Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 46: Lửa Tình




Nghe được lời nói chắc chắn của anh, Nguyễn Nam Tô không nhịn được bật cười: “Sao anh lại nói như vậy? Anh tin lời em nói là thật sao?”

“Vì em không cần phải nói dối anh.” Tưởng Chính Trì ôm chặt lấy cô, “Thế nên Nam Tô, anh tin em.”

Anh tin cô.

Dù cô có nói gì với anh thì anh cũng tin cô.

Nguyễn Nam Tô nghe câu cuối cùng của anh mà xúc động, ánh mắt nhìn anh mang theo vài phần giảo hoạt tươi sáng: “Em không lừa anh, những gì em nói đều là sự thật.”

Tưởng Chính Trì ôm cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô, khàn giọng nói ‘Được’.

Anh ngồi trên sô pha còn cô thì ngồi trên đùi anh, hai người ngồi đối mặt nhau, khoảng cách rất gần, gần đến nỗi hơi thở hòa quyện vào nhau.

Mặc dù cách lớp vải quần áo nhưng cảm giác cọ xát vẫn rất rõ ràng.

Nguyễn Nam Tô vòng tay ôm cổ anh, dịu dàng quấn quít như một cặp tình nhân bình thường, cũng không hề có ý quyến rũ anh.

Nhưng cô không có ý đó, không có nghĩa là đối phương không có ý đó.

Hô hấp của Tưởng Chính Trì dần nặng nề, anh phải dùng hết lý trí của mình mới kiềm chế được xúc động muốn hôn cô.



Dù sao cô cũng vừa mới buông bỏ mọi thứ để ở bên anh, anh sợ mình sẽ làm cô thấy đường đột…

Một lát sau, Nguyễn Nam Tô buông tay đang ôm lấy anh ra, muốn bước xuống khỏi người anh.

Nhưng anh lại đỡ lấy bả vai cô, để cô hướng mặt về phía mình, trán anh chạm vào trán cô, dục vọng cuộn trào dưới đáy mắt gần như khó có thể kìm nén được.

“Nam Tô.” Tưởng Chính Trì nhẹ nhàng mở miệng, giọng khàn khàn, “Anh có thể hôn em không?”

Nguyễn Nam Tô sửng sốt. Sau đó gương mặt lập tức đỏ lên.

Ngồi trên người anh thế này thật ra cô cũng đã nhận ra sự thay đổi trên cơ thể anh, nhiệt độ cơ thể nóng rực kết hợp với vùng dưới mông càng lúc càng cứng lại…

Đó là khát vọng nguyên thủy nhất của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.

Tuy rằng không phải là thiếu nữ chưa trải qua sự đời, nhưng giữa bọn họ vẫn luôn có chừng mực, dù ba tháng qua chung sống dưới một mái thì cũng chưa từng có hành vi nào vượt quá.

Thế nên khi Tưởng Chính Trì đột nhiên hỏi như vậy, trái tim cô bỗng đập loạn nhịp, không biết nên trả lời như thế nào.

Nguyễn Nam Tô cắn môi im lặng một lúc lâu, cũng không nói có thể hay không.

Người đàn ông nhìn chằm chằm dáng vẻ xấu hổ nói không nên lời của cô, đôi mày rậm hơi nhướng lên, mỉm cười vui vẻ.

Anh giơ một tay lên, đặt đầu ngón tay lên đôi môi mềm mại đỏ tươi của cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve.



Hành động này rõ ràng mang ý ám chỉ.

“Có thể không?”

Tưởng Chính Trì hỏi lại một lần nữa, giọng nói trầm thấp từ tính của anh khiến da đầu cô tê dại.

Nguyễn Nam Tô dời tầm mắt, nhìn chằm chằm nơi khác gật đầu, giọng nói nhẹ như mèo con nỉ non: “Có thể…”

Vừa dứt lời, người đàn ông liền thả tay xuống, giữ mông cô rồi kéo mạnh về phía trước.

Cơ thể cô bị kéo về phía trước, gần như dính sát vào anh.

Tưởng Chính Trì lại đưa một tay ôm lấy gáy cô, theo sau đó là những nụ hôn mãnh liệt kéo dài, cúi đầu chuẩn xác cắn vào môi cô.

“A…”

Nguyễn Nam Tô đau đớn rên khẽ, cảm giác được dục vọng cương cứng bên dưới đang ép chặt vào giữa hai chân mình.

Tưởng Chính Trì lại dùng một tay khác giữ chân cô lại không cho cô lộn xộn, nụ hôn vừa sâu vừa mạnh mẽ, giống như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Trong không khí như có một ngọn lửa dục vọng vừa bùng cháy. Động tác của anh kịch liệt đến mức Nguyễn Nam Tô phải ôm chặt cổ anh mới không để mình ngã xuống.