Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 119: Dục vọng từ phía sau ép vào cô, ra lệnh cho cô nhấc chân lên




Thường xuyên?

Đúng là thường xuyên, có điều đó là những chuyện khi anh còn bé.

Trứng gà gặp nhiệt độ nóng đông lại, anh lại bỏ thêm chút chân giò hun khói và dưa chuột thái sợi vào, sau khi xào chín, mùi thơm bắt đầu tràn ngập trong không khí.

Chẳng mấy chốc món cơm chiên trứng thơm ngào ngạt đã được làm xong.

Hai người ngồi vào bàn ăn, Tưởng Chính Trì đặt một chén chân giò hun khói trước mặt Nguyễn Nam Tô, sau đó lại đi vào phòng bếp múc hai chén canh.

Nguyễn Nam Tô ăn một bát lớn cơm chiên trứng, lại ăn thêm một bát canh, sau đó sờ bụng nói mình đã ăn no rồi.

Tưởng Chính Trì đứng dậy dọn dẹp, cô ngồi trên sô pha xem phim truyền hình một lát, cảm thấy buồn ngủ nên đứng dậy muốn đi tắm rửa.

Đúng lúc người đàn ông từ trong bếp đi ra, thuận miệng hỏi cô một câu: “Em đi tắm à?”

Nguyễn Nam Tô ngáp khẽ, đáp: “Em có hơi buồn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

Tưởng Chính Trì thong thả bước tới trước, cánh tay thon dài ôm lấy eo cô từ phía sau: “Anh tắm giúp em nhé?”

“Không, không cần...” Cô vội vàng từ chối, đỏ mặt nói: “Em tự tắm  được.”



Người đàn ông siết chặt eo cô, nghe cô từ chối cũng không buông ra.

Cách lớp vải vóc, da thịt hai người dán sát vào nhau tạo ra bầu không khí mập mờ, Nguyễn Nam Tô quay đầu liếc nhìn anh, ánh mắt có chút né tránh: “Hay là.... anh tắm trước đi?”  

Tưởng Chính Trì cười cười, biết cô dễ ngượng nên cũng không chọc cô nữa.

“Anh đi mở nước nóng cho em, em tắm trước đi, lát nữa anh tắm sau.”

“Được....” Nguyễn Nam Tô ấp úng đáp lại, đột nhiên cảm thấy trái tim rất đỗi bình yên.

Sau một thời gian dài lo lắng bất an, cuối cùng cô cũng được an ổn nằm gọn trong vòng tay của ai đó.

Người đàn ông trước mắt này quá chu đáo và tỉ mỉ, thế nên tất cả sự độc lập và kiên cường của cô đều trở nên vô ích.

Tưởng Chính Trì đi vào phòng tắm, chẳng mấy chốc bên trong đã vang lên tiếng nước chảy.

Anh nói được làm được, nói để cô tự mình tắm thì thật sự không hề ‘lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn’.


Tắm rửa xong, Nguyễn Nam Tô lau sạch vết nước trên người, thay đồ ngủ rồi trở lại phòng ngủ nằm lên giường.

Cô nhàm chán nằm xuống giường, mở Weibo ra lướt một lúc. Qua thêm khoảng nửa tiếng, cửa phòng ngủ lại bị mở ra, sau đó có một nguồn nhiệt nhanh chóng tiến đến gần cô.



Tưởng Chính Trì ôm lấy cô từ phía sau, ngón tay thon dài nắm lấy mép váy ngủ của cô, cuộn lên từng tấc một. Động tác của anh vừa kiềm chế vừa dịu dàng, cũng không hề nôn nóng.

Nguyễn Nam Tô tắt điện thoại, đặt xuống dưới gối.

Cô bị nhốt trong vòng tay anh không thể động đậy, cảm nhận được ngón tay anh lướt qua eo và lưng mình, khiến cơ thể cô không khỏi run lên.

Như vừa uống quá nhiều rượu, Nguyễn Nam Tô cảm giác đầu óc trở nên choáng váng, đến khi kịp phản ứng lại thì trên người chỉ còn lại đồ lót.

Tưởng Chính Trì vòng tay ra sau lưng lần mò tới cúc áo ngực của cô, không chút chần chừ cởi nó ra.

Cơ thể Nguyễn Nam Tô khẽ run lên, da thịt đỏ như tôm luộc, lại nghe thấy anh nói vào tai mình: “Nhấc chân lên.”

Rõ ràng là giọng điệu ôn hòa nhưng lại chứa đựng một mệnh lệnh không cho phép từ chối.

Cô đã mơ mơ màng màng, hoàn toàn không còn tự chủ được, nghe lời anh nhấc chân lên.

Tưởng Chính Trì ôm chặt cơ thể trần như nhộng của cô vào lòng, cảm nhận được làn da mềm mại nhẵn nhụi của cô, dục vọng dưới thân nhanh chóng bành trướng, chẳng mấy chốc đã căng phồng đến kinh người.

Anh ưỡn lưng về phía trước, để cho cậu bạn khổng lồ của mình cọ xát vào động hoa vừa lộ ra bên ngoài của cô, sau đó lại lật người cô lại.

Nguyễn Nam Tô khẽ rên rỉ, hai bầu ngực trắng nõn đẫy đà đập vào mắt anh, quả mọng đỏ tươi trên đỉnh đã có dấu hiệu cương cứng.