhục nhã làm tổn thương em, tôi chỉ là ——" anh nghĩ giải thích, nhưng chợt phát hiện anh cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Anh chỉ là thế nào đâyDĐLQĐ? Anh chỉ là muốn không lộ dấu vết bảo vệ tim của mình, đồng thời có thể lấy được thứ mình muốn sao?

Chẳng lẽ anh đã quá mức hèn nhát, cho nên mới sợ bị thương tổn? Có phải đã quá mức tự ti, cho nên mới sợ gặp phải một chút cự tuyệt của cô, cho nên mới nói ra những lời như vậy làm vũa khí cho chính mình?

Tô Hồng Tụ thấy tình cảnh này, thở dài lắc đầu nóiDĐLQĐ: "Mạnh Tư Thành anh biết không, mặc dù tôi rất tự ti tôi cũng rất hèn nhát, nhưng ít nhất tôi dám thừa nhận tình cảm củaDĐLQĐ bản thân mình!"

Mạnh Tư Thành nghe nói như thếDĐLQĐ, thân hình khẽ chấn động, chợt xoay đầu lại, hai mắt trông mong mà nhìn chằm chằm vào cô.

Tô Hồng Tụ cười thê lương, dịu dàng nói: "Mạnh Tư Thành, anh có phải đang muốn dò xét, dò xét xem tôi có phải hay không cũng thích anh? Vậy tôi có thể nói cho anh biết, bây giờ tôi đã hiểu ——"

Cô dừng lại, nhìn Mạnh Tư Thành đang nheo lại đôi mắt khẩn trương mà chờ đợi đang nhìn cô, lúc này mới chậm rãi nói tiếp: "Tôi hiểu, thì ra qua nhiều năm như vậy, tôi cũng vẫn thích anh."