Cho đến khi trời hoàn toàn tối sẩm, kết quả kiểm tra sức khỏe của Nguyễn Nam Tô mới có.
Cô lấy bản báo cáo trên máy in tự phục vụ, sau đó mang nó đến cho Tưởng Chính Trì.
“Hoàn toàn bình thường.” Người đàn ông chăm chú nhìn vào mỗi dữ liệu trên phiếu kiểm tra sức khỏe của cô, “Tất cả các chỉ số đều không có vấn đề gì.”
Nguyễn Nam Tô lấy điện thoại di động ra gửi cho Chu Thần Diệp một tin nhắn WeChat, báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe của mình.
Người kia trả lời một chữ “Được”, theo sau là một icon chạm đầu.
Cô nhìn thấy icon kia thì bật cười vui vẻ, sau đó cất điện thoại di động đi: “Bác sĩ Tưởng, vậy tôi về trước nhé, ngày lễ còn làm phiền anh, thật ngại quá.”
Tưởng Chính Trì nhẹ giọng đáp lại một tiếng.
Nguyễn Nam Tô bỏ phiếu kiểm tra sức khỏe vào túi, vừa định rời đi thì Chu Diệp Thần lại đột nhiên gọi điện thoại tới.
Cô nhấc điện thoại lên áp vào tai, nghe thấy người đàn ông thì thầm hỏi: “Vẫn còn ở bệnh viện sao?”
“Vâng, vừa mới có kết quả kiểm tra.”
“Tưởng Chính Trì vẫn chưa tan ca đúng không?” Chu Thần Diệp đứng dậy, khóa chặt ngăn kéo bàn làm việc. “Anh xong việc rồi, em hỏi cậu ấy xem có thời gian không, nếu có thời gian thì tối nay mình mời cậu ấy ăn một bữa cơm.”
Nguyễn Nam Tô theo lời anh ta ngẩng đầu lên hỏi thử.
Và câu trả lời là đồng ý.
Hôm nay là ngày đầu năm mới nên lẽ ra Tưởng Chính Trì được nghỉ, là vì muốn kiểm tra sức khỏe cho cô mới đến bệnh viện, cũng không có chuyện gì khác.
Địa điểm ăn tối do Chu Thần Diệp quyết định, anh ta chọn một khách sạn rất nổi tiếng ở Đông Thành – Thục Cẩm Hương.
Vị trí của khách sạn khá gần với bệnh viện, cho nên khi Chu Thần Diệp qua đó, Tưởng Chính Trì và Nguyễn Nam Tô đã đến nơi. Hai người ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng trò chuyện, tán gẫu về những chuyện vụn vặt.
Anh ta đi qua, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Nam Tô.
Ở giữa là một cái bàn tròn bằng gỗ đặt trên khay, ánh mắt của Chu Thần Diệp nhìn người đàn ông đối diện có chút ý vị, biết rõ còn cố hỏi: “Kết quả kiểm tra sức khỏe của Tô Tô không có vấn đề gì chứ?”
Sắc mặt của Tưởng Chính Trì lạnh đi đôi chút.
“Không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt.”
Đối phương không tiếp lời, nhưng Chu Thần Diệp nhìn thấy rõ trong đôi mắt của anh là một sự mỉa mai thoáng qua. Anh ta biết Tưởng Chính Trì không đồng ý với việc làm của mình, nhưng anh ta không còn cách nào khác.
Nguyễn Nam Tô không hề biết ẩn ý của hai câu nói này, nhưng hai người họ lại biết rõ trong lòng, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.
Chu Thần Diệp đang định nói chuyện để làm dịu không khí thì điện thoại di động trong túi quần đột nhiên vang lên.
Nguyễn Nam Tô ngồi bên cạnh anh ta, lúc anh ta rút điện thoại ra, cô vô tình thoáng thấy trên màn hình chớp chớp một chữ “Ngưng”.
Sau đó cô bất ngờ nhìn thấy, biểu cảm trên gương mặt người đàn ông bỗng chốc thay đổi rõ rệt.
Chu Thần Diệp không nói một lời đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Quen biết hai năm nay, Nguyễn Nam Tô chưa từng thấy anh ta thất thố như vậy, sự bình tĩnh lý trí thường ngày hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại kinh ngạc và hoảng loạn.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, trong lòng dâng lên nghi hoặc.
Tưởng Chính Trì lại tỏ ra rất bình tĩnh, tuy rằng anh không nhìn thấy là ai gọi điện thoại cho anh ta, nhưng có thể làm anh ta thất thố như thế thì trên đời này tìm không ra người thứ hai.
Là Tống Ôn Ngưng.
Cho đến khi Chu Thần Diệp đi xa, anh mới ôn hòa lên tiếng: “Chúng ta ăn trước đi, chắc cậu ấy còn có việc, chưa biết khi nào mới quay lại.”
“Được…”
Nguyễn Nam Tô đè nén nghi hoặc trong lòng, nhẹ giọng đáp lại.
Nếu chỉ có một mình cô thì ngược lại có thể chờ, nhưng Tưởng Chính Trì đang ở đây, cô cũng không tiện kéo người ta cùng chờ.
------oOo------