“Tô Tô, em có biết mình đang làm gì không?”
Tưởng Chính Trì siết chặt eo cô, giọng nói đã trở nên khàn đặc.
“Em biết,” Nguyễn Nam Tô tựa cằm lên vai anh, khẽ thì thầm, “Em đang quyến rũ anh.”
Cô thản nhiên thừa nhận như vậy nhất thời khiến anh có chút luống cuống.
Tưởng Chính Trì ôm chặt lấy cô, càng lúc càng chặt, giống như muốn khảm cô vào trong máu thịt của mình. Anh thậm chí còn không quan tâm đến việc nấu nướng, lý trí đã bị dục vọng điều khiến, lập tức cúi đầu hôn lên môi cô.
Nguyễn Nam Tô để mặc anh hôn mình điên cuồng, đứng yên tại chỗ không hề có ý định phản kháng.
Hai người ở trong phòng bếp hôn nhau say đắm, Tưởng Chính Trì hơi dời môi đi, giọng khàn khàn yêu cầu: “Há miệng ra.”
Cô nghe lời anh ngoan ngoãn mở miệng ra, một giây sau, đầu lưỡi linh hoạt của người đàn ông tiến thẳng vào trong.
Tiếng rên rỉ của Nguyễn Nam Tô như mắc nghẹn trong cổ họng, hơi thở đứt quãng: “Anh... đừng vội... vẫn chưa tắm mà...”
Tưởng Chính Trì không đáp lại, xoay người bế ngang cô lên, sau đó bước nhanh vào phòng tắm.
Khi bị anh ném vào trong bồn tắm đầy nước ấm, Nguyễn Nam Tô mới muộn màng cảm thấy sợ hãi. Bởi vì cô bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông, ánh mắt đó cô đã từng nhìn thấy cách đây không lâu, là... lúc anh gần như phát điên trên giường.
“Chính... Chính Trì...” Nguyễn Nam Tô khẩn trương gọi tên anh, cố gắng nói gì đó để giảm bớt không khí, nhưng còn chưa kịp nói xong anh đã vội vàng lột sạch quần áo trên người.
Tưởng Chính Trì cởi đồ của cô xong lại nhanh nhẹn cởi đồ của mình ra, sau đó kéo cô chìm vào bồn tắm.
Dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, làm dịu đi những mệt mỏi và căng thẳng trên người.
Nguyễn Nam Tô tựa vào ngực anh, làn da trắng nõn ửng hồng nhàn nhạt.
Tưởng Chính Trì ngồi ở phía sau, tấm lưng trần rắn chắc áp sát vào bồn tắm. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của người phụ nữ, sau đó từ từ di chuyển xuống bộ ngực no đủ của cô, còn cả hai đỉnh ngực đỏ tươi căng cứng ở phía trên.
Vành tai Nguyễn Nam Tô đỏ bừng dưới cái nhìn thẳng thắn của anh, cô lại rụt người vào lòng anh, cố gắng tránh ánh mắt của anh.
Tưởng Chính Trì giơ tay vuốt ve mái tóc đen dài mượt mà của cô, giọng khàn khàn nói: “Thử ở đây xem nhé?”
Nhưng thật ra đến chính anh cũng không biết làm trong phòng tắm sẽ có cảm giác như thế nào.
Nguyễn Nam Tô vùi mình vào lòng anh, thẹn thùng hừ một tiếng, cũng không trả lời thẳng là có muốn hay không.
Dù đã từng kết hôn một lần, nhưng thành thật mà nói cô thực sự không có kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu. Trước kia khi ở bên Chu Thần Diệp, phần lớn thời gian hai người như chỉ đang thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, hoàn toàn không cảm nhận được niềm vui trong đó.
Nhưng khi ở bên Tưởng Chính Trì... cảm giác này lại khác.
Anh sẽ quan tâm đến cảm xúc của cô, sẽ lo lắng cô có khó chịu hay đau đớn không, cũng sẽ có màn dạo đầu đầy kiên nhẫn.
Cho nên, mặc dù cô không mấy hào hứng hay mong chờ với lời anh vừa nói, nhưng cô cũng không phản kháng.
Bàn tay Tưởng Chính Trì từ từ hạ xuống, chậm rãi trượt đến trước ngực cô, dùng một tay nắm lấy một bên ngực mềm mại của cô.
Trên người Nguyễn Nam Tô không còn một mảnh vải che thân, giống hệt như một con thỏ trắng trần trụi, cặp đùi thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện dưới bóng nước, hai bầu ngực hơi dập dềnh lên xuống, tạo ra sóng ngực quyến rũ.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Không nói gì thì anh xem như em đã đồng ý nhé?”
“Ừm....”
Cùng với cái gật đầu của cô, cánh môi đỏ bừng lại bị anh mạnh mẽ cuốn lấy.