“Không hề.” Tưởng Chính Trì thẳng thừng phủ nhận, vén gọn sợi tóc bên tai cô rồi quấn quanh đầu ngón tay: “Anh hôn công khai mà.”
Nguyễn Nam Tô mạnh miệng: “Em đang ngủ, anh chưa được em đồng ý thì là hôn trộm chứ còn gì?”
“Vậy bây giờ em tỉnh rồi, anh hỏi ý kiến em rồi hôn lại lần nữa được không?”
“……”
Nguyễn Nam Tô đỏ mặt, giơ tay lên đẩy nhẹ lồng ngực rắn chắc của anh.
Cô muốn trốn sang bên cạnh nhưng lại bị người đàn ông trở tay nắm lấy bả vai, sức lực không quá mạnh, chỉ đủ để cô không thể thoát ra.
Tưởng Chính Trì nhìn cô bằng đôi mắt rực lửa, ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ chứa đầy nước.
Trong lúc nhất thời, Nguyễn Nam Tô như thấy được sự chiếm hữu trong đôi mắt trong veo của anh, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất, khiến cô thiếu chút nữa cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
Với tính cách ôn hòa lãnh đạm như anh mà cũng có ‘ham muốn chiếm hữu’ sao?
Tưởng Chính Trì kìm nén chút xao động trong lòng, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là dòng nước ngầm đang cuồn cuộn.
Đối diện với ánh mắt như thiêu như đốt của anh, Nguyễn Nam Tô cảm thấy trái tim mình như phải bỏng, vừa hé miệng định nói gì đó để làm dịu bầu không khí, lại cảm nhận được một nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi xuống bên má.
Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, khác hẳn với sự điên cuồng tối hôm qua, còn chứa đựng tình yêu bị kìm nén quá mức.
Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, Nguyễn Nam Tô có thể ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng trên người anh, hương cuối là mùi gỗ đàn hương, không quá nồng nặc nhưng lại rất dễ chịu.
Đôi môi anh đang đặt trên gò má mềm mại của cô, mang theo sự dịu dàng của băng tuyết đầu mùa.
Cô có chút thẹn thùng, căng thẳng đến mức không biết phải làm sao, bèn nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ như lửa đốt.
Tưởng Chính Trì dùng hai tay ôm mặt cô, giọng khàn khàn: “Tô Tô, mở mắt ra.”
Giọng nói trầm thấp từ tính như có ma lực, khiến cô không thể nào không tuân theo.
Nguyễn Nam Tô nghe anh nói xong, đôi mi run rẩy mở hé ra từng chút một.
Ánh mắt chạm nhau, cô thấy được nụ cười dịu dàng ẩn giấu trong đáy mắt người đàn ông.
Nguyễn Nam Tô cắn môi do dự giây lát, sau đó nghiêng đầu qua để lại cho anh một bên má còn lại: “Vậy… vậy anh hôn đi.”
Không ngờ còn rất thoải mái.
Có thể là bước nhảy tối qua quá nhanh nên đã xua tan đi chút cảm giác lúng túng ban đầu.
Đầu ngón tay Tưởng Chính Trì đảo qua khuôn mặt trắng nõn của cô, ánh mắt tối sầm, cúi người hôn cô lần nữa.
Vốn dĩ chỉ muốn lướt qua rồi dừng lại.
Nhưng niềm nhiệt tình trong ánh mắt và sự tham lam dưới đáy lòng lại quá mạnh mẽ, chỉ một nụ hôn lướt qua rồi dừng lại hoàn toàn không đủ.
Cứ hôn như thế, van dục vọng lại bị mở ra, dần mất đi sự kiểm soát.
Tưởng Chính Trì dùng hai tay nâng gáy cô đặt lên đầu giường, hôn đến khi môi cô đỏ bừng, đáy mắt bắt đần ngấn nước, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, lúc này anh mới chịu thả cô ra.
Trong ý thức hỗn loạn, Nguyễn Nam Tô nghe được một tiếng thở dài nhẹ nhàng của anh. Ngay sau đó là một giọng nói trầm thấp vang lên: “Tô Tô, anh thật sự rất thích em…”
Nghe anh nói như vậy, Nguyễn Nam Tô cảm thấy trong lòng mình rất nóng, hệt như nước sôi đang ‘ùng ục’ sủi bọt.
Rõ ràng cô rất vui vẻ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Vậy nếu có một ngày nào đó anh phát hiện em không tốt như anh nghĩ thì sao?”
Bàn tay Tưởng Chính Trì trượt xuống, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Anh ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng lại nghiêm túc: “Sao có thể chứ? Cho dù có không tốt thì cũng là anh không tốt.”