Chuyện trước kia dù đúng hay sai thì cũng đã qua, Nguyễn Nam Tô thậm chí còn không nghĩ tới việc tính toán nợ nần với anh ta, nhưng anh ta thì hay rồi, còn chủ động tìm đến cửa.
Hai người mỗi người nhận một cú đấm, mặt đầt vết loang lổ.
Chu Thần Diệp dùng đầu lưỡi đảo qua hàm trong, giọng nói khàn khàn giống như khói hun lửa cháy: “Tô Tô đâu rồi?”
Tưởng Chính Trì không trả lời, ánh mắt rơi xuống ngón áp út bên tay trái của anh ta.
Trên đó có một chiếc nhẫn tròn đơn giản, anh đã từng nhìn thấy nó trong hôn lễ của bọn họ hai năm trước.
Sau khi kết hôn xong Chu Thần Diệp lập tức tháo xuống, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy anh ta đeo.
Tưởng Chính Trì nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, ánh mắt vốn đã lạnh nhạt xa cách dần trở nên không còn chút ấm áp nào.
Nhưng khi nói chuyện, thái độ của anh vẫn ôn hòa như không có chuyện gì xảy ra: “Cậu tìm cô ấy có việc gì không? Cô ấy mệt nên vẫn đang ngủ.”
Chu Thần Diệp hơi nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Cậu không cần phải dùng mấy lời này chọc giận tôi.” Anh ta cười khẩy, “Cho dù lần này tôi không gặp được cô ấy thì sau này sớm muộn gì cũng sẽ gặp được thôi.”
Nếu vẫn chưa chết thì sớm muộn gì cũng phải gặp mặt. Trốn được nhất thời nhưng không trốn được cả đời.
“Tôi chỉ đang trình bày cho cậu biết một sự việc, không có ý chọc giận cậu.” Tưởng Chính Trì mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng không có chút ấm áp.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi muốn gặp cô ấy.” Chu Thần Diệp đã không còn kiên nhẫn để lãng phí lời nói với anh, dù sao bạn bè đi đến bước này đã cạn tình cạn nghĩa rồi, “Chẳng lẽ cậu không có can đảm để cô ấy gặp tôi?”
Anh ta gằn từng chữ một, sự thù địch hiện rõ trong từng câu chữ.
Tưởng Chính Trì cảm thấy câu nói của anh ta có chút buồn cười: “Ý cậu là tôi sợ để cô ấy gặp lại cậu?”
“Không phải không có khả năng này.” Giọng Chu Thần Diệp lạnh đi mấy phần, “Biết đâu gặp được tôi rồi cô ấy sẽ đi theo tôi thì sao?”
“……”
Tưởng Chính Trì nghẹn lời. Trong lòng anh cảm thấy cực kỳ buồn cười, trên thực tế cũng bật cười thành tiếng.
“Được.” Anh hít một hơi, cố gắng kìm nén tất cả cảm xúc, “Tôi sẽ gọi cô ấy ra đây.”
Vừa dứt lời, anh lấy di động ra bấm số của Nguyễn Nam Tô.
Đối phương chắc hẳn đã bị đánh thức, lúc nghe điện thoại, giọng nói vẫn khàn khàn như vừa ngủ dậy: “Alo…”
“Tô Tô, xin lỗi em, làm phiền em ngủ rồi.”
Đây là câu đầu tiên Tưởng Chính Trì nói với cô. Anh thu lại sự tức giận và sắc bén khi nói chuyện với Chu Thần Diệp, trở nên dịu dàng như một con người khác.
Nguyễn Nam Tô đã ngủ được một giấc, nghe anh nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều: “Không sao, em cũng… ngủ được khá lâu rồi.”
Nghe giọng nói mềm mại của cô, sắc mặt của Tưởng Chính Trì cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Anh nhìn sang phía đối diện, quan sát vẻ mặt lạnh như băng của Chu Thần Diệp, lại hỏi người trong điện thoại: “Vậy bây giờ em có thể ra ngoài một lát không?”
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
“Tô Tô…” Nếu đã gọi điện thoại cho cô, Tưởng Chính Trì thiết nghĩ có vài lời cũng nên nói rõ với cô trước: “Chu Thần Diệp đến rồi, bây giờ đang ở ngoài cửa.”
Quả nhiên, người bên kia điện thoại thoáng im lặng giây lát.
Trái tim Tưởng Chính Trì trầm xuống, anh không hiểu Nguyễn Nam Tô có ý gì, là muốn gặp hay không muốn gặp, chỉ có thể cẩn thận hỏi: “Tô Tô, nếu em không muốn gặp cậu ta… thì đừng ép mình ra ngoài.”
Kỳ thật lúc này bọn họ không gặp mặt mới là tốt nhất, anh cũng không nên gọi cho cô cú điện thoại này.
Nhưng câu nói của Chu Thần Diệp đã kích thích anh, tựa như anh đang sợ hãi chuyện gì đó.