Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 67: Sẽ không để anh chịu ấm ức




Có lẽ anh ta đã thật sự ý thức được sai lầm của mình, chân thành muốn bù đắp, nhưng dù có chân thành hay không thì cô cũng không cần nữa.

Một số tổn thương có thể bù đắp được nhưng một số thì không. Những tổn thương mà cô phải gánh chịu, cho dù anh ta có lấy mạng ra để bù đắp cũng không thể khiến cô tha thứ.

“Vậy tại sao em lại ở bên cậu ta?” Chu Thần Diệp khàn giọng nói, khó khăn hỏi cô: “Hay là bởi vì em cần một ai đó để dựa dẫm, vừa hay cậu ta là một người phù hợp?”

“Không cần biết tại sao tôi lại ở bên anh ấy, chuyện này không liên quan đến anh.”

Mặc kệ là yêu hay dựa dẫm thì đây cũng là chuyện của cô.

Nói xong, Nguyễn Nam Tô cong khóe môi, nụ cười trong trẻo mang theo vài phần thoải mái: “Tôi đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ rồi, hy vọng anh cũng sớm quên đi.”

“Tô Tô, anh không thể nào quên được….” Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, tơ máu trong mắt như dây leo không ngừng sinh trưởng, “Vậy nên em sẽ không quay về với anh, đúng không?”

“Đúng.” Nguyễn Nam Tô trả lời không chút do dự. Trên mặt cô không có bất kỳ dao động nào, cũng không thể nhận ra được vui buồn hay hờn giận.

“Chu Thần Diệp, tôi đồng ý ra ngoài gặp anh không phải cho anh cơ hội, mà là có chuyện cần phải đích thân nói rõ với anh.” Nguyễn Nam Tô tiếp tục nói, giọng điệu tràn đầy sự kiên quyết chưa từng có, “Bây giờ tôi xin nói rõ với anh rằng tôi đã không còn tình cảm với anh nữa.”

“Tô Tô, chúng ta vẫn chưa làm thủ tục ly hôn.” Chu Thần Diệp bị lời nói của cô kích thích, tâm trạng có hơi kích động: “Cho nên, hiện tại em vẫn là vợ của anh.”

Ngày đó anh ta đã ký vào đơn ly hôn, nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện dồn dập nên bọn họ vẫn chưa đến Cục dân chính lấy giấy chứng nhận ly hôn.

Mà nếu như cô chưa chết thì mối quan hệ hôn nhân này vẫn còn tồn tại.

Nghe anh ta nói xong, vẻ lạnh lùng trong mắt Nguyễn Nam Tô càng lúc càng sâu: “Không, vợ anh đã chết rồi.”

Chết vào mùa đông năm ngoái, chết trên bàn mổ.



Hiện tại cô chỉ là chính cô, không có bất cứ quan hệ gì với anh ta.

“Tô Tô…” Chu Thần Diệp tiến về phía trước vài bước, đưa tay bắt lấy cơ thể cô, sốt ruột muốn nói chút gì đó.


Nguyễn Nam Tô lại nghiêng người né tránh sự đụng chạm của anh ta.

“Vậy là em đã hạ quyết tâm không đi theo anh mà ở lại với Tưởng Chính Trì?” Ánh mắt người đàn ông vô cùng nham hiểm nhìn cô chằm chằm, cảm xúc đã hoàn toàn mất kiểm soát, giọng nói cũng cao lên: “Anh không tin chỉ mới ba tháng mà hai người đã có tình cảm sâu đậm như vậy. Em nói thật đi, có phải hai người đã sớm tằng tĩu với nhau rồi đúng không?”

Anh ta đã đánh mất lý trí, nói chuyện cũng không lựa lời.

Nhưng lời càng khó nghe thì Nguyễn Nam Tô lại càng muốn cười.

Cô không hề bào chữa cho bản thân, hôm nay cuối cùng cô đã nghiệm ra một điều: đó là có một số lý lẽ không thể tranh cãi với Chu Thần Diệp.

Người ta thường có câu ‘Đừng cãi lý với kẻ say, đừng tiếp tay cho kẻ xấu’.

“Nếu anh đã cho là thế, vậy thì cứ tùy anh.” Nguyễn Nam Tô thản nhiên cười, cảm thấy bây giờ có bị anh ta hiểu lầm hay không cũng không quan trọng.

Quả thật như lời anh ta nói, ba tháng là quá ngắn để nuôi dưỡng bất kỳ tình cảm sâu đậm nào. Nhưng giữa cô và Tưởng Chính Trì không chỉ có tình cảm.

Đã có quá nhiều thời khắc cô bất lực và tuyệt vọng nhưng luôn có anh ở bên cạnh, chính anh là người mang đến cho cô niềm hy vọng duy nhất trong hoàn cảnh tuyệt vọng.

Sắc mặt Chu Thần Diệp khó xử, muộn màng nhận ra mình vừa nói sai: “Tô Tô, anh không phải có ý đó.”

“Anh không cần giải thích với tôi.” Nguyễn Nam Tô nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của anh ta, giọng nói nhẹ như lông hồng, “Nếu tôi đã đồng ý ở bên anh ấy thì sẽ không bao giờ để anh ấy phải chịu ấm ức.”