Nguyễn Nam Tô cảm thấy tứ chi tê dại, đầu óc bắt đầu tắc nghẽn.
“Tôi…”
“Nam Tô, anh nói chuyện không thích vòng vo, cho nên bây giờ anh có thể thẳng thắn và có trách nhiệm nói cho em biết rằng, anh thích em.”
Chữ ‘thích’ này nói ra rất dễ dàng, chỉ bằng một cái nhấp môi… nhưng để trả giá cho hành động này thì lại quá khó khăn.
Nguyễn Nam Tô đã từng ôm một trái tim nhiệt tình tin tưởng một người đã nói câu này, nhưng tin tưởng không chút e dè chỉ đổi lấy một lời nói dối to lớn.
Cho nên bây giờ khi lại nghe thấy, phản ứng đầu tiên của cô không phải cảm động, mà là hoài nghi.
Mặc dù cô biết anh với Chu Thần Diệp không giống nhau.
Nguyễn Nam Tô khẽ chớp đôi mắt cay cay: “Là thích, hay là đồng cảm?”
“Là thích.” Tưởng Chính Trì nghiêm túc trả lời, ánh mắt không pha lẫn chút giả dối, “Không phải bởi vì anh thấy đồng cảm hay thương hại em, mà là thật sự thích em.”
Anh thẳng thắn mổ xẻ trái tim mình, phơi bày ra trước mặt cô.
Nguyễn Nam Tô cúi đầu, lại nhẹ giọng nói: “Nhưng tôi không ưu tú, còn… còn từng kết hôn. Tưởng Chính Trì, tôi sợ niềm hy vọng anh đặt vào tôi bây giờ tương lai sẽ biến thành sự thất vọng.”
Tưởng Chính Trì lắc đầu: “Có ưu tú hay không chưa bao giờ là tiêu chuẩn để phán xét một người, huống hồ trong mắt anh em rất tốt, cũng không hề kém cỏi.”
Bầu trời đầy sao, bóng đêm lãng mạn.
Khi Nguyễn Nam Tô đối diện với sự kiên định trong mắt anh, trong lòng cô lại nảy sinh sự rung động và yên tâm trước đây chưa từng có.
Nhưng cô vẫn không biết đáp lại như thế nào, cho nên cuối cùng cũng không nói, mở cửa xe bước xuống xe.
Tưởng Chính Trì theo sau, đuổi theo nắm lấy cổ tay cô từ phía sau.
Anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng, dáng vẻ không cho người khác từ chối.
Đến khi Nguyễn Nam Tô hoàn hồn lại, cơ thể đã nằm gọn trong vòng tay anh.
Ba tháng qua bọn họ đã sống chung dưới một mái nhà, nhưng đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của anh, nhìn thấy bên trong đó là những tình cảm đang cố gắng kìm nén.
Điều này lại khiến cô nảy sinh một cảm giác áy náy sâu sắc vì sự từ chối vừa rồi của mình, tựa như đã làm chuyện xấu gì đó.
Dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của cô, cho nên giờ khắc này lời từ chối cứ thế mắc nghẹn trong cổ họng, không thể nói ra được.
Tưởng Chính Trì không nói lời nào, chỉ im lặng ôm cô, qua một lúc lâu anh mới buông cô ra.
“Xin lỗi em.” Trên gương mặt ôn hòa của anh hiện lên sự áy náy, nhanh chóng trở lại dáng vẻ lịch sự thường ngày: “Vừa rồi anh hơi mất bình tĩnh.”
Nguyễn Nam Tô cũng không trách anh.
Nét buồn bã vừa thoáng qua trên mặt anh làm cô đau lòng, thậm chí còn khiến cô có ảo giác mình rất quá đáng.
“Tôi…” Cô muốn nói gì đó để giảm bớt bầu không khí xấu hổ này.
Tưởng Chính Trì ngắt lời cô, kéo tay cô nói: “Vào nhà trước đã, ban đêm bên ngoài lạnh lắm.”
Nguyễn Nam Tô bị động đi theo bước chân của anh vào nhà, ngay cả chính cô cũng không chú ý tới, lúc đi vào cô cũng bất giác nắm chặt tay anh.
Cùng lúc đó, Đông Thành.
Chu Thần Diệp sau khi tan ca không về nhà mà lái xe vòng quanh thành phố hai vòng, cuối cùng dừng xe trước cửa nhà họ Nguyễn.
Đêm hôm khuya khoắt, Khương Lan Chi không nghĩ ra người tới sẽ là ai, sau khi mở cửa nhìn thấy là Chu Thần Diệp thì sắc mặt lập tức trầm xuống: “Cậu tới đây làm gì? Nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu.”
------oOo------