Sau khi bước vào tháng Năm, thời tiết đã hoàn toàn ấm lên.
Chuyện đầu tiên sau khi Nguyễn Nam Tô trở lại Đông Thành là liên lạc với Phương Hành, hỏi thăm anh ấy về vấn đề phức tạp khi khởi tố ly hôn.
Sau khi ổn định cuộc sống ở thành phố Khê Hải, Nguyễn Nam Tô đã liên lạc với anh ấy, lúc đó Phương Hành biết cô chưa chết thì rất kích động, nhất quyết muốn đến gặp cô.
Cuối cùng cô phải liên tục nhấn mạnh rằng mình thực sự đang sống rất tốt, không có chuyện gì xảy ra, lúc này đối phương mới từ bỏ suy nghĩ.
Phương Hành đương nhiên ủng hộ quyết định ly hôn của cô, anh ấy giải thích cặn kẽ cho cô những tài liệu cần chuẩn bị, đồng thời giúp cô liên lạc với tòa án.
Sau khi khởi tố, bản cáo trạng của tòa án nhanh chóng được gửi đến tập đoàn Diệu Tinh.
Chu Thần Diệp đang ngồi trên ghế chủ trì trong phòng họp, hai bên là các quản lý cấp cao của công ty. Đối diện với vẻ mặt u ám của anh ta, tất cả mọi người đều sợ hãi không dám lên tiếng.
Khoảng hai mươi phút trước, thư ký của anh ta bước vào thì thầm vào tai anh ta mấy câu.
Không ai biết thư ký đã nói gì, nhưng mọi người đều nhìn thấy sắc mặt của tổng giám đốc Chu sau khi nghe xong những lời đó đột nhiên tái nhợt, cho đến tận bây giờ vẫn không thay đổi gì.
Tiếng báo cáo của các vị giám đốc cấp cao cũng dần dần trầm xuống, đến cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Có thể ngồi vào được vị trí này đều là những người biết nhìn thời thế, áp lực thấp như vậy còn ai dám đĩnh đạc bàn chuyện công việc chứ?
Nói nhiều sai nhiều, không chừng còn phải quay về thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này cũng nên.
Chu Thần Diệp xoay cây bút máy trong tay, cảm thấy lúc này tâm trạng tệ hại đến cực điểm.
Anh ta lơ đãng quá lâu, đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện trong căn phòng hội nghị rộng lớn đã rơi vào sự im lặng chết chóc.
Mọi người đều cúi đầu, không ai dám ngẩng đầu nhìn anh ta.
Chu Thần Diệp đập mạnh cây bút trong tay lên bàn, cười lạnh nói: “Không phải tôi bảo mọi người báo cáo à? Tại sao lại câm như hến thế?”
Vẫn không ai dám nói chuyện.
Với cái dáng vẻ hiện tại của anh ta thì phải là ai ăn tim beo mật gấu mới dám trêu vào, cho dù có gì muốn nói cũng sẽ sợ hãi đến mức kìm lại.
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Thần Diệp quét qua từng người một, cảm giác tâm tình phiền muộn đang giằng xé trong lồng ngực sắp nổ tung.
Khởi kiện ly hôn?
Không ngờ cô lại khởi kiện ly hôn?
Thật là nực cười!
Chẳng phải cô trông cậy vào Tưởng Chính Trì sẽ đối xử tốt với cô sao?
Những thứ này anh ta có thể cho cô, thậm chí còn làm tốt hơn cả người đàn ông kia.
Nhưng tại sao cô lại… tại sao cô lại không cho anh ta một cơ hội nào?
Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, không thể kìm nén cảm xúc chán nản kia nữa, đột nhiên kéo ghế ra đứng dậy.
“Kít——” Chân ghế xẹt qua mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Anh ta vô cảm cất bước đi về phía cửa, lúc đứng dậy bởi vì động tác quá lớn nên đã kéo theo cả chồng tài liệu trước mặt đổ xuống đất.
Giấy trắng rơi vương vãi khắp nơi, căn phòng bỗng chốc trở thành một mớ hỗn độn.
Theo bước chân ra ngoài của anh ta, cửa phòng họp cũng bị đóng sầm lại.
Mọi người đưa mắt nhìn theo bóng dáng của anh ta cho tới khi hoàn toàn biến mất, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
“Hôm nay sếp Chu bị làm sao thế nhỉ?”
“Không biết, trước đây tâm trạng không tốt cũng chưa bao giờ như vậy, cảm giác như ăn phải thuốc nổ vậy…”
“Lần trước sếp Chu phát điên là lúc bà xã anh ấy qua đời, lần đó tôi đã tận mắt chứng kiến, thiếu chút nữa anh ấy đã lật đổ cả công ty.”
“Tôi cũng từng chứng kiến, nhưng chỉ có một lần đó thôi, sau đó không còn như vậy nữa, không biết hôm nay lại có chuyện gì xảy ra.”
Trong đám đông vang lên âm thanh xì xào bàn tán.