“A......”
Cảm giác có vật thể lạ xâm nhập khiến Nguyễn Nam Tô không nhịn được rên rỉ, cô nhắm mắt lại, vô thức muốn nâng eo mình lên.
Ban đầu Tưởng Chính Trì để mặc cô không ngăn cản, đến khi ngón tay cắm trong cơ thể cô sắp trượt ra, anh mới đỡ lấy bả vai cô, ấn cô ngồi xuống lại.
‘Phụt’ một tiếng, hai ngón tay của anh lại lần nữa chìm vào trong cơ thể cô.
Dù sao ngón tay cũng nhỏ hơn vật nam tính rất nhiều, cho nên tuy cắm khá sâu nhưng không hề thấy đau. Huồng hồ còn giải tỏa được cảm giác ngứa ngáy trống rỗng....
Nguyễn Nam Tô vòng tay ôm lấy cổ anh, cả người áp sát vào người anh.
Ngón tay Tưởng Chính Trì đang vùi trong cơ thể cô lướt qua mọi điểm nhạy cảm, đầu ngón tay chọc vào phần thịt non nửa mềm nửa cứng kia, cố ý ấn nhẹ lên đó.
“A..” Cô run giọng hét lên, cơ thể lại run rẩy.
Người đàn ông rút ngón tay ra ngoài, cảm giác được lòng bàn tay ướt đẫm mật dịch của cô, xúc cảm vừa dính vừa nhờn.
Anh rũ mắt nhìn hai quả cầu tuyết trước ngực cô đang lắc lư không ngừng.
Quả là đầy cám dỗ.
Bàn tay đang đỡ vai cô từ từ trượt xuống trước ngực cô, dùng hai ngón tay kẹp lấy một mọng đỏ tươi trong đó rồi chơi đùa không chút dè dặt.
Bàn tay còn lại thì đưa vào cơ thể cô, bắt đầu ra vào theo quy luật, mỗi lần đi vào đều cố ý chọc trúng điểm G của cô.
Cảm giác tê dại gần như xuyên qua da thịt, bộc phát ra khỏi cơ thể. Dưới hai tầng kích thích, hàm răng của Nguyễn Nam Tô hết cắn chặt rồi lại nhả ra.
“Ừm... a.... không được... ha....”
Cô nhắm mắt rên rỉ, trong bóng tối, các giác quan nhạy cảm đến mức đáng sợ.
“Sao lại không được, không phải vẫn đang chịu được đây sao?”
Tưởng Chính Trì vừa nói vừa mạnh mẽ xoa nắn điểm nhạy cảm của cô.
Thật ra anh cũng không dễ chịu gì, trên khuôn mặt tuấn tú rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, dây cung lý trí đã căng ra hết mức, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đôi.
Anh khống chế nhịp điệu rất tốt, Nguyễn Nam Tô lại sắp không trụ được, khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng tích tụ, sắp đạt đến cao trào lần thứ ba.
“A... Thật, thật sự không được... em..... khó chịu...... A a....”
Nguyễn Nam Tô rên rỉ xin tha, cảm giác được động hoa bị ngón tay của anh tàn phá lại bắt đầu xoắn chặt.
Ánh mắt Tưởng Chính Trì khóa chặt khuôn mặt đỏ bừng của cô, tần suất đưa đẩy ngón tay càng lúc càng nhanh, sức lực ở đầu ngón tay chọc vào điểm nhạy cảm của cô cũng càng lúc càng mạnh.
Cơ thể trắng nõn trần trụi của cô run rẩy liên tục cho đến khi cảm giác cuối cùng ập đến, như thể pháo hoa đang nổ tung trong tâm trí cô.
“A——”
Nguyễn Nam Tô cứng người ôm chặt cổ anh, tiếng thét khàn khàn đứt quãng.
Một dòng mật dịch tiết ra khi cô đạt đến cao trào, tí tách nhỏ giọt xuống đùi người đàn ông.
Tưởng Chính Trì rút ngón tay ra, cũng buông núm vú cứng ngắc của cô ra.
Nguyễn Nam Tô há miệng thở dốc, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Cô mở đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, sau khi nhìn vài giây, cánh tay cô mềm nhũn, trực tiếp ngã vào trong ngực anh.
“Sao lại dễ dàng đạt cao trào thế nhỉ?” Tưởng Chính Trì cười cười, rút bàn tay ướt sũng ra khỏi chân cô, “Mới chưa được bao lâu mà đã ba lần rồi.”