Nguyễn Nam Tô yếu ớt gọi một tiếng mẹ, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà ta hỏi thăm tình hình của Nguyễn Nghiệp Thành. Biết được không có gì đáng ngại, lúc này cô mới yên lòng.
Không lâu sau, y tá đưa tới một tờ danh sách, bảo dựa theo danh sách này đến hiệu thuốc lầu một lấy thuốc.
Nguyễn Nam Tô đang ở đây nên công việc này đương nhiên rơi vào tay cô. Cô lấy một tấm thẻ ngân hàng trong ví ra, lúc đi xuống cũng không mang theo di động.
Trùng hợp là trong lúc cô rời đi điện thoại đã nhận được một tin nhắn, do màn hình hướng lên trên nên lúc sáng lên Khương Lan Chi đã vô tình thấy được nội dung tin nhắn.
[Chuẩn bị sẵn đi, mấy hôm nữa sẽ làm phẫu thuật ghép thận.]
Người gửi là Chu Thần Diệp.
Gương mặt tiều tụy của Khương Lan Chi sửng sốt giây lát, trong đầu hiện lên rất nhiều chi tiết hỗn loạn, từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Doanh nghiệp Nguyễn thị vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, kẻ chủ mưu đứng sau chính là Chu Thần Diệp.
Nguyễn Nghiệp Thành trong lúc nói chuyện với Chu Thần Diệp đã bị kích thích, hơn nữa sau khi phát bệnh, anh ta còn hạn chế tự do cá nhân của bọn họ, không cho phép bọn họ đến bệnh viện.
Khương Lan Chi không biết vì sao anh ta lại làm những chuyện này. Tương tự, bà ta cũng không biết vì sao anh ta lại thả tự do cho bọn họ, hơn nữa còn nhờ người đưa Nguyễn Nghiệp Thành tới bệnh viện.
Nhưng bà ta có thể mơ hồ có thể đoán được, Chu Thần Diệp sẽ không vô duyên vô cớ làm trái với ý mình trước đó.
Ghép thận….
Khương Lan Chi nghĩ đi nghĩ lại, một suy nghĩ đáng sợ dần hiện lên trong đầu.
Nguyễn Nam Tô cầm thuốc về, đặt thuốc lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường bệnh.
Khương Lan Chi từ từ khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Mẹ vẫn chưa hỏi con, tại sao đang yên đang lành Thần Diệp lại muốn phá hủy công ty nhà chúng ta, còn không cho bố con tới bệnh viện…”
Vẻ mặt Nguyễn Nam Tô cứng đờ.
“Thời gian trước bọn con cãi nhau.” Cô cúi đầu, không dám nói thật, “Có thể là vì nguyên nhân này nên anh ta muốn ép con phục tùng anh ta.”
“Thật không?” Khương Lan Chi nhỏ giọng hỏi, đột nhiên giơ điện thoại lên, “Vậy tin nhắn này là sao?”
Màn hình sáng lên, Nguyễn Nam Tô nhìn thấy tin nhắn kia. Trái tim cô thắt lại, hô hấp bỗng chốc trở nên khó khăn.
“Mẹ….”
Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, Khương Lan Chi xác nhận mình không đoán sai.
“Nam Tô, con hồ đồ à!” Tâm trạng bà ta có chút kích động, “Tuy mẹ không biết giữa các con đang xảy ra chuyện gì, nhưng làm sao con có thể đồng ý với điều kiện của cậu ta như vậy?”
Sống cùng hơn mười năm, mặc dù hai người các cô không phải là mẹ con ruột, song Khương Lan Chi cũng không phải không có chút tình cảm gì với cô.
Bà ta muốn vinh hoa phú quý, nhưng điều này không có nghĩa phải bắt Nguyễn Nam Tô lấy một quả thận để trá giá.
Hơn nữa vợ chồng bọn họ lại không có con, trong nhà cũng chỉ có một mình Nguyễn Nam Tô, Nguyễn Nghiệp Thành luôn coi đứa con gái này là hòn ngọc quý trên tay, nếu biết cô đồng ý điều kiện của Chu Thần Diệp, ông ấy chắc chắc sẽ tức chết.
“Tên súc sinh Chu Thần Diệp này!” Khương Lan Chi tức giận mắng, “Nam Tô, con không thể đồng ý với cậu ta được, nếu bố con biết con cho cậu ta một quả thận thì sẽ đau lòng đến chết mất!”
Đôi mắt Nguyễn Nam Tô lập tức ửng đỏ, nhưng nước mắt đọng đầy trong hốc mắt lại mãi không chảy xuống.
Hai tay cô siết chặt, thật sự không có cách nào nói cho Khương Lan Chi biết rằng nếu như mình không đồng ý điều kiện của Chu Thần Diệp, Nguyễn Nghiệp Thành rất có thể sẽ mất mạng…
“Mẹ, đừng nói nữa.” Cô khàn giọng nói, linh hồn như bị rút đi, “Chuyện này đã được quyết định như thế rồi, sẽ không có gì thay đổi nữa, chờ bố con tỉnh lại mẹ nhất định phải giúp con giấu ông ấy, đừng để ông ấy biết.”
“Nhưng mà….” Khương Lan Chi còn muốn nói cái gì.
Chỉ là lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy giọng nói chầm chậm của người vẫn đang mê man trên giường bệnh: “Giấu…giấu bố điều gì…”
------oOo------