Vẻ mặt Chu Thần Diệp ảm đạm: “Ôn Ngưng, em biết vì sao anh kết hôn mà.”
Là vì cứu cô ấy…
Nhóm máu của Tống Ôn Ngưng đặc biệt, anh ta đã tìm suốt ba năm mới tìm được nguồn thận phù hợp với cô ấy.
“Vâng, em biết.” Sắc mặt Tống Ôn Ngưng lạnh đi đôi chút, “Nhưng em cũng đã nói rõ cho anh biết, em không cần anh làm như vậy cho em.”
Lấy cơ thể khỏe mạnh của người khác để đổi lấy hơi tàn kéo dài của cô ấy, như vậy cho dù cô ấy có thể sống sót thì cũng không thể an tâm sống tiếp.
“Còn nữa, em đã có bạn trai rồi, em rất thích anh ấy.” Từng câu từng chữ Tống Ôn Ngưng thốt ra đâm thẳng vào tim anh ta, “Anh chỉ là người nhà của em, là anh trai của em, ngoài ra không còn gì khác.”
“Ôn Ngưng…”
“Anh, đối xử tốt với chị dâu một chút.”
Tống Ôn Ngưng bỏ lại những lời này rồi lướt qua anh ta, xoay người ra khỏi toilet.
Nguyễn Nam Tô đứng ở bên trong, nghe rõ ràng từng câu từng chữ của bọn họ.
Thì ra thật sự có chút hiểu lầm.
Anh ta yêu Tống Ôn Ngưng không sai, nhưng đối phương… căn bản không yêu anh ta.
Trở lại phòng bao, Nguyễn Nam Tô uống rất nhiều rượu.
Tống Ôn Ngưng cảm thấy có lỗi vì mình không đợi cô mà về trước, bèn cố ý nói rõ nguyên nhân với cô.
Một cô gái dịu dàng tốt đẹp biết bao.
Cũng khó trách Chu Thần Diệp sẽ thích.
Nguyễn Nam Tô nghĩ vậy, vị đắng trong miệng càng nồng hơn, không biết là uống nhiều rượu hay là chuyện gì xảy ra.
Sau khi tan cuộc, các bạn học lục tục rời đi.
Phương Hành thấy Nguyễn Nam Tô uống nhiều như thế thì không được yên tâm, bàn bạc với Tống Ôn Ngưng định đưa cô về nhà.
Nhưng cô không muốn Tống Ôn Ngưng biết thân phận của mình, không muốn người khác nhìn thấy một mặt chật vật khó xử của mình, cho nên cuối cùng uyển chuyển từ chối ý tốt của bọn họ.
Nguyễn Nam Tô quả thật uống quá nhiều, tuy rằng không say đến mức bất tỉnh nhân sự, nhưng đứng như vậy lại có loại cảm giác đầu nặng chân nhẹ.
Cô lảo đảo đi tới lề đường, tìm kiếm chiếc taxi trống.
Trời đổ tuyết, từng mảnh tuyết trắng xóa rơi xuống đầu vai cô rồi nhanh chóng tan chảy, cảm giác lạnh lẽo thấm vào trong xương tủy.
Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam không được đứng đắn: “Người đẹp, đi một mình à?”
Nguyễn Nam Tô quay đầu, đối phương nhướng mày huýt sáo với cô.
Gặp phải người như vậy vào giữa đêm cũng không có gì bất ngờ, bọn họ cố ý chờ ở cửa nhà hàng là vì muốn tìm kiếm các cô gái uống say để xuống tay.
Thường gọi là “nhặt xác”.
Cô không để ý, lại xoay người tiếp tục tìm kiếm chiếc taxi trống.
Người đàn ông thấy chung quanh cô không có người thì trên cơ bản đã xác định cô đi một mình, vì thế lá gan lại lớn hơn một chút.
“Người đẹp…” Anh ta đi lên phía trước, cánh tay khoác lên vai cô: “Giờ này không tiện đón xe, có muốn anh đưa em về nhà không?”
Tay chân chạm vào khiến Nguyễn Nam Tô nhíu chặt mày, gần như vô thức hất tay anh ta ra. Cô lui về phía sau muốn tránh né, nhưng bởi vì say rượu nên chân mềm nhũn vô lực, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Người đàn ông thấy vậy thì nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo cô: “Em đừng căng thẳng, anh không có ác ý.”
Ngoài miệng nói không có ác ý nhưng tay lại không thành thật sờ loạn bên hông cô.
Nguyễn Nam Tô vừa chán ghét vừa buồn nôn, hất cánh tay anh ta đang ôm bên hông mình ra: “Cút.”
“Con mẹ nó eo nhỏ thế.” Anh ta sờ đến phát nghiện, cũng không giả bộ nữa, bàn tay lại chuyển qua mông cô rồi bấu mạnh một cái, “Mông cũng rất cong, vểnh cao thế này làm từ đằng sau chắc sảng khoái lắm.”
Lời nói càng lúc càng táo tợn, cuối cùng cũng khiến cô ý thức được nguy hiểm.
“Anh buông tôi ra.” Nguyễn Nam Tô có chút luống cuống, giọng nói cũng loáng thoáng phát run, “Đừng chạm vào tôi, cút, cút ngay.”
------oOo------