Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 4




Sau khi vui vẻ, Chu Thần Diệp cũng không quan tâm đến cô, một mình ngồi ở đầu giường hút thuốc.

Nguyễn Nam Tô cuộn tròn trên giường, muốn đi tắm nhưng vì cả người đau nhức nên không muốn cử động.

Hút thuốc xong, anh ta dập tắt tàn thuốc, sau đó tắt đèn bàn rồi nằm xuống: “Ngủ đi.”

Thế là cô nghẹn cả bụng lời, cuối cùng cũng không có cơ hội nói với anh ta.

Hôm sau tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã trống không.

Nguyễn Nam Tô vươn tay ôm lấy gối đầu mà anh ta đã ngủ, nằm trên giường một lát rồi mới đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Tắm rửa xong đi ra, cô nhìn thấy hộp điểm tâm vẫn nằm im trên đầu giường, Chu Thần Diệp không mang đi, có lẽ là buổi sáng ra ngoài vội quá nên quên.

Cô thay quần áo rồi xách hộp ra cửa, định đưa đến công ty cho anh ta.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Chu Thần Diệp đã tự sáng lập một phòng làm việc, sau đó dùng thời gian sáu năm để biến phòng làm việc nhỏ này thành một công ty niêm yết.

Tập đoàn Diệu Tinh nằm ở khu vực phồn hoa của Đông Thành, nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, khung cảnh rất hoành tráng.

Sau khi Nguyễn Nam Tô đến công ty, thư ký nghe nhân viên lễ tân báo cáo là bà chủ đến thì vội vàng tự mình xuống đón cô.

Anh ta dẫn cô lên lầu rồi đi thẳng tới cửa phòng làm việc của Chu Thần Diệp, hơi khom lưng khách sáo nói: “Bà chủ, đây là phòng làm việc của tổng giám đốc Chu, mời vào.”



Nguyễn Nam Tô nói cảm ơn, sau đó giơ tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Giọng nam lạnh lùng trầm thấp từ bên trong truyền ra.

Cô đẩy cửa ra, đầu tiên là từ từ thò đầu vào, nhìn thấy người đàn ông bận rộn ngồi ở bàn làm việc bên trong mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Thần Diệp.”

Chu Thần Diệp thoáng dừng động tác ký tên, ngẩng đầu khỏi đống tài liệu: “Sao em lại tới đây?”

Nguyễn Nam Tô đi tới, đặt hộp điểm tâm trong tay tới trước mặt anh ta: “Anh quên mang theo phần điểm tâm hôm qua nên em cố ý đưa tới cho anh.”

Người đàn ông chỉ chỉ vào một góc bàn, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng: “Để đó đi.”

Ngoài ra không có thêm nửa câu nào khác.

Không có cảm động, cũng không nói lời cám ơn.

Qua thêm chừng mười phút, thư ký lại gõ cửa phòng làm việc, nhắc nhở Chu Thần Diệp rằng hai mươi phút sau có một cuộc họp.

Nguyễn Nam Tô sợ mình ở lại quấy rầy anh ta, bèn chủ động lên tiếng: “Vậy anh làm việc đi, em về nhà trước.”

Chu Thần Diệp cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng.

Cô cắn cắn môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại từ bỏ suy nghĩ trong đầu.



Nguyễn Nam Tô như người mất hồn ra khỏi văn phòng của anh ta, mãi cho đến khi xuống lầu đi tới bên cạnh xe mới phát hiện mình để quên chìa khóa xe trên bàn làm việc của anh ta.

Cô lại quay ngược vào trong, lúc từ trong thang máy bước ra thì tình cờ nhìn thấy Chu Thần Diệp dẫn theo thư ký vào phòng họp.

Một nhóm người đông đúc vây quanh anh ta, tạo cho anh ta một vầng hào quang chói lọi. Cho đến khi bóng lưng anh ta biến mất khỏi tầm mắt, Nguyễn Nam Tô mới thôi nhìn theo.

Cô vừa định đi lấy chìa khóa xe, nhưng còn chưa vào phòng làm việc của anh ta thì đã nghe thấy âm thanh trò chuyện không lớn không nhỏ trong khu làm việc bên ngoài.

“Phô mai này ăn ngon quá!”

“Cái bánh bơ phô mai này cũng không tệ, nghe nói là bà chủ tự tay làm đấy.”

Nghe được đoạn đối thoại của họ, Nguyễn Nam Tô cảm thấy đầu óc ong ong, thậm chí còn có dấu hiệu ù tai.

Thế nhưng những người kia không hề chú ý tới cô, vẫn nói chuyện không chút cố kỵ.

“Bà chủ tự tay làm mà sao tổng giám đốc Chu nỡ chia cho chúng ta ăn nhỉ?”

“Rất đơn giản, hoặc là tổng giám đốc Chu không thích ăn đồ ngọt, hoặc là không coi tâm ý của bà chủ ra gì.”

Không coi trọng tâm ý của bà chủ.

Đó là những lời cuối cùng cô nghe được trước khi vẫn còn tỉnh táo.