“Vẫn như cũ, tạm thời không có xu hướng xấu đi.”
Nghe được câu trả lời của anh, Chu Thần Diệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có xu hướng xấu đi là tốt rồi, như vậy anh ta có thể từ từ thương lượng với Nguyễn Nam Tô, thời gian cũng có thể nhiều hơn một chút.
“Nhưng mà, cậu thật sự định dùng mạng của Nguyễn Nam Tô để đổi lấy mạng của Tống Ôn Ngưng sao?” Tưởng Chính Trì cau mày hỏi anh ta, “Chu Thần Diệp, cậu nghĩ kỹ đi, đó là vợ cậu đấy.”
Một bên là thanh mai trúc mã ái mộ từ bé, một bên là người vợ đã thề non hẹn biển trong lễ đường hôn nhân.
Tưởng Chính Trì hiểu anh ta muốn cứu trái tim Tống Ôn Ngưng, nhưng anh không hiểu cái giá phải hy sinh Nguyễn Nam Tô.
“Tôi chỉ muốn một quả thận của cô ấy thôi, cũng không phải mạng của cô ấy.” Rất hiển nhiên, Chu Thần Diệp không hề có tự giác muốn che chở vợ mình, “Chờ làm phẫu thuật xong tôi sẽ bồi thường cho cô ấy đàng hoàng, đến lúc đó cô ấy muốn gì tôi cũng cho cô ấy.”
“……”
Tưởng Chính Trì không nói gì nữa. Khuyên mãi mà như ‘nước đổ lá môn’, anh cảm thấy mình nói tiếp cũng chỉ lãng phí miệng lưỡi.
**
Một tuần sau là ngày đầu năm mới.
Chu Thần Diệp và Tưởng Chính Trì là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp cũng chưa bao giờ cắt đứt liên lạc, bởi vậy tình bạn cũng rất sâu sắc.
Thỉnh thoảng Tưởng Chính Trì sẽ làm bác sĩ riêng của Chu Thần Diệp, vào ngày 1 hàng tháng sẽ tới làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho vợ anh ta.
Nguyễn Nam Tô từng tò mò hỏi Chu Thần Diệp là tại sao, tuy rằng hiện tại kiểm tra sức khỏe đã trở thành trạng thái bình thường của những người trẻ tuổi, nhưng cũng không cần phải một tháng một lần thường xuyên như vậy chứ?
Đáp án mà Chu Thần Diệp cho cô là: Lo lắng cho sức khỏe của cô.
Câu trả lời vô cùng chặt chẽ, từng câu từng chữ đều tràn ngập sự quan tâm đối với cô.
Nguyễn Nam Tô cũng không hoài nghi với việc này, sau đó dần quen với việc kiểm tra sức khỏe theo thông lệ mỗi tháng một lần, cũng không hỏi nữa.
Ngày tết Dương lịch, Chu Thần Diệp ở lại công ty tăng ca như thường ngày, một mình cô đến bệnh viện.
Làm xong các kiểm tra thông thường, trong lúc chờ kết quả, Nguyễn Nam Tô ngồi trong phòng làm việc của Tưởng Chính Trì tán gẫu với anh.
Bình tĩnh mà xem xét thì Tưởng Chính Trì có một sự đồng cảm sâu sắc với cô bé đã bị lừa tình cảm hai năm này.
Cô không biết nguyên nhân mình bị yêu cầu kiểm tra sức khỏe mỗi tháng một lần là gì, nhưng trong lòng anh lại biết rõ.
Thật ra Chu Thần Diệp trả lời cũng không sai, đúng là anh ta rất lo lắng cho cơ thể của cô, chỉ là phần lo lắng này không phải xuất phát từ sự quan tâm đối với cô, mà là lo lắng cơ thể của cô một khi xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng đến cuộc giải phẫu của Tống Ôn Ngưng.
Thận thích hợp quá khó tìm, anh ta phải hao hết tâm tư mới tìm được Nguyễn Nam Tô, cho nên tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Mặc dù Tưởng Chính Trì không đồng ý với việc làm của Chu Thần Diệp, cũng không chỉ một lần khuyên anh ta, nhưng ở trước mặt Nguyễn Nam Tô giúp anh ta giấu diếm chuyện này vẫn khiến trong lòng anh có loại cảm giác tội lỗi rằng mình là “đồng lõa”.
Chức trách của bác sĩ là cứu người, mà anh làm như vậy là tương đương với gián tiếp hại người.
Anh sửa sang lại bàn làm việc của mình, dùng giọng nói ôn hòa hỏi: “Gần đây Đông Thành tuyết rơi dày đặc, nghe nói trên núi Lâm An tích tụ một lớp tuyết dày, chạng vạng hoàng hôn cảnh sắc rất đẹp, cô đi ngắm qua bao giờ chưa?”
“Chưa từng.” Nguyễn Nam Tô lắc đầu, thở dài nói: “Thần Diệp nói bên ngoài trời lạnh quá, lo lắng tôi ra ngoài sẽ bị bệnh, cho nên không có việc gì sẽ không cho tôi ra ngoài.”
Sau khi kết hôn với Chu Thần Diệp, cô thường có cảm giác rằng mình đã trở thành một con chim trong lồng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến xuất phát điểm của anh ta là vì lo lắng cho sức khỏe của mình, cô cảm thấy mình có thể chịu đựng được sự mất tự do này.
Nghe thấy lời cô nói, ánh mắt của Tưởng Chính Trì lại dịu dàng hơn đôi chút.
Sau cùng, cảm giác tội lỗi trong anh lại dâng cao, bèn rời mắt khỏi người cô.