Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô.
Bầu không khí gần như im lặng đến chết chóc, chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng tim đập của người còn ở lại.
Nguyễn Nam Tô lại bị giam lỏng.
Khác với lần trước là lần này cô bị giam lỏng ở trong phòng bệnh của bệnh viện, không gian hoạt động thậm chí còn không lớn bằng lần trước.
Mỗi ngày cô sống như một năm, sau ba ngày sống không bằng chết, cuối cùng vào ngày thứ tư cũng gặp được Tưởng Chính Trì.
Nhìn thấy anh, trong mắt Nguyễn Nam Tô dường như không có chút cảm xúc dao động nào.
Ánh mắt cô trống rỗng không hề có sức sống, giống như một con búp bê sứ tinh xảo, vừa mở miệng đã hỏi: “Sắp làm phẫu thuật rồi sao?”
Nếu đã trốn không thoát, vậy thì cứ làm sớm để kết thúc sớm đi.
Tưởng Chính Trì đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn người dựa vào đầu giường. Cô gái sống động trong trí nhớ của anh lúc này giống hệt như một bà lão sắp chết, cô độc chờ đợi cái chết ập đến.
Có lẽ sẽ không chết.
Nhưng anh biết, nếu thật sự làm ca phẫu thuật này, trái tim cô sẽ không bao giờ sống lại được nữa.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tưởng Chính Trì dâng lên cảm xúc phức tạp mãnh liệt.
Anh không khỏi tự hỏi, liệu mình có làm sai hay không? Nếu từ ban đầu anh nói cho cô biết mục đích của Chu Thần Diệp, có lẽ cô sẽ không trở nên như bây giờ…
“Cô thật sự đã suy nghĩ kỹ, đồng ý với cậu ta rồi sao?”
“Anh ta lấy người nhà của tôi ra uy hiếp tôi, tôi đâu còn cách nào khác.” Nguyễn Nam Tô cười giễu cợt, lại bất lực nói: “Chính Trì, nếu tôi nhớ không lầm thì năm 26 tuổi anh đã trở thành giáo sư ngoại khoa tim mạch hàng đầu trong nước phải không? Nếu ca phẫu thuật này do anh thực hiện, có lẽ tôi sẽ yên tâm hơn một chút….”
“Tôi lấy một quả thận của cô, cô không hận tôi chứ?”
“Không đâu.” Nguyễn Nam Tô lắc đầu, “Chuyện này không liên quan gì đến anh.”
Không liên quan gì đến anh.
Ha… sao lại không liên quan được chứ.
Suy cho cùng, dù anh không phải đầu sỏ gây chuyện thì cũng đã giúp đỡ kẻ ác một tay.
Sau khi rời khỏi căn phòng giam lỏng Nguyễn Nam Tô, Tưởng Chính Trì đến phòng bệnh của Tống Ôn Ngưng.
Chỉ mới mấy ngày mà cô ấy đã bị tình trạng chuyển biến xấu tra tấn đến không còn ra hình người, đang nằm trên giường bệnh hấp hối.
Phương Hành túc trực bên cạnh cô ấy, nắm chặt tay cô ấy, sắc mặt cũng tái nhợt và tiều tụy.
Kỳ thật hôm nay là ngày Chu Thần Diệp yêu cầu Tưởng Chính Trì làm phẫu thuật cho Tống Ôn Ngưng.
Chỉ là anh đã giúp đỡ kẻ ác bấy lâu nay, nhưng đến thời khắc cuối cùng lại cảm thấy mình không thể làm được nữa.
Phương Hành nhìn thấy anh đi vào thì đứng lên khách sáo chào hỏi: “Bác sĩ Tưởng.”
Tưởng Chính Trì gật đầu: “Cô ấy đã tỉnh chưa?”
“Có tỉnh lại một lần, nhưng quá yếu, chẳng mấy chốc lại ngủ thiếp đi.” Phương Hành nói xong lại liếc mắt nhìn ra cửa, thấy không có ai mới đè thấp giọng nói: “Bác sĩ Tưởng, Ôn Ngưng vừa mới tỉnh lại đã cố ý dặn dò tôi, bảo tôi nói cho anh biết là không được làm chuyện có lỗi.”
Tưởng Chính Trì nhíu mày.
Phương Hành nói tiếp: “Cô ấy đã biết chị dâu của cô ấy là bạn học cấp ba của tôi. Ôn Ngưng còn nhiều lần nhấn mạnh với tôi, bảo tôi khuyên cô ấy là đừng bắt tay với anh trai cô ấy thông đồng làm bậy.”
“Cậu là bạn trai của cô ấy, chẳng lẽ nhẫn tâm trơ mắt nhìn bệnh tình cô ấy trở nên nguy kịch?”
Phương Hành lắc đầu: “Nếu thận của tôi phù hợp, tôi sẽ không chút do dự cứu cô ấy. Nhưng Ôn Ngưng không muốn hy sinh sức khỏe của người khác để kéo dài hơi tàn cuối cùng của mình, cho nên tôi tôn trọng ý kiến của cô ấy.”
Chết không đáng sợ.
Đánh mất lương tâm của mình mới đáng sợ.
Thân thể Tống Ôn Ngưng bị bệnh nhưng trái tim vẫn còn nguyên vẹn.
Từ khoảnh khắc được chuẩn đoán mình mắc bệnh nan y, cô ấy đã chuẩn bị cho các chết sẽ ập đến bất cứ lúc nào, cho nên khi ngày này thật sự đến lúc, cô ấy cũng không cảm thấy đột ngột.
------oOo------