Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm

Chương 77: Chương 76





Yin không trả lời luôn,mà quay đầu nâng tầm mắt nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ …một bầu trời đêm đầy sao…ánh mắt kiên định dứt khoát cô nhỏ giọng mang một sự nhất định:”Lần này trở về…không phải là không có lí do…”.
Người ta thường nói…chỉ cần có hy vọng nhất định mọi chuyện sẽ thành công…và lần này…cô trở về…cũng là để hy vọng,tin tưởng bản thân lần cuối…cô không tin…điều mình muốn mà không thể xảy ra…
Zami mất trí nhớ…cô hoàn toàn có thể rời bỏ tổ chức,để nó tự sụp đổ,mất Zami giờ mất thêm cô đương nhiên không thể trụ được lâu…
Nhưng…cô không làm vậy,vì cô còn hy vọng…một ngày nào đó,trí nhớ Zami được khôi phục…
Bây giờ cô chỉ đang tạm thay Zami xử lí công việc thôi…còn tổ chức vẫn thuộc về Zami,vẫn là của Zami không một ai có khả năng cầm đầu tổ chức…ngoài Zami !
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cạnh”.
Về đến nhà,Zami đi một mạch vào phòng bếp mở tủ lạnh tự tiên lôi ra một chai nước khoáng tu hết sạch một hơi…thở từng hơi thở gấp gáp…đi gặp Yin…cô đã phải cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể để sự việc không bị bại lộ !
Giờ phải đánh một giấc đã…cô quá mệt mỏi !
Xoay người định bước đi…trên chiếc xe lăn,người con trai xuất hiện lù lù một cục trước mặt cô,đôi mắt bình thản dõi theo từng cử chỉ của Zami không chớp mắt…
Cô không mấy giật mình,cố gắng nén cơn đau từ tốn đi lướt qua anh nhưng…anh đã kịp thời nắm lấy tay cô ngăn bước chân vội vã lại bằng một câu nói đầy thành ý mà cũng thật…lạ lùng:”Đêm qua…tôi xin lỗi!”.
Zami nghe xong lại giật mình…hắn ta?Xin lỗi cô?Có lầm không vậy?
Một lúc lâu sau khi điều chỉnh được trạng thái cô mới quay người lại,Ken giương đôi mắt lớn nhìn cô đầy vẻ hối lỗi…có vẻ như sau sự việc ngày hôm qua…anh đã cảm thấy rất áy náy !
“Hôm qua tôi đẩy anh…có trấn thương gì nghiêm trọng không?”_Zami quan tâm hỏi một câu,nói thật…cô cũng cảm thấy bản thật có lỗi…

Anh phải ngồi xe lăn lỗi tại cô…bố mẹ Ken đã bỏ qua dễ dàng nhưng thử hỏi xem nếu hai người biết thêm chuyện cô dùng sức đẩy anh suýt ngã ngửa thì Zami còn mặt mũi nào gặp họ đây?
Có khi việc cô đồng ý chăm sóc anh 2 tháng cũng bị coi là lợi dụng thời cơ để gây thương tích cho anh…Đến lúc đó thì cô có mười mồm cũng chẳng cãi nổi.
Cô đang hỏi thăm anh sao?Nghe xong được câu chữ phát ra từ miệng cô,các đường nét trên khuôn mặt điển trai của anh mới được dãn ra thả lỏng…
Anh còn tưởng cô chẳng thèm để ý mà quay gót bước đi…Vậy mà ngoài sự mong đợi của anh,cô còn quan tâm hỏi một câu…
Tuy vẻ mặt ngoài lạnh lùng hờ hững là thế nhưng…anh biết như thế này là mức quan tâm cao nhất của bạn thân cô rồi !
“Không có gì đáng nghiêm trọng cả…cảm ơn em đã quan tâm”_Ken nhẹ nhàng trả lời,bên khóe môi ẩn hiện ý cười nhè nhẹ.
Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động tiếp thu những gì mình vừa nghe được…đã qua quá trình xử lí.Zami nhướn long mày lên một chút,cười một nụ cười tươi không thể tươi hơn nữa…cô đưa tay lên nhẹ nhàng mà kiên quyết tháo bàn tay anh đang trói buộc tay cô…
Cô phũ phàng nói một câu:”Quan tâm?Cần gì phải cảm ơn tôi chứ?Quan tâm anh…vốn là nhiệm vụ của tôi mà…”.
Vừa dứt lời,không để anh kịp nuốt trôi lời cô nói,Zami đã một mạch quay gót đi lên gác…
Lúc anh tỉnh ra thì cũng đã muộn,bóng dáng cô đã khuất sau cầu thang…
Cô vừa nói cái gì?Quan tâm anh…là nhiệm vụ của cô?Có nhất thiết phải ăn nói khách sáo vậy không?
Khoảng cách giữa tôi và em…chỉ ở mức xã giao?Không thể xích lại gần hơn được à?
----------------------------------------------------------------------------------------------------

“Cạnh…”.
“Ầm…”.
Vừa vào phòng cô đã ngã nhào xuống chiếc giường êm ái…
“Ái da…”_Từ đôi môi mỏng gợi cảm bỗng thốt lên một tiếng xót xa,cô nhăn mặt ôm lấy bản thân theo bản năng…
Zami quên mất là cơ thể cô vẫn chưa hồi phục,cần phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày.
Cử động nhẹ nhàng,cô nằm xuống giường…không lâu sau Zami đã nhanh chóng trìm vào giấc ngủ.
Cả đêm qua,cô bị nỗi đau thể xác giày võ,cứ mỗi khi hai mắt cô chuẩn bị nhắm vào là từ cơ thể lại vỡ ra một sức mạnh gì đó…
Zami đến giờ vẫn không biết nó là gì cả…cô chỉ biết là…đau,nó rất đau…không chỉ thể xác mà còn cả tinh thần…
Chỉ cần đến giờ,nó như quả bom nổ trong cơ thể cô…mỗi lần đau trong đầu cô bất ngờ hiện lên những hình ảnh đau xót quá khứ…
Vì vậy…để bảo vệ chính mình khỏi những đau thương quá khứ giày vò cô đã phải luyện tập rất nhiều để làm quen với thói đi lại nhẹ nhàng.
Dù tức giận cô vẫn cố nhịn chứ không dùng sức vì cô biết,bản thân mình hoàn toàn không có khả năng.
Vậy mà đêm qua cô đã không thể kiềm chế được…Ken dồn cô vào tường,không thương tiếc phun ra những lời khinh bỉ từ tận đáy lòng…
Chính anh là người khơi mào mọi chuyện…nếu anh biết suy nghĩ mà không phát ngôn lung tung…cô đã chẳng đẩy anh ra và chịu đau đớn như thế này…

Trong căn phòng hiện đại với đầy đủ các thiết bị tân tiến nhất,người con gái xinh đẹp nằm ngủ yên bình trên giường…Nắng xuyên qua tấm kính cửa sổ nhỏ từng giọt lên đôi má hồng nhè nhẹ làm nổi bật khuôn mặt đẹp hoàn hảo như thể được một người họa sĩ tài tình vẽ nên…
Khi đã trìm sâu vào giấc ngủ…khuôn mặt cô thật thánh thiện,yên bình,nhẹ nhàng như làn gió mùa thu…Đôi môi mỏng kiêu hãnh hơi cong lên một chút không khó để nhận ra cô gái xinh đẹp này thường rất ương bướng…!
Người ta thường nói…khi ngủ…ai cũng thả lỏng toàn thân,không vướng bận lo nghĩ điều gì…vậy mà…người con gái này…thật đặc biệt…
Ngay cả trong lúc ngủ,từng đường nét trên khuôn mặt cô co lại đến kì lạ…thoáng qua thôi cũng đủ hiểu kể cả lúc ngủ độ cảnh giác của Zami cao tới mức nào…!
---------------------------------------------------------------------------------------------------
“Em gọi anh đến đây có chuyện gì?”_Tiron mệt mỏi bước vào phòng ngã ngay xuống ghế một cách thoải mái…
Nayki nhìn anh một lúc…cầm điếu thuốc lên tính châm lửa…
“Bộp…”.
Một lực nào đó bất ngờ đẩy chiếc bật lửa rơi ra khỏi tay cô…Nayki ngỡ ngàng rồi ngay sau đó bàn tay bỗng bị nắm chặt…
Ngước mắt lên,Tiron kiên định nhìn cô không chớp mắt:”Đừng hút nữa”.
Nayki mím môi nhất quyết không nghe theo lời anh nói,cô nắm chặt điếu thuốc đưa tay kia lên gỡ bàn tay to khỏe của anh ra…
Nhưng thế này thì đúng là lấy trứng trọi với đá mà…cô vốn đã bé nhỏ nay lại đọ với một người đàn ông không thể coi là tầm thường được…đương nhiên người thiệt cũng chỉ có mình cô…
Cô sẵn tính ương bướng không chịu nghe lời,dù biết sức mình chẳng đến đâu những vẫn nhất quyết đòi bằng được điếu thuốc.
“Nayki…”_Tiron không chịu nổi lớn tiếng quát tên cô,chưa để cô kịp phản ứng anh đã tiến đến áp sát người cô vào ghế sofa…
Đôi mắt lạnh lùng nay càng thêm vẻ đáng sợ…nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng trái ngược hoàn toàn với lời con mắt anh nói:”Rốt cuộc em hút thuốc để làm gì vậy?”.
Cô nhìn anh không nói gì…cắn chặt môi…

Xin anh đừng như vậy nữa…được không?
Anh đâu biết rằng mỗi lần anh quan tâm em như này…lại làm em nhớ đến…người em không thể quên…?
“Kệ em”_Cô quay mặt đi vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ…
Thở dài một hơi,Tiron nhẹ nhàng nói một câu:”Anh chỉ muốn quan tâm em thôi mà”.
Nayki nghe xong…khẽ nhếch mỗi cười chua xót:”Quan tâm?Là quan tâm sự quan tâm đối với một người phụ nữ…hay vẫn là…em gái?”.
Nghe xong Tiron khựng lại một chút,anh ngồi thẳng người dậy quay mặt đi chỗ khác:”Em gọi anh đến rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?Anh còn có việc,không thể ở lại lâu”.
Nhìn anh quay sang một bên không nhìn mình,bỗng cô thấy trạnh lòng,một nụ cười giễu cợt lại hiện hữu nơi khóe môi…
Anh vẫn vậy…vẫn hèn nhát như vậy…
Chỉ là cảm nhận của bản thân thôi mà cũng không biết?
Nayki vứt điếu thuốc xuống,tao nhã vắt đùi trái lên đùi phản nhẹ nhàng trả lời,anh đã muốn lẳng tránh vậy cô sẽ không làm khó anh nữa…:”Yêu Zami nhiều vào,hãy cho cô ta hiểu được hạnh phúc,thế nào…mới là hạnh phúc thật sự”.
Từng lời nói nhẹ nhàng trầm thấp thoát ra khỏi miệng Nayki khiến Tiron không khỏi giật mình mà quay người lại…
Người con gái này…rốt cuộc là có ý tứ gì?
“Thế nào?Có làm được không?”_Nayki bỗng quay sang nhìn anh cười lạnh.
Dù không biết ý tứ của cô là gì nhưngTiron vẫn gật nhẹ đầu đồng ý…hôm nay thực sự anh không muốn nghĩ thêm nữa…
Anh sẽ trực tiếp hỏi lại rõ ràng vào dịp khác…còn hôm nay,anh thực sự mệt mỏi!Không còn tư tưởng suy nghĩ nữa…nhất là đối mặt với cô,câu hỏi vừa nãy cô đưa ra mà chưa có câu trả lời…!