Cho tới nay thứ cô cần chưa bao giờ là vinh hoa phú quý.
Bây giờ, cô cũng không cần tình yêu hay bồi thường của anh ta.
“Đây là tình yêu cảm động trời đất của một mình anh, tôi sẽ không vì thế mà trả giá cho nó.” Nguyễn Nam Tô gằn từng chữ đầy kiên quyết, “Muốn tôi hy sinh bản thân để cứu người trong lòng anh sao? Chu Thần Diệp, anh từ bỏ ý định này đi!”
Chu Thần Diệp yên lặng nhìn cô, trong ánh mặt có chút lạnh lùng. Thật lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Em nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi không có gì phải nghĩ cả.” Chuyện này không cần phải suy nghĩ, cô tuyệt đối không có khả năng đồng ý.
“Nguyễn Nam Tô, nếu em đã biết nguyên nhân tôi kết hôn với em, thì cũng nên biết rõ là mặc kệ em có đồng ý hay không, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một.”
“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, chỉ cần tôi còn sống, tuyệt đối sẽ không có khả năng ký tên.” Cô quật cường ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh ta, “Trừ phi anh giết chết tôi, sau đó cưỡng ép cắt bỏ quả thận của tôi.”
Dứt lời, Nguyễn Nam Tô không chút do dự bước ra khỏi phòng sách.
Trở lại phòng ngủ, cô trở tay khóa cửa lại, sau đó cơ thể không đứng vững được nữa, dựa vào ván cửa yết ớt trượt xuống.
Cô cắn chặt môi, cảm giác trong miệng đau đớn dữ dội.
Tất cả những sự kiện trong quá khứ hiện lên trong tâm trí cô, cô nghĩ đến nhát dao mà anh ta đã cản cho cô khi hai người gặp nhau lần đầu cách đây hai năm, nghĩ đến tình cảm mà hai năm qua cô đã móc tim móc phổi trao cho anh ta, nghĩ đến cuộc hôn nhân mà cô hằng mong mỏi…
Thật đúng là, ngốc muốn chết.
Ở trong mắt Chu Thần Diệp, cô chẳng qua cũng chỉ là một con ngốc thôi đúng không?
Sau khi hai người hoàn toàn trở mặt, Nguyễn Nam Tô đã mấy ngày không gặp lại Chu Thần Diệp.
Bốn ngày sau, cô đang lên mạng tìm kiếm cách ra tòa nộp đơn ly hôn thì nhận được điện thoại của Khương Lan Chi. Bà ta khóc sướt mướt nói: “Nam, Nam Tô, trong nhà… xảy ra chuyện rồi…”
Nguyễn Nam Tô nghe vậy thì trong lòng run lên, cốc nước trong tay suýt nữa rơi xuống đất. Vất vả lắm mới cầm chắc lại được, cô nhẹ nhàng đặt lên bàn, “Mẹ, mẹ đừng vội, từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chu Thần Diệp…” Khương Lan Chi vừa vội vừa tức, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, “Cậu ta gài người vào hội đồng quản trị của công ty chúng ta, trong ứng ngoài hợp đào rỗng công ty!”
Tay cầm điện thoại của Nguyễn Nam Tô có chút run rẩy.
Khó trách mấy ngày nay anh ta bình tĩnh như vậy, cũng không hề cưỡng ép cô, thì ra anh ta vẫn luôn kiềm chế chiêu cuối cùng.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra đối sách: “Anh ta làm như vậy là phạm pháp, bố mẹ không báo cảnh sát sao?”
Khương Lan Chi mặt ủ mày chau trả lời: “Báo thế nào được. Nếu báo cảnh sát, uy tín của doanh nghiệp Nguyễn thị sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, chưa kể trên tay chúng ta không có chứng cớ, những tài liệu mà bố con nắm giữ cũng chẳng có tác dụng gì…”
Nếu Chu Thần Diệp đã có lòng đối phó bọn họ thì cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội để chống trả.
Nguyễn Nam Tô cũng có thể suy nghĩ được chuyện này.
Báo cảnh sát mà không có chứng cứ thì chỉ là lời nói suông. Đến lúc đó chẳng những vô dụng mà còn phản tác dụng.
Sau khi cúp điện thoại của Khương Lan Chi, Nguyễn Nam Tô lại bấm số của Chu Thần Diệp.
Điện thoại vang lên hồi lâu đối phương mới bắt máy, giọng nói của anh ta có chút lười biếng: “Nghĩ thông suốt rồi à?”
“Chu Thần Diệp, anh nhất định phải ép tôi như vậy phải không?”
“Nếu em ngoan ngoãn đồng ý ký tên vào thỏa thuận, tôi cũng sẽ không ép em.”
Nguyễn Nam Tô đi tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra, nhìn gió tuyết dữ dội bên ngoài: “Dù thế nào đi nữa, anh cũng không nên lấy bố tôi ra uy hiếp tôi.”
“Tô Tô.” Chu Thần Diệp cầm lấy bao thuốc lá rồi rút ra một điếu cắn vào trong miệng: “Chỉ cần em nghe lời ký tên, tôi cam đoan công ty của gia đình em sẽ không xảy ra chuyện, bố em cũng sẽ không xảy ra chuyện. Hơn nữa, tôi còn có thể giúp ông ấy mở rộng công ty, để ông ấy nở mày nở mặt một chút.”