Về đêm gió se se lạnh,tự tiện thổi vào trong xe khiến bàn tay Zami đặt trên vô lăng run nhẹ.Đi đường vào ban đêm quả thực rất thoải mái,không khí lại trong lành.Nhìn trên đường lác đác vài chiếc xe thấy mình như làm chủ con đường,lao nhanh hơn gió chẳng sợ đụng ai
Bất giác nghĩ lại chuyện vừa rồi nói với Sumitty,đều là người yêu,đều là không giữ lời hứa,đều là khiến người ta đau lòng nhưng…trường hợp của Sumitty và Zami khác nhau 1 trời 1 vực
Kenbun là vì mất trí nhớ mới không thể thực hiện lời hứa,còn chàng trai của cô,rõ ràng là anh vẫn toàn vẹn không bị gì mà sao 3 năm nay tìm kiếm lại không một chút tin tức vậy???
Đáng giận!!!Không tự chủ được tay cô đập mạnh vào vô lăng vang lên tiếng còi xe giữa bầu trời đêm yêu lặng,ánh mắt Zami sẹt qua một tia bằng hàn nguy hiểm,có thể giết bất cứ ai nếu cô cảm thấy không vừa ý.Rất đáng sợ!!!
Đột nhiên,tốc độ xe tăng lên,lao nhanh hơn bình thường.Ánh mắt cô chẳng thèm đoái hoài đến cái gì gọi là người đi đường nữa mà chỉ toàn sự hận thù
“Kít…Ầmmmm”…”Aaaaaaaaa”
Mắt cô mở to hết cỡ,bàng hoàng không thể tin được việc mình đang làm.Toàn thân nhất thời run rẩy,thở không ra hơi nhìn chăm chăm vào người con trai tay cầm hoa hồng nằm bất động trước đầu xe cô đang không ngừng ứa ra máu
“Này cô kia,mau đưa người ta vào bệnh viện đi chứ”
“Còn ngồi đó làm gì,không thể chậm trễ,chàng trai này có vẻ đã quá yếu rồi”
“Này cô kia,mau lên”
Người dân xung quanh bu vào ngày càng động,giọng nói hốt hoảng,ai ai cũng tức giận trước cái phản ứng yên lặng của cô
Không để ai tiếp tục lời khiển trách,cô nhanh chóng chạy đến bên chàng trai nằm bất động kia và cũng chính là cái kết quả cô đã tạo cho anh ta.Máu ra nhiều quá,quả thực rất nhiều,cô nhanh chóng dùng hết sức dìu anh ta lên xe rồi phóng đi như bay đến bệnh viện,vừa nhìn đường vừa không ngừng đảo mắt lên nhìn kính chiếu hậu.Anh ta vẫn nằm bất động trên ghế,điều này khiến cô vô cùng hoảng loạn,nhất thời đầu óc chẳng nghĩ nổi điều gì,chỉ biết rằng phải lái xe đến bệnh viện càng sớm mạng sống anh ta càng có khả năng được cứu
11h15 bệnh viện D.A.S
“Xin lỗi,cô phải ở ngoài chờ không được vào trong”_Y tá miến cưỡng đóng cửa
Zami toàn thân không ngừng run rẩy mà ngồi bệt xuống sàn lạnh lẽo,cả đời cô việc tai nạn là việc cô căm ghét nhất.Chỉ vô tình cũng đã làm chết bao mạng người đã nhiều lần cô tự nhủ dù mình lái xe nhanh nhưng nhất định không được xảy ra sai sót,không sẽ hối hận cả đời
Qủa thực mọi việc diễn ra quá nhanh khiến Zami không tài nào mà định hình được,chớp nhoáng chỉ thấy chàng trai khuôn mặt thống khổ ôm bó hoa chạy sang đường mà chẳng nhìn đông nhìn tây gì cả,việc đột ngột chạy qua đường khiến tốc độ xe Zami không phản ứng kịp dừng lại,cũng may cô còn chút tỉnh táo dừng đúng lúc không thì chàng tria kia thân thể đã chẳng vẹn toàn
“Đâu!!!Đâu!!!Con tôi đâu,ôi giời ơi”_Tiếng nói của người phụ nữ trung niên hoảng loạn kèm theo là tiếng bước chân vội vàng vang đến
Nhất thời Zami sững lại trước khuôn mặt người phụ nữ đã giàn dụa nước mắt,bàn tay giơ lên run rẩy không thôi miệng lắp bắp:”Cô L…ệ…H…iii”
Người phụ nữ nhíu mày lại,cũng run rẩy hỏi lại”Zami…sa…o…ch…áu…lại…ở…đây?”
“Cháu…”_Zami không nói được gì chỉ biết cúi đầu hối lỗi,khuôn mặt chàng trai kia nhìn thực quen thuộc,vậy ra là con của chủ tịch tập đoàn NJ,cái này cô đã không ngờ tới,đây chính là tập đoàn sắp tới dự kiến sẽ hợp tác cùng bố mẹ cô làm ăn…giờ…người khơi mào lại chính là cô,dự án sắp tới khá quan trọng nếu hủy bỏ…thực không biết bố mẹ cô sẽ làm gì nữa
Bà Lệ Hi sau khi nhận được một cú điện thoại của vệ sĩ nói thấy thiếu gia gặp tai nạn và đã được đưa đến bệnh viện này,bà cùng chồng mình như ngồi trên đống lửa,chỉ muốn thật nhanh bay đến bên thằng con trai của mình
Do quá kích động,bà vồ vào người Zami,bắt chặt hai cánh tay của cô lắc mạnh hét loạn:”Cháu…là cháu đúng không???Cháu đâm nó đúng không???” Bất chợt mắt bà căng tròn,mũi dí sát vào người cô hít ra hít vào lớn tiếng quát:”Có mùi rượu…ra là…cháu…”
“Bác à…bác bình tĩnh đã…nghe cháu…nói”_Zami thở ra một hơi,buông lỏng người để mặc bà lắc người mình điên loạn
Ông Lâm Nhất cũng bị hành động quá khích của vợ làm cho giật mình,chạy lại gỡ tay vợ mình ra khỏi cánh tay Zami nhỏ giọng khuyên bảo:”Bà bình tĩnh,rồi đâu sẽ có đó,để con Zami nó nói đã”
Sau khi để Lệ Hị bình tĩnh,cả 3 người cùng ngồi xuống ghế đợi cửa phòng cấp cứu mở,hai cách tay Zami đỏ lên vết hằn rất rõ ràng nhưng tuyệt cô không cảm thấy đau đớn ngược lại nhìn hai ông bà tuổi trung niên ánh mắt đau buồn mà thấy vô cùng xót xa không ngừng cảm thấy có lỗi
Nếu cô nghe Tiron không uống rượu thì cũng không đến mức thế này
Nếu cô nghe bác Thế lái xe cẩn thận thì đã không đến mức này
Và…nếu cô không nghĩ đến anh…thì sẽ…chẳng phóng xe nhanh đến mức người chạy qua đường chẳng kịp dừng…
“Ta xin lỗi,ta có mỗi nó là đứa con duy nhất,ta không thể mất nó,nó đã quá khổ rồi.Có gì cần nói,cháu nói đi”_Lệ Hi giọng run run
Nhận thấy được vợ mình đã quá kích động,Lâm Nhất không đành lòng mà ôm bà,để đầu bà tựa vào bả vai mình vỗ về an ủi:”Sẽ không sao đâu,con trai mình nhất định sẽ ổn thôi”
Liếm liếm môi,cô nói nhỏ giọng:”Đúng là cháu có uống rượu nhưng…tửu lượng cháu rất cao cũng chẳng phải là lí do gây nên vụ tai nạn này”
“Vậy tại sao lại…”_Lệ Hi không thể nổi hết lời,nói một đoạn lại dừng lại,việc này làm bà quá mức kích động.Người con trai độc nhất tập đoàn NJ,người con trai duy nhất mà bà có,người con trai bà vô cùng yêu thương,người con trai đã chịu biết bao khổi cực suốt mấy năm qua trong đau đớn mà giờ…nó lại nằm bất động trong phòng cấp cứu thế kia…có người mẹ nào thấy con mình như vậy mà không đau lòng sao?
Thở dài một cái,Zami nói tiếp:”Do cháu suy nghĩ mấy chuyển lung tung mà nhấn ga phóng xe nhanh,bất ngờ anh ý đột nhiên chạy qua đường nên dẫn đến tai nạn,sự tình diễn ra nhanh quá,cháu không kịp phản ứng cũng may đã dừng xe đúng lúc chứ không bây giờ…thân thể anh ý chưa chắc đã vẹn toàn”
“Cháu nói…thằng Khánh nhà bác nó…nó…đột nhiên chạy qua đường ư”_Lâm Nhất bây giờ mới đưa ra câu hỏi đầu tiên cho Zami
Cô gật nhẹ đầu nói tiếp:”Trên tay hình như còn cầm một bó hoa hồng,đôi mắt anh ấy chỉ nhìn về phía trước chứ không để ý đang có xe trên đường”
“Đấy…tôi biết ngay mà,tôi đã bảo mà không nghe,giờ thì mọi việc lại như này đây…ôi giời ơi…”_Lệ Hi bất ngờ òa khóc làm cô giật nảy mình
Cô thực chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra,rốt cuộc là Lệ Hi đã nhận ra điều gì trong câu từ của Zami chăng?
“Bà cứ bình tĩnh để con Zami nó nói hết đã nào”_Lâm Nhất cố hết sức vỗ về hai vai không ngừng run của bà Lệ Hi rồi quay sang hỏi cô:”Cháu còn thấy điều gì nữa không,chẳng hạn như là có thấy thằng Khánh nhà bác đuổi theo ai không”
Đôi mắt của cô đảo đi đảo lạo,hồi tưởng sự việc tai nạn không nên có vừa diễn ra,quả thực lúc đấy do quá hoảng loạn mà cô không để ý đến xung quanh….
À khoan đã…hình như còn một chi tiết cô bỏ sót…khi nhìn vào ánh mắt người con trai kia nó dáy lên sự tuyệt vọng đau buồn nhưng…nó lại có một cái gì đó khát khao…khát kháo một thứ đã tìm lại được nhưng lại để tuột mất một lần nữa…
“Tình cảnh lúc đó cháu thực không có thời gian nghĩ nhiều hay để ý xung quanh nhưng…ánh mắt anh ấy nhìn phía trước có vẻ rất đau buồn bác ạ”_Tiếng nói của cô vừa dứt,cánh cửa phòng cấp cứu bất ngờ mở ra,một ông bác sĩ già đi ra
3 người không hẹn mà cùng nhau vây quanh ông bác sĩ giọng gấp gáp vô cùng:”Con tôi thế nào rồi?”
“Nó có làm sao không”
“Có hôn mê không”
Không trả lời câu hỏi mà ông bác sĩ già này cả gan hỏi lại:”Trong 3 người,ai là người nhà của bệnh nhân”
“Tôi là mẹ nó”
“Tôi là bố bệnh nhân”
“Được rồi,vậy một người đi theo tôi làm thủ tục phẫu thuật,phải phẫu thuật ngay đêm nay mới được”_Ông bác sĩ già giọng dạc nói
“Được,vậy tôi sẽ đi”_Lâm Nhất nói rồi quay sang nói với Lệ Hị:”Bà ở đây cùng Zami,tôi đi rồi sẽ quay lại”
“Được ông mau đi đi,đi nhanh đi”_Lệ hi có vẻ rất nóng vội mà ấn ấn người
Sau khi chồng mình đã khuất đi sau bức tường cùng ông bác sĩ bà Lệ Hị mới run rẩy ngồi bệt xuống sàn
Zami hốt hoảng đỡ bà dậy ngồi lên ghế,giọng ân cần hỏi han,cũng phải thôi.Mọi việc đều do cô làm cả,tất cả đều do cô chịu kể cả bây giờ cô bị tốt cáo vì hành vi uống rượu đi xe nhanh làm xảy ra tai nạn thì cũng hết cách rồi
“Bác đừng quá khích như vậy,sẽ làm tổn hại đến sức khỏe,bác có đói không để cháu đi mua thứ gì cho bác ăn nhé”_Zami nhẹ nhàng nói
Mệt mỏi xua xua tay,giọng bà yếu ớt:”Không sao,không sao,bác ổn mà”
“Bác vì cái gì mà lại kích động thế ạ”_Zami nghi hoặc hỏi,cô nhớ rõ vừa nãy nhắc tới Khánh cầm hoa hồng trên tay là bà Lệ Hi đã kích động lớn tiếng,điều này thực khó hiểu
Thở dài ra một cái mệt mỏi,Lệ Hi từ từ kể chuyện:”Con trai ta hồi xưa có quen một cô gái tuy cô gái đó nhà không giàu nói đúng hơn là không môn đăng hận đối với nhà ta nhưng ta không bao giờ bắt ép chuyện yêu đương của nó,hạnh phúc của nó là quan trọng nhất nên ta mặc kệ cho chúng quen nhau miễn là con ta được vui vẻ thoải mái.Nhưng có vài sự cố thế là hai đứa thất lạc nhau,bấy lâu nay nó vẫn luôn tìm kiếm cô gái đó,ngày nào về nhà mặt nó cũng buồn rầu không để đâu cho hết.Một ngày bất chợt có một người con gái tự xưng là cô gái ngày đó đến tìm con trai ta,con trai ta hỏi qua vài câu là đã xác nhận cô gái đó chính là người mình cần tìm,lập tức vui mừng,mọi biểu hiện cũng đã được cải thiện rất tốt khiến cho ta cùng chồng ta cảm thấy vô cùng biết ơn người con gái kia.Chỉ vài ngày sau đó,ta và chồng ta đã sớm phát hiện ra người con gái kia…không phải người mà con trai ta đã tìm bấy lâu nay.Nếu nói ra sự thật con ta nhất định sẽ không tin ngược lại có khi còn làm nó mất niềm tin vào cuộc sống,đã khổ còn khổ hơn,thế là ta và chồng ta quyết định im lặng,coi như chẳng hay biết chuyện gì.Nào ngờ…con bé đó đến với con trai ta chắc cũng chẳng yêu thương gì mà chỉ nhằm vào cái túi tiền của nó là chính,ta đoán hôm nay con bé đã ăn đủ no nên quyết định chia tay,nếu con trai ta tỉnh lại chắc chắn tâm tình sẽ vô cùng hoảng loạn.Vậy là ta chẳng khác nào gián tiếp giết nó rồi”
Lời nói thống khổ từ từ bay ra,càng về sau tiếng nói Lệ Hi nhỏ dần rồi chỉ còn những tiếng nấc nhẹ
Zami không biết làm gì hơn ngoài việc vỗ về bà:”Nếu bác và bác trai đã biết việc cô gái đó không yêu thương gì con trai bác vậy…tại sao bác lại tiếp tục cho họ quen nhau?”
“Ta mất tiền nhưng mang lại được niềm vui cho nó,nhìn những năm qua nó sống khổ cực thế nào,đâu phải ta không biết.Là cha là mẹ,chúng ta thực không đành lòng”_Lệ Hi thở dài,nghe lời bà nói cô có thể nhận thấy bà cũng bị chuyện của con trai làm cho đau đầu rồi
Chàng tria kia cũng thật là…lớn vậy rồi còn để bố mẹ phải đau đầu lo nghĩ chuyện của mình…thực là một người con phiền toái