Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Nam Tô lên lầu trở về phòng ngủ.
Cô đã không đếm được đây là lần thứ mấy chờ mong thất bại, ngoại trừ ban đầu cảm thấy mất mát và buồn bã ra, cô thấy dường như mình đang dần trở nên quen thuộc và tê liệt.
Điều này làm cho cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Nguyễn Nam Tô tắt đèn, nằm lên giường nhắm mắt lại.
Chỉ là nằm một lúc lâu vẫn không hề buồn ngủ, trong đầu hỗn loạn, bất giác nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia.
Cô quen Chu Thần Diệp là vào một đêm hai năm trước.
Đó là ngày giỗ của mẹ cô nên tâm trạng của cô không được tốt lắm, một mình uống say như chết ở quán bar.
Rạng sáng rời khỏi đó thì bị một đám côn đồ chặn lại ở cửa.
Lúc cô rơi vào đường cùng tuyệt vọng không lối thoát, là Chu Thần Diệp đột nhiên xuất hiện và cứu cô.
Đám côn đồ đó người nào cũng mang theo dao, anh ta lại chẳng màng đến nguy hiểm tính mạng, thậm chí cuối cùng còn chặn một nhát dao giúp cô.
Cũng chính vì nhát dao kia mà cô đã đánh đổi bằng một cuộc hôn nhân, còn cả tình cảm chân thành cô dành cho anh ta hai năm sau đó.
Nhưng từ khi nào đã bắt đầu thay đổi?
Hình như là nửa năm trước…
Bọn họ trải qua khoảng thời gian yêu đương nồng nhiệt khoảng một năm, sau khi kết hôn cũng ngọt ngào hơn nửa năm, nhưng nửa năm sau, thái độ của Chu Thần Diệp hoàn toàn thay đổi.
Chưa kể không thể quay trở lại những ngọt ngào ân ái trước đây, mà ngay cả ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm cũng trở nên xa xỉ.
Nghĩ đi nghĩ lại, gối đầu lại ướt đẫm.
Nguyễn Nam Tô ép mình rút ra khỏi ký ức, vừa kiềm chế lại cảm xúc chuẩn bị đi ngủ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, ấn sáng đèn bàn đầu giường.
Chu Thần Diệp mới từ bên ngoài về, trên người phủ một lớp sương tuyết mỏng manh.
“Anh về rồi à.” Nguyễn Nam Tô khàn giọng nói, tiếp theo lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Người đàn ông trả lời không chút cảm xúc: “Vừa mới xong việc.”
Cô ngồi dậy, sờ hộp bánh ngọt ở đầu giường đưa cho anh ta: “Ban ngày em có làm một ít bánh ngọt, anh ăn đỡ trước đi.”
Còn nhớ lúc trước anh ta rất thích ăn bánh ngọt cô làm, dù là bánh quy nướng khét thì anh ta vẫn có thể nuốt xuống.
Bây giờ tay nghề của cô đã tốt hơn trước không biết bao nhiêu lần, nhưng anh ta đã không còn hứng thú nữa.
Chu Thần Diệp chỉ hờ hững liếc nhìn qua, cũng không đưa tay ra nhận: “Để đó đi, anh không đói lắm.”
Nói xong, anh ta tìm quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Cô không biết liệu có phải mình đã sơ suất ở đâu hay là làm sai điều gì rồi không.
Nếu không, tại sao thái độ của anh ta lại thay đổi hoàn toàn so với lúc trước như thế.
Chu Thần Diệp tắm rửa xong đi ra, Nguyễn Nam Tô rốt cuộc cũng mất hết kiên nhẫn, mở miệng nói: “Thần Diệp, chúng ta nói chuyện được không?”
Anh ta lãnh đạm liếc nhìn cô, cất giọng trào phúng: “Nói về chuyện bố em đấu thầu thất bại, nhờ anh hỗ trợ?”
“Không phải…” Nguyễn Nam Tô bị anh hỏi ngược lại thì giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khó xử: “Ý em là… ưm…”
Còn chưa nói xong, cô đã bị khuôn mặt tuấn tú của anh ta đè xuống, chặn lại hô hấp.
Sau khi kết hôn, số lần bọn họ làm tình kỳ thật ít đến đáng thương.
Nguyễn Nam Tô cũng không khao khát gì chuyện này, bởi vì cho tới bây giờ Chu Thần Diệp chưa từng dịu dàng với cô.
Cô cảm giác mỗi lần hai người triền miên quấn quýt, anh ta giống như đang phát tiết hơn.
Người đàn ông kéo quần áo trên người cô ra một cách thô bạo, bàn tay lạnh lẽo thò vào giữa hai chân cô, sau đó xé rách quần lót của cô.
“Đừng…”
Nguyễn Nam Tô vô thức kẹp chặt hai chân, vặn vẹo cơ thể muốn giãy dụa.
Chu Thần Diệp dùng tay còn lại nắm lấy cằm cô, nụ hôn càng thêm hung hãn, gần như bạo lực.
------oOo------