Bàn tay mềm mại của Nguyễn Nam Tô khẽ nhéo vào thắt lưng gầy gò của anh, cố tình trêu chọc: “Vậy, dùng tư thế gì để ăn đây?”
“Tô Tô.” Tưởng Chính Trì thật sự chịu không nổi, anh nắm lấy bàn tay đang đốt lửa trên người mình, khàn giọng cảnh cáo: “Em đừng đùa với lửa.”
Nếu không, một khi ngọn lửa này đã cháy lên thì bữa cơm này không ăn ngon nữa đâu.
Nguyễn Nam Tô đã từng thấy mặt “hung ác tàn bạo” của anh, đương nhiên cũng biết anh nói như vậy không phải là đang hù dọa mình, cho nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô quyết định ngoan ngoãn nghe lời đi ra ngoài.
Bữa tối xem như trôi qua trong yên ổn.
Nhưng sự yên ổn này chỉ kéo dài đến khi hai người ăn cơm xong, tắm rửa rồi leo lên giường.
Chiếc đèn bàn nhỏ ở đầu giường chiếu sáng làn da trắng nõn mịn màng của cô, Tưởng Chính Trì đè lên người cô, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt cô.
Thật sự rất quyến rũ.
Quyến rũ đến mức anh không nhịn được muốn cắn một miếng...
Tưởng Chính Trì cởi áo choàng tắm màu xanh đen trên người mình ra, sau đó lột sạch sẽ cho cô.
Nguyễn Nam Tô bị anh đè chặt hai chân không nhúc nhích được, trong lòng có chút kháng nghị, cho nên không phối hợp với anh.
Bàn tay dày rộng của anh chen vào giữa hai chân cô, chạm vào nơi riêng tư đã hơi ẩm ướt.
“Ướt rồi à?”
Nguyễn Nam Tô khẽ mím môi, cụp mi xuống, không lên tiếng.
Đầu ngón tay Tưởng Chính Trì ấn vào nhụy hoa của cô, nhẹ nhàng xoa miết một lát, đợi đến khi cô ướt đẫm mới mò mẫm xuống cửa động.
“Mới xoa vài cái đã chảy nhiều nước thế sao?” Anh khản giọng nói, giữa những hàng chữ có vài phần đắc ý.
Nguyễn Nam Tô nghiến răng, vẫn không lên tiếng.
Nhưng cảm giác tê dại ngấm vào tứ chi xương cốt giống như bị điện giật, cô đã sắp không nhịn được nữa...
Tưởng Chính Trì dùng ngón tay nhéo nhẹ hai cánh hoa mềm mại của cô rồi tách ra hai bên: “Em muốn không?”
Hai chân Nguyễn Nam Tô run rẩy, cứng rắn lắc đầu.
Nào biết rằng cô càng nhẫn nhịn như vậy thì càng khơi dậy ham muốn chinh phục của người đàn ông.
Lực Tưởng Chính Trì lại đẩy nhanh tần suất xoa miết, buông hai cánh hoa ra, đầu ngón tay chạm vào cửa động đang co lại, hơi cắm vào trong một đoạn.
Nguyễn Nam Tô cuối cùng vẫn không nhịn được rên thành tiếng, bụng căng ra, vách thịt cũng co rút kịch liệt, kẹp chặt lấy ngón tay anh.
“Thả lỏng chút nào.” Anh cố ý nói chuyện kiểu mập mờ, “Mới có ngón tay mà đã kẹp anh như thế, lát nữa làm sao anh vào được?”
“Anh, anh đừng nói nữa...”
Vừa mở miệng đã nói những lời này, anh không biết xấu hổ sao?
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nụ cười của Tưởng Chính Trì càng thêm đậm, anh chẳng những không kiềm chế bản thân mà ngược lại còn quá đáng hơn nữa.
“Càng ngày càng ướt, bên trong toàn là nước... Đủ trơn trượt, lát nữa nhét vào cũng không khó khăn gì.”
“Chặt quá...”
Vật nam tính đã sớm có phản ứng, sứng tấy đến phát đau, gân xanh trên thân vật đập thình thịch không ngừng, trong lỗ tròn trên đỉnh đầu tiết ra một ít chất lỏng hưng phấn.
Tưởng Chính Trì nín thở, lại bỏ thêm một ngón tay vào trong cô, mượn mật dịch trơn trượt để đâm sâu vào trong.
“A...”
Cảm giác ngứa ngáy từ giữa chân lan rộng ra khắp nơi, hai tay Nguyễn Nam Tô bám chặt vai anh, sắc đỏ lan đến tận mang tai.
Tưởng Chính Trì nhổm người dậy, cậu bạn thô cứng dữ tợn giữa hai chân mất đi sự trói buộc lập tức đứng thẳng giữa không khí, cực kỳ kiêu ngạo.
Tuy rằng đã thấy qua vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô vẫn không khỏi kinh hãi.
Nguyễn Nam Tô vô thức dời tầm mắt, cô có thể ép mình không nhìn, nhưng lại không ngăn được phản ứng của cơ thể.