“Chuyện này có gì phải hối hận chứ.” Tưởng Chính Trì cười rạng rỡ, “Tôi chưa từng hối hận, em đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng chính vì tôi mà tương lai của anh mới bị hủy hoại.”
“Chuyện này không liên quan đến em.” Anh rũ mắt xuống, giọng nói rất ôn hòa, “Nam Tô, em đừng ôm tất cả trách nhiệm về mình, như vậy sẽ khiến em sống rất mệt mỏi.”
“Tương lai rất quan trọng, nhưng đứng trước mạng sống con người thì tương lai không đáng được nhắc tới, cho nên tôi chưa từng hối hận.”
Anh giúp Chu Thần Diệp giấu diếm chuyện kia lâu nay đã là nỗi băn khoăn rất lớn, vào thời điểm cuối cùng vẫn còn cơ hội kịp thời ngăn chặn sự mất mát là chuyện tốt, làm sao anh có thể hối hận được.
Anh không hối hận.
Anh thậm chí còn cảm thấy vui mừng và may mắn.
Tưởng Chính Trì biết, chuyện quá khứ là vết sẹo không thể nói trong lòng Nguyễn Nam Tô, cho nên anh không tiếp tục đề tài này nữa.
Một lát sau, anh đột nhiên hỏi cô: “Nam Tô, hôm nay thời tiết rất đẹp, em có muốn chúng ta đi ngắm hoàng hôn không?”
Nguyễn Nam Tô nghiêng đầu nhìn anh, cất giọng ấm áp: “Muốn.”
Bốn giờ chiều, hai người mới ra khỏi nhà.
Gần đây thời tiết rất quang đãng, lúc này nắng vẫn còn ấm áp.
Chiếc xe màu đen lái trên đường cao tốc, dần dần chạy về phía bờ biển dài vô tận.
Nơi này là thành phố Khê Hải cách Đông Thành rất gần, có phong cảnh ven biển tuyệt đẹp, rất thích hợp du lịch nghỉ dưỡng.
Nguyễn Nam Tô ngồi ở ghế phụ, nhìn phong cảnh từ từ trôi xa, trong lòng dâng lên cảm giác hưng phấn.
Kỳ thật lúc rời khỏi Đông thành, Tưởng Chính Trì có chút lo lắng cho trạng thái tâm lý của cô, sợ cô sẽ vì Chu Thần Diệp mà rơi vào bế tắc, tạo thành chứng trầm cảm.
Cũng may năng lực tự chữa lành tâm lý của cô rất tốt, sau khi đi tới thành phố Khê Hải, trên gương mặt cô rõ ràng đã cười nhiều hơn.
Có lẽ là tránh xa nguồn gốc gây thương tổn, cũng có lẽ là đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ trước kia.
Suốt đường đi, khóe miệng Nguyễn Nam Tô cứ cong mãi, ánh mặt trời trong mắt cô tươi sáng sinh động. Tưởng Chính Trì cảm thấy, đây mới là dáng vẻ mà một cô gái ngoài 20 tuổi nên có.
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc, đột nhiên quay đầu lại hỏi anh: “Chúng ta sẽ ra biển à?”
“Ra bờ biển ngắm hoàng hôn là đẹp nhất.” Người đàn ông hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô được ánh mặt trời nhuộm một tầng ánh sáng, “Em muốn đi không? Nếu không muốn thì chúng ta cũng có thể đổi chỗ khác.”
“Muốn chứ, đã lâu rồi tôi không ra bờ biển.”
“Vậy chúng ta chạy ra biển.” Anh cười khẽ trả lời, giọng điệu rất đỗi dịu dàng.
Xe chạy về phía trước, cuối cùng dừng lại bên bờ biển.
Nguyễn Nam Tô vừa xuống xe đã vội vã đá văng giày của mình, dang rộng hai cánh tay chạy về phía hoàng hôn đỏ rực.
Tưởng Chính Trì giúp cô cầm giày đi phía sau, nhìn chằm chằm vào tấm lưng vui vẻ của cô với một nụ cười trên môi.
Mùi gió biển mặn chát, mang theo một chút tanh.
Bàn chân trắng nõn của Nguyễn Nam Tô giẫm lên cát sỏi bên bờ, chạy được một lúc, cô lại quay đầu cười nói với người đàn ông phía sau: “Ở đây đẹp thật, sớm biết vậy tôi nên nghe lời anh, ra ngoài thư giãn.”
Tưởng Chính Trì không chỉ một lần nhắc tới, anh muốn dẫn cô ra ngoài ngắm phong cảnh bên ngoài.
Nhưng thời gian đó tuy rằng ngoài mặt cô giả vờ mình rất ổn, song trong lòng vẫn còn chán nản, hoàn toàn không có tâm trạng gì.
“Bây giờ cũng không muộn.” Tưởng Chính Trì nghiêm túc nhìn cô, dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt cô cũng trở nên mơ hồ do đứng ngược sáng: “Nam Tô, em có muốn cân nhắc đến việc…đổi một cuộc sống khác không?”
------oOo------