Tưởng Chính Trì nhún vai: “Dù sao nhiều năm làm bác sĩ cũng không thể vô ích được.”
Sau đó anh lại dặn dò cô uống nhiều nước nóng, mãi cho đến khi bóng lưng cô đi vào cửa, anh mới lái xe quay đầu rời đi.
Xe chạy được nửa đường thì Chu Thần Diệp gọi điện thoại cho anh.
Anh ta gọi điện thoại cho Nguyễn Nam Tô không được, có lẽ là muốn hỏi tung tích của cô.
Nếu là bình thường, Tưởng Chính Trì chắc chắn sẽ nói thật với anh ta, hơn nữa còn nhân cơ hội làm bài tập tâm lý cho anh ta, bảo anh ta không nên làm quá mức, đề phòng sau này hối hận không kịp.
Nhưng lần này anh lại không có ý định nói gì, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không trả lời, chỉ cầm di động chỉnh thành chế độ im lặng, sau đó ném lại ghế lái phụ.
Nguyễn Nam Tô không sống yên ổn ở nhà quá lâu.
Sau khi về đến nhà, Khương Lan Chi hỏi cô nguyên nhân về nhà, cô không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nói mình và Chu Thần Diệp có chút mâu thuẫn.
Điều kiện kinh tế của nhà họ Nguyễn không tính là kém, nhưng không dễ gì mới leo lên được cành cao như Chu Thần Diệp, Khương Lan Chi nhất định không cho phép Nguyễn Nam Tô từ bỏ, bà ta cứ lải nhải bên tai cô, nói giữa vợ chồng nào cũng có mâu thuẫn, nhưng đều là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa.
Cô nghe đến phát phiền, bèn quay về phòng ngủ khóa cửa, chui đầu vào trong chăn.
Tốc độ Chu Thần Diệp tìm tới cửa nhanh vượt quá tưởng tượng của cô.
Mười hai giờ trưa, Khương Lan Chi vừa ăn cơm trưa xong thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.
Bà ta buông đũa đi qua mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì ngẩn cả người.
Chu Thần Diệp mặc một chiếc áo khoác màu đen, có lẽ là chạy tới đây quá vội vàng nên ngay cả áo khoác bông cũng không mặc, phía dưới mí mắt còn có một vòng xanh đen, râu cũng lúng phúng vài sợi.
“Mẹ.” Thái độ chào hỏi của anh ta cũng rất lễ phép, “Nam Tô có ở nhà không ạ?”
“Có.” Khương Lan Chi vội vàng gật đầu, “Con bé đang ngủ trong phòng đấy, để mẹ đi gọi con bé ra đây.”
Nói xong, mới vừa xoay người lại thì đã thấy Chu Thần Diệp cất bước đi đến, lướt qua người bà ta đi thẳng đến phòng ngủ.
Cửa khóa rồi.
Anh ta vặn thử nhưng không mở được, bèn kiên nhẫn gõ: “Tô Tô.”
Nguyễn Nam Tô mở mắt, nghe anh ta gõ cửa thì cũng không định mở cửa.
“Tô Tô.” Chu Thần Diệp biết cô không muốn đi ra, tính nhẫn nại đã tiêu hao hết bảy tám phần, hoàn toàn là vì Khương Lan Chi còn đang ở đây nên mới không nổi giận, “Có vấn đề gì thì chúng ta về nhà nói, mẹ còn ở đang ở đây, đừng để mẹ bận lòng vì chuyện của chúng ta nữa.”
Anh ta ăn nói rất khéo léo, nhưng trong lời nói lại đầy sự uy hiếp.
Nguyễn Nam Tô biết, anh ta đang lấy Khương Lan Chi ra uy hiếp cô.
Nếu như cô kiên trì không ra ngoài, không biết anh ta còn ở đây ầm ĩ thành thế nào nữa.
Đang lúc rối rắm có nên mở cửa cho anh ta không thì cô lại nghe thấy một tiếng ‘cạch’, đúng là khóa cửa bị mở ra từ bên ngoài.
Nguyễn Nam Tô thò đầu ra khỏi chăn, thấy anh ta bước vào phòng rồi khóa trái cửa lại, trong tay còn cầm chìa khóa.
Sao cô lại quên mất, Khương Lan Chi có chìa khóa phòng ngủ này…
Chu Thần Diệp bước nhanh tới bên giường, xốc chăn lên, cầm lấy cánh tay cô kéo cô ra khỏi chăn.
“Anh làm gì vậy?”
Nguyễn Nam Tô giống như con nhím dựng thẳng người đầy gai nhọn, liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh ta, nhưng chỉ như châu chấu đá xe.
“Về nhà.” Chu Thần Diệp không giải thích gì thêm, chỉ lạnh lùng ném cho cô hai chữ.
“Tôi không về, ở đây mới là nhà tôi.”
Chút kiên nhẫn còn sót lại của anh ta hoàn toàn cạn kiệt theo câu nói của cô. Anh ta thẳng thừng cúi người ôm ngang cô lên, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.