Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm

Chương 70: Chương 69





~!@#$%^&*()
“Rầm”.Vừa trở lại phòng sau một tiếng đi tham quan nhà bếp với các phòng vệ sinh,Zami đã không ngần ngại mà ngã lên giường…
Đầu óc cô vừa choáng vừa loạn…nào là…cái này…rồi cái kia…thôi ! Sờ tóp…không nghĩ nữa,kẻo lại vào trại thương điên thì vui !
Zami thực không biết tiêu chuẩn làm người hầu của cái biệt thự này nó kinh khủng tới mức nào…còn khắt khe hơn cả làm việc ở công ty…!
Người hầu trong này chắc toàn dạng trâu bò,sức chịu đựng vô biên mới có thể cầm cự chỗ đứng trong đây,điều này khiến cô vô cùng nể phục cả về mặt thể xác lẫn tinh thần ! Tinh thần lao động của họ thật lớn lao…lớn tới mức mà không đi xin việc ở chỗ khác mà vào đây có khác gì trại cải tạo không?
Lúc đầu mới bước vào đây cô cứ ngỡ 2 tháng trôi qua rồi sẽ rất nhanh thôi…đến giờ mới biết…không nhanh như cô nghĩ !!! Ngược lại cô còn cảm tưởng như mấy thế kỉ ấy chứ…
“Reng…reng…reng…”.
“Bình bịch bình bịch…”.
“Rầm…”.
“Ra ngoài mở cửa lại…”.
“Cạnh…”.
“Đóng cửa vào”.
“Cạnh…”.
~!@#$%^&^*()

Sau khi ổn định được hơi thở và kiềm chế được lửa giận thì cô cũng nhanh chóng lên tiếng…:”Anh có điều gì cần”.
“Đút cho tôi ăn”_Ken chỉ tay vào bát cháo trên bàn rồi thản nhiên phun ra một câu mà không để ý rằng mặt cô đang dần đen lại…
Zami méo mồm…một lúc sau cô mới mở nổi miệng mà ngồn từ thì lung ta lung tung hết cả lên…:”Đút…đút cái..g…ì chứ?”.
Ken có vẻ không được hài lòng với cách trả lời rời rạc như này của cô cho lắm,anh nhìn cô trân trân,dáng vẻ hấp tấp này đến giờ anh mới được xem qua…Chà chà!!!Hóa ra cô còn nhiều cái thú vị mà anh chưa khám phá ra…
Ngoài mặt anh nhăn lại tỏ vẻ giận dữ…:”Tôi không có thời gian ngồi nghe em tập nói”.
Hả?Cái gì cơ?Tập nói?Từ bao giờ cô có cái dáng vẻ không nghiêm túc đến thế này?Zami ban đầu có chút ngạc nhiên cứ ngỡ anh vu oan ình nhưng nghĩ lại thì…đúng thật ! Chết cha ! Hóa ra bản thân cô bây giờ lại thay đổi nhiều đến vậy…không ổn rồi,phải nhanh chóng chân chỉnh !
Khẽ ho khan một tiếng,Zami lạnh mặt đưa ra câu hỏi,bắt đầu màn võ mồm mà ngày nào cũng trải qua:”Anh bị thương ở chân…chứ đâu thương ở tay?”.
“Nhưng mà…tôi thích”…
Mẹ kiếp ! Lại hai cái từ này…cô đến đây để chăm sóc anh chứ không phải đến để nghe anh thích này thích nọ,ok?
Trong đầu Zmai như muốn nổ tung…hận không thể trực tiếp tóm lấy tóc anh dúi đầu vào bồn cầu…
Nói gì thì nói,nghĩ gì thì nghĩ cô cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ngoan ngoan nghe lời…chỉ cần nghe xong hai cái từ đó…là cô lại ngoan ngoan lạ thường,không có bất kì một sự phản kháng nào khác…thật kì diệu!
“Tốt”_Ken thấy cô không nói gì,chỉ bước từng bước từ tốn đến cạnh giường anh thì cũng cười được một cái!
Nếu ngày nào cô cũng ngoan ngoan nghe lời thế này,nếu ngày nào cũng nhẹ nahfng như thế này,nếu ngày nào cũng dịu dàng như lúc cô đánh đàn cho anh nghe…có phải tốt hơn không…
“A…”_Zami dơ thìa cháo lên trước mặt anh há to miệng “a” một tiếng như đang đút cháo ột đứa trẻ…

Ken suýt bị hình ảnh này làm cho cười ra tiếng…!
Cố nhịn cười anh há to miệng cúi đầu định ăn thìa cháo…đúng lúc nó sắp chui vào cổ họng anh…như nhớ ra điều gì đó anh lại rụt cổ vẻ bĩu môi nhăn mặt…
“Làm sao thế?Cháo không hợp khẩu vị?”_Zami nắm bắt được điểm lạ thường bèn nhanh chí hỏi,vừa nãy còn hồ hởi làm cơ mà…
“Nóng…”.
Một tiếng vừa chui từ miệng anh ra…cô nghe xong suýt nữa ngã lăn ra sàn…Anh có còn là trẻ con nữa không vậy?Nóng?Nóng không biết tự thổi à…
“…Đồ ngốc…”_Sau một lúc mím môi im lặng cô cũng phọt ra được hai tiếng mà chính cô nghe xong cũng chẳng thể tiếp thu nổi những gì vừa phát ra từ miệng mình…
“Đúng vậy!Tôi rất ngốc,vậy em hãy thổi cho tôi ăn đi”_Ken không phản kháng còn ngoan ngoãn như một đứa trẻ yêu cầu cô thổi cháo ình.
“Phù…phù…A”_Cô lấy hết dũng khí đưa thìa cháo lên gần miệng thổi rồi một lần nữa nhét vào trong miệng anh.
Tiếp tục một miếng nữa…:”Phù phù…A”.
Miếng nữa…:”Phù…phù…A”.
Cứ thế cứ thế,việc cho ăn không còn khó khăn gì đối với cô cả,Zami cũng đã thả lỏng được một chút…xem ra mọi thứ không quan trọng hóa vấn đề như cô nghĩ chỉ là cách giải quyết mới lạ này cô chưa từng thử qua…
Ngay cái lúc miệng cuối cùng vừa nằm ngon lành trong miệng anh…ngay cái lúc mà cô nghĩ mọi chuyện thật ra cũng rất đơn giản thì…
“Lau miệng cho tôi…”.

“Không phải giấy…! Hãy lấy miệng em lau miệng cho tôi”.
Ngay khi câu nói này vừa phát ra từ miệng anh,cô đứng tim…mồm không ngậm nổi,hai mắt mở thao láo nhìn anh trân trân…
Lau bằng miệng?Hình ảnh ngày ở bệnh viện lại hiện về trong đầu cô…chỉ chậm chễ một chút thôi…Tiron có thể bắt quả tang cô với người anh họ của mình…lần đó thực sự cô không dám nghĩ đến nữa…
Nếu bây giờ tiếp tục đi theo vệt xe đổ đó…chẳng phải cô có lỗi lớn với anh lắm hay sao?Hơn nữa còn là vết dơ trong cuộc đời cô,nó ngày càng sâu ngày càng đậm chẳng thể xóa nhòa…
“Không!”_Cô nhẹ nhàng từ chối,một lần sai lầm đã quá đủ,không thể thêm lần nữa.
Hơn nữa,cái cách ép buộc này của anh làm bản tính kiêu ngạo trong cô trỗi dậy không ít…thách đố cô ư?Từ bé đến giờ,cô luôn là người cầm quyền,chưa bao giờ để người khác đe dọa mình cả…anh làm như này là…tự dẫn mình hại mình rồi…
Ken nhướn máy,nhìn cô một lúc lâu,tao nhã lôi ra một chai rượu macallan 25 năm tuổi hảo hạn,xuất xứ từ Scotland.Chậm rãi rót ình một ly…
Anh xoay đi xoay lại,con mắt nhìn đăm đăm vào thứ chất lỏng đó với một ánh mắt si mê…
Ken bất ngờ nâng ly tu một hơi hết sạch nhưng anh không nuốt luôn mà từ từ nhấm nháp hương vị tự nhiên của dòng rượu vang này…
Cô mất tính kiên nhẫn,đứng nhìn anh rót rượu,uống rượu?Cô không thừa thời gian.
Ngay khi Zami ra quyết định sẽ bỏ đi thì anh lại ngẩng mặt lên.Đôi mắt đẹp nhìn sâu vào trong mắt cô như thể muốn khai phá từng lớp màng để đi vào tìm kiếm cái con thú quyến rũ bao nhiêu đàn ông đó nó rốt cuộc là gì…
“Em không muốn…làm kẻ thất hứa đấy chứ”.
“Sao?”_Zami khó hiểu,nheo mắt hỏi lại.
“Ở bệnh viện…truyện quả cam…chẳng phải em đã thống nhất sau khi về đây sẽ lau miệng cho tôi hay sao?Bây giờ lại định nuốt lời?”_Ken nhếch mép,chậm rãi rót ình ly rượu thứ hai…
Zami mím môi,cô không biết phải nói gì lúc này,đúng là…hôm đó…cô đã đồng ý với anh thật ! Nhưng lúc đó quả thực là do bất đắc dĩ mà…cô cứ nghĩ về nhà rồi tính tiếp vậy mà…anh đã nhanh hơn cái đầu óc nhạy bén của cô một bước rồi !
“…Được”_Zami nuốt một ngụm nước bọt,cố gắng phọt ra cái từ mà cô không muốn nói nhất.

Lê từng bước chân nặng nề đến gần cô…ngay cái lúc cô cúi người xuống,chuẩn bị thực thi công việc thì…
“Khoan đã”.
“Sao?”.
Anh không nói tiếp,chỉ đưa ly rượu ra trước mặt cô,thản nhiên yêu cầu một điều hết sức vô lí…:”Bón cho tôi”.
“Hả?”_Zami bật người dậy,trợn tròn mắt nhìn người ngoài hành tinh trước mặt…”mục đích anh đếnTrái đất là gì vậy?”.
“Sao vậy?Chỉ là trao đổi hương vị thôi mà…”_Ken nhếch mép,cười mỉa một cái,nhẹ nhàng thanh thoát bật ra những từ ngữ cô cho là kinh tởm nhất…
“Kinh tởm”_Zami mím môi bật ra được từ ngữ miêu tả được suy nghĩ đang lộng hành trong não cô.Chỉ cần hai từ này thôi đủ biết những gì anh vừa nói nó khủng khiếp thế nào…
“Môi tôi em cũng chạm rồi…có gì mà kinh tởm?”_Ken nói xong nâng ly không tu mà nhấp nhẹ một ngụm như để thưởng thức hương vị mà cũng muốn kéo dài thời gian…nhìn bản mặt ba ngơ của cô lúc nào…đây mới chính là thú vui của anh…!
“Anh nói vậy mà không biết ngượng à?”_Zami không tiếp thu nổi cái yêu cầu quái gở của anh,cô khinh bỉ phun ra một câu hỏi có lẽ là thừa thãi nhất…
“Sao phải ngượng?Người nên ngượng là em…chứ không phải tôi”_Ken vẫn thản nhiên nói mà ngôn từ càng ngày càng thâm sâu mang theo mùi nguy hiểm ghê người…mà chính cái mùi vị nguy hiểm này lại tạo nên sức hút cho anh…khiến các cô gái như thiêu thân lao vào đống lửa…biết lửa nguy hiểm mà vẫn không kìm nổi sức hút của nó…
Và Zami…có lẽ cũng không ngoại lệ…!
Một lần nữa cúi đầu xuống nhưng không phải trước mặt anh,cô ngang nhiên đoạt lấy ly rượu chậm rãi nhấp một ngụm…Mắt cô vẫn nhìn chăm chăm vào mắt anh…cái sự thách thức này đã đánh mạnh vào tâm cô…lôi điểm yếu được chon vùi bay lên nơi cao nhất để nó bùng cháy…
Tiếp tục lại gần bờ môi mỏng…Cô bất ngờ thè lưỡi ra ngoài tách hai cánh môi của anh ra,chủ động đưa môi mình vào bên trong,từ từ chậm rãi nahr từng ngụm rượu vào cái hố sâu đó…
Cô nhìn anh…anh nhìn cô…hai ánh mắt nhìn nhau bỗng dung hòa làm một…Mọi cảm xúc bay đi đâu hết…trong đầu trống rỗng…cũng chẳng màng đến chuyện gì đang diễn ra…
Chỉ là nhìn sâu vào sự ấm áp trong đôi mắt kia…cô tìm thấy hai chữ “bình yên”.