Lượng oxy trong lồng ngực bị chiếm lấy từng chút một, cảm giác nghẹt thở liên tục ập đến. Nguyễn Nam Tô không khỏi há miệng, cố gắng vớt vát chút không khí bên ngoài.
Hai tay cô ôm chặt cổ Tưởng Chính Trì, cả người giống như dây leo quấn quanh người anh, tích cực hùa theo ý anh.
Nước ấm trong bồn tắm bắn ra theo di chuyển của hai người, làm ướt cả sàn nhà, tạo ra những vệt sáng trong bóng tối.
Phản ứng sinh lý của Tưởng Chính Trì rất mãnh liệt, chỉ trong chốc lát mà vật khổng lồ giữa hai chân anh đã cứng như trụ sắt.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Nguyễn Nam Tô buông lỏng bàn tay đang ôm cổ anh ra, sau đó từ từ trượt dọc theo sống lưng anh.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô rất mềm mại và dịu dàng, lướt đến đâu là nơi đó như bị vẩy thêm một mồi lửa, nhanh chóng đốt cháy trái tim anh.
“Tô Tô...”
Nguyễn Nam Tô không để ý đến tiếng gọi đầy kiềm chế của anh, hai bàn tay nhỏ nhắn tiếp tục đi xuống, vòng từ hông anh ra phía trước, lướt qua bụng anh, sau đó là...
Tưởng Chính Trì hít một hơi thật sâu, trong khoảnh khắc bị cô nắm lấy dục vọng, anh cảm thấy mạch máu toàn thân căng phồng đến mức sắp nổ tung. Anh nâng cơ thể của mình lên, để cho phần thân trên hoàn toàn nổi trên mặt nước, vật nam tính ban đầu còn chìm trong nước cũng nổi lên theo.
Tầm mắt Nguyễn Nam Tô rơi xuống nửa dưới của anh, nhìn thấy cậu bạn của anh đã trướng to đáng sợ, gân xanh phía trên cũng căng phồng đến mức có thể nhìn thấy chúng đang đập thình thịch bằng mắt thường.
Lỗ tròn nhỏ ở trên đỉnh vật đã ướt đẫm, mang theo một vệt chất lỏng trong suốt.
Năm ngón tay cô siết chặt, nhưng hoàn toàn không thể bao hết được.
Nó quá thô, cũng quá dài....
Tưởng Chính Trì thở gấp, lồng ngực rắn chắc phập phồng kịch liệt.
Nguyễn Nam Tô cầm chắc vật thô cứng trong lòng bàn tay rồi chậm rãi vuốt ve vài cái, cảm giác được dường như nó lại to thêm một vòng. Cô từ từ nghiêng người về phía trước, khoảng cách càng lúc càng gần.
Người đàn ông nhận ra cô muốn làm gì, vô thức ngăn cản cô: “Tô Tô...”
Nguyễn Nam Tô làm ngơ, mãi đến khi cánh môi đỏ bừng chỉ còn cách thứ đồ vật màu đỏ tím kia một khoảng nhỏ mới chịu dừng lại.
Dường như là do hưng phấn quá mức, phần đầu tròn trịa thỉnh thoảng lại nhảy lên vài cái, thậm chí có hai lần còn chạm vào chóp mũi của cô.
Trái tim cô tê dại, như thể có một dòng điện rất nhỏ chạy qua người, cơ thể cô cũng bắt đầu có phản ứng.
Tưởng Chính Trì đưa tay định đẩy cô ra, nhưng lại bị cô nắm lấy cánh tay.
Nguyễn Nam Tô bất giác nuốt một ngụm nước bọt, khẽ hé cái miệng màu đỏ anh đào ra rồi tiến về phía trước. Chỉ là vừa rồi cô phải đối phó với Chu Thần Diệp quá lâu, lại đến đồn cảnh sát để làm ghi chép, trải qua một loạt chuyện căng thẳng như thế, đến khi về nhà cô cũng chưa kịp uống một ngụm nước nào, thế nên cánh môi rất khô khốc, không có cách nào mở quá lớn.
Nhưng nếu không mở rộng thì sẽ không ngậm được cái đầu lớn của anh.
Nguyễn Nam Tô đè nén tiếng reo hò trong lòng, trước tiên liếm nhẹ khóe môi, đợi đến khi đủ ướt rồi mới tiếp tục tiến về phía trước.
Hơi thở nóng rực từ mũi tỏa ra bao phủ lấy cậu bạn khổng lồ giữa hai chân người đàn ông, các dây thần kinh trong cơ thể Tưởng Chính Trì lập tức căng cứng. Anh siết chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Nhưng khi Nguyễn Nam Tô ngậm lấy phần đầu nhạy cảm nhất của vật nam tính, sau đó mút từng chút một vào miệng, sự bình tĩnh mà anh cố gắng duy trì đã rạn nứt.
Trong miệng Tưởng Chính Trì thốt ra một tiếng rên rỉ không chịu nổi: “Ưm...”
Cô ngậm hết phần quy đầu của anh vào miệng, dùng đầu lưỡi vờn quanh các rãnh xung quanh, thỉnh thoảng còn đảo qua lỗ tròn nhỏ ở giữa.
Cảm giác hưng phấn tột độ bỗng dưng ập đến, Tưởng Chính Trì sảng khoái đến mức xương cốt tê dại, không khỏi nâng cằm lên, nheo mắt lại.
Ngứa......
Cơn ngứa ngáy lan tỏa đến tận xương tủy, nuốt chửng sự tỉnh táo còn sót lại của anh, khiến cho trong đầu anh nảy ra suy nghĩ điên cuồng, đó là muốn cắm vào miệng cô rồi mạnh mẽ đâm rút.