Trái tim của người được gọi tên thoáng mềm nhũn, anh vươn cánh tay dài ra ôm lấy bả vai cô, ôm cả cơ thể cô vào lòng.
Bàn tay to rộng của anh trượt dọc theo bả vai cô, lướt qua vòng eo mảnh khảnh, sau đó là bờ mông vểnh cao…
Nguyễn Nam Tô rụt người trốn tránh, cảm giác như anh đang giở trò đùa giỡn lưu manh: “Anh làm gì vậy, đang ở bên ngoài đấy.”
“Lo lắng gì chứ?” Tưởng Chính Trì cười khẽ, “Anh biết đang ở bên ngoài nên đâu có làm gì em.”
Vừa dứt lời, bàn tay anh đã trượt đến khuỷu chân của cô, sau đó cúi người xuống trực tiếp bế ngang cô lên.
Cảm giác cơ thể đột nhiên bay lên cao khiến Nguyễn Nam Tô vô thức hét lên: “A!”
Tưởng Chính Trì làm ngơ, ôm cô bước nhanh vào trong nhà.
Nguyễn Nam Tô tựa vào lồng ngực đang đập mạnh của anh, nhìn đường cong sườn cổ hoàn mỹ từ dưới lên trên, đột nhiên hiểu ra gì đó.
“Anh đừng lo lắng nhiều quá.” Nguyễn Nam Tô vòng hai tay ôm cổ anh, ôm thật chặt: “Bây giờ đã sang mùa xuân rồi, thời tiết không còn quá lạnh nữa, em cũng không dễ bị cảm lạnh như thế đâu.”
Người đàn ông vẫn không ngừng bước, sắc mặt nghiêm túc trả lời bốn chữ: “Đề phòng lỡ như.”
Thời điểm anh đưa cô rời khỏi Đông Thành vừa hay là mùa đông giá rét, lúc đó cộng thêm sự tra tấn tinh thần nên vừa tới thành phố Khê Hải cô đã ngã bệnh nghiêm trọng, sốt cao liên tục ba ngày nhiệt độ cơ thể mới khôi phục bình thường.
Cho nên về sau anh luôn rất cẩn thận với sức khỏe của cô, sợ cô lại giống như lần đó.
Trở lại phòng khách mở điều hòa nhiệt độ ổn định, cuối cùng cũng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Nguyễn Nam Tô thay dép lê trong nhà, cởi áo khoác treo lên, sau đó đi tới sô pha ngồi xuống.
Tưởng Chính Trì đi tới nắm chặt hai chân cô, cảm nhận không đến mức lạnh cóng mới yên lòng, nhưng vẫn đi vào phòng tắm lấy chậu nước nóng ra: “Em bỏ chân vào ngâm một lát đi.”
Nguyễn Nam Tô rũ mắt nói “Được”, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Tuy rằng hơi bày vẽ một tí, nhưng làm gì có cô gái nào không thích đúng không?
Tưởng Chính Trì nhìn mặt cô, trên gương mặt xinh đẹp đó đang nhuốm vài phần ý cười.
Sau đó nhiệt độ nước dần dần nguội đi, anh lại cầm khăn lông, nhấc hai bàn chân nhỏ nhắn của cô ra khỏi chậu, lau sạch từng vết nước đọng trên đó.
“Tô Tô.” Tưởng Chính Trì vừa giúp cô lau chân vừa nhẹ giọng nói: “Qua mấy ngày nữa thời tiết sẽ ấm lên, chúng ta có nên quay về Đông Thành không?”
Nguyễn Nam Tô thoáng sửng sốt, không ngờ anh lại nhắc tới chuyện này. Cô cúi đầu nhìn anh: “Anh… muốn trở về sao?”
“Anh thì không sao, ở đâu cũng được, nhưng hẳn là em nhớ nhà lắm rồi đúng không?” Lau khô chân cho cô xong anh lại giúp cô mang vớ sạch vào, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô: “Bố mẹ em chắc cũng rất nhớ em, nên quay về thăm họ thôi.”
Nguyễn Nam Tô mím môi, không trả lời.
Tưởng Chính Trì lại ôm cô vào lòng: “Anh biết là em sợ sau khi về đó gặp lại cậu ta sẽ làm anh không vui, nhưng không sao, anh không nhỏ nhen như thế.”
Cô đã tỏ rõ thái độ của mình như vậy, đương nhiên anh cũng phải dành cho cô sự tin tưởng cơ bản nhất.
Nguyễn Nam Tô cảm thấy chóp mũi cay cay, nước mắt đọng dưới đáy mắt không nhịn được rơi xuống. Cô vươn tay ôm chặt lấy eo anh, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở gọi tên anh không ngừng.
Mỗi lần cô gọi, Tưởng Chính Trì lại đáp một tiếng: “Anh đây…”
Anh ở đây, sẽ luôn ở đây….
Sau bữa tối, Tưởng Chính Trì vào phòng tắm tắm rửa, Nguyễn Nam Tô mở ti vi bắt đầu xem phim.
Lúc người đàn ông tắm rửa xong đi ra, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm ngắn ngủn, ngắn đến độ lộ cả đùi.
------oOo------