Chuyện nhỏ thì không sao, nhưng ngặt nỗi vừa rồi không phải chuyện nhỏ…
Chẳng lẽ cô còn không rõ tính tình của Chu Thần Diệp sao? Lúc trước vì cứu Tống Ôn Ngưng mà anh ta đã điên cuồng đến mức ép cô hiến một quả thận, còn chuyện gì anh ta không dám làm nữa chứ?
Nguyễn Nam Tô nhận ra được sự nghiêm túc trong giọng nói dịu dàng của anh, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, sau này dù có làm gì em cũng sẽ nói trước với anh một tiếng.”
“Vậy vì sao hôm nay em lại đi gặp cậu ta?”
“Ly hôn…” Cô chậm rãi nói, “Năm ngoái bọn em mới ký đơn ly hôn, chưa thực sự làm thủ tục.”
Tưởng Chính Trì bỗng nắm mạnh lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo tay cô ra khỏi eo mình, sau đó quay mặt về phía cô.
Nguyễn Nam Tô có chút khẩn trương: “Anh…”
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt tuấn tú trước mặt đột nhiên phóng to, ngay sau đó cánh môi bị chặn lại.
Anh vòng tay ôm eo cô, ôm chặt cô vào lòng không cho cô cử động, hôn cô như điên dại.
Nguyễn Nam Tô bị anh hôn đến nhũn cả chân, phải dựa vào sự hỗ trợ của cơ thể anh để không bị ngã xuống.
Qua một lúc lâu, nụ hôn dài đằng đẵng này mới kết thúc.
Tưởng Chính Trì dùng lòng bàn tay đỡ lấy gáy cô, khóe mắt đỏ sậm: “Tô Tô, lúc nhìn thấy tin nhắn em gửi đến anh đã rất sợ hãi, trên đường lái xe qua đó tay cũng phát run.”
Nguyễn Nam Tô nghe rõ sự run rẩy xen lẫn trong giọng nói của anh, trái tim cô bỗng dưng thắt lại.
“Em xin lỗi….” Cô siết lấy vòng eo gầy gò của anh, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy áo sơ mi của anh tạo ra những nếp nhăn thật sâu, “Xin lỗi anh, là lỗi của em.”
Tưởng Chính Trì không phải muốn nghe cô xin lỗi. Anh chỉ muốn nói cho cô biết rằng sau này không được để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế nữa.
“Anh không trách em.” Anh khàn giọng trả lời, “Chỉ là… Tô Tô, anh rất lo lắng cho em.”
“Em biết.” Nguyễn Nam Tô nới lỏng ngón tay đang nắm chặt áo sơ mi của anh. Mặc dù cô không thể đồng cảm được với cảm xúc của anh, nhưng cô có thể hiểu được, “Em hứa là sau này sẽ không như thế này nữa, được không?”
Tưởng Chính Trì nhắm mắt lại, đè nén thứ cảm xúc đang quay cuồng trong ánh mắt. Anh là một người có thể thoải mái điều khiển cảm xúc của mình, nhưng có lẽ đây là một trong những lần hiếm hoi anh mất kiểm soát như vậy.
Sau khi khống chế được cảm xúc, sức lực ôm lấy Nguyễn Nam Tô cũng nhẹ đi rất nhiều, còn mang theo vài phần an ủi. Anh buông một tay ra đặt lên cửa tủ lạnh, vừa mở vừa hỏi cô: “Buổi trưa chưa ăn gì cả, em đói bụng chưa, muốn ăn gì?”
Nguyễn Nam Tô cọ vào lồng ngực anh: “Muốn ăn gì cũng được sao?”
Khóe miệng người đàn ông cong lên thành một nụ cười: “Miễn là món anh biết nấu thì sao cũng được.”
Hai tay cô lần dọc theo sống lưng của anh, dừng lại ở phần gáy rồi ôm lấy cổ anh. Sau đó cô kiễng mũi chân, đôi môi mỏng sát lại tai anh.
Tưởng Chính Trì cảm giác được hơi thở của cô chui vào lỗ tai mình, vừa ấm áp vừa quyến rũ.
Trong mắt Nguyễn Nam Tô tràn đầy ý cười, cô biết mình đã làm anh tức giận, cho nên muốn dỗ anh: “Em muốn ăn…”
Tưởng Chính Trì nín thở, im lặng chờ cô nói xong.
Đợi chừng nửa phút cô mới nhếch môi lần nữa, nhưng lại cắn lấy vành tai anh trước, sau đó mới tiếp tục nói: “Em muốn ăn anh.”
Một cảm giác tê dại theo kẽ răng cô lan tỏa ra xung quanh. Giây tiếp theo, anh cảm giác được ngọn lửa dục vọng trong cơ thể mình đang bốc cháy nhanh chóng, hệt như lửa lan ngoài đồng nội.
Tưởng Chính Trì vốn không muốn làm gì cô, dù sao anh cũng mới thoát khỏi lo lắng, căn bản không hề suy nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng bị cô dụ dỗ như thế… máu huyết khắp người anh lại sắp sôi trào.
------oOo------