Bắt anh ta phải trả giá?
Thật là nực cười.
Quả thực…vô cùng nực cười.
Chu Thần Diệp không hiểu sao Tưởng Chính Trì còn mặt mũi nói với mình những lời như thế.
Tưởng Chính Trì bỏ lại lời cảnh cáo này xong cũng không định đứng đây dây dưa với anh ta nữa, không nói một lời xoay người trở về nhà.
Trước khi vào cửa, anh cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng, sau đó đẩy cửa đi vào.
Nguyễn Nam Tô đang nấu canh trong bếp, nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía cửa bếp, cô cũng không quay đầu lại đã nói: “Anh về rồi à?”
Người đàn ông tiến về phía trước vài bước rồi dừng lại sau lưng cô, hai cánh tay thon dài ôm lấy eo cô từ phía sau.
Cơ thể Nguyễn Nam Tô cứng đờ, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra đóng nắp nồi lại.
“Tô Tô.” Tưởng Chính Trì tựa cằm lên vai cô, giọng khàn khàn nói, “Anh đã gặp Chu Thần Diệp.”
Anh cũng không có gì ngạc nhiên khi thấy Chu Thần Diệp tìm tới trước cửa nhà mình.
Quen biết đã nhiều năm, Tưởng Chính Trì hiểu rất rõ tính cách của anh ta, hiện tại sở dĩ anh ta cứ dây dưa không dứt cũng bởi vì đã muộn màng nhận ra tình yêu mình dành cho Nguyễn Nam Tô.
Quan trọng hơn là anh ta còn không cam lòng mà đến quấy phá bọn họ.
Anh ta không thể chịu đựng được việc vợ và bạn bè phản bội mình, cho dù là anh ta làm sai trước.
Nguyễn Nam Tô hơi cụp mắt, tầm mắt rơi xuống bàn tay anh đang ôm eo mình, thẳng thắn nói với anh: “Anh ta đã tới tìm em…”
“Anh cũng đoán vậy, cậu ta cứ ở mãi dưới lầu không đi, cho nên vừa nãy anh đã gặp cậu ta.”
Cô nhẹ nhàng kéo hai tay anh ra, quay mặt về phía anh: “Anh ta đã nói gì với anh?”
“Cũng không có gì.” Tưởng Chính Trì nhẹ nhàng bỏ qua cuộc đối thoại đầy mùi thuốc súng giữa hai người, đôi môi mỏng rơi xuống trán cô, “Cậu ta chỉ muốn châm ngòi ly gián, thuận tiện trút lửa giận lên người anh thôi.”
“Đừng để ý tới anh ta.”
Tưởng Chính Trì khẽ mỉm cười nói được, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, ngày mai là ngày em ra tòa đúng không?”
“Ừm.”
“Anh đi cùng em nhé.”
Cô biết gần đây anh bề bộn nhiều việc, sợ làm phiền anh cho nên vô thức từ chối: “Không cần đâu, em đi một mình cũng được…”
Ngày mai cô sẽ ra tòa với Chu Thần Diệp chứ không phải gặp riêng nữa, thế nên chắc chắn anh ta sẽ không có cơ hội làm gì cô, như vậy cũng khá an toàn hơn.
“Anh đã xin nghỉ rồi.” Tưởng Chính Trì giữ chặt hai bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Lần trước em giấu anh, anh không đi cùng em làm suýt nữa em xảy ra chuyện là anh đã tự trách lắm rồi. Tô Tô, cho dù chỉ có một chút nguy hiểm anh cũng không dám để em mạo hiểm nữa.”
Anh vừa dứt lời, nồi canh trên bếp cũng vừa sôi.
Nghe tiếng “ùng ục” không ngừng phát ra, không hiểu sao Nguyễn Nam Tô lại cảm thấy nó rất hợp với nhịp tim của mình…
Cô cảm thấy lồng ngực mình cũng rất nóng, như có một bầu nhiệt huyết đang dâng trào.
Sau đó Tưởng Chính Trì đi tới trước bếp gas, hỏi cô muốn ăn gì.
Nguyễn Nam Tô đứng ở cửa bếp, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Cơm chiên trứng đi, cho thêm vài quả trứng gà.”
Người đàn ông cười cười, ấm giọng nói được.
Đèn trong phòng bếp không sáng như phòng khách, tối hơn và có màu sắc ấm áp.
Nguyễn Nam Tô đứng yên đó hồi lâu, nhìn Tưởng Chính Trì nấu cơm xào rau đâu vào đấy, chờ cơm chín lại múc ra bỏ vào trong chảo, đánh trứng rồi cho vào xào.
Cô chợt cảm thấy cảnh tượng trước mắt ấm áp không diễn tả được: “Trước đây anh hay nấu ăn lắm sao?”
Tưởng Chính Trì quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói xong, trong đầu anh bất giác hiện lên hình ảnh bản thân học nấu ăn theo công thức trong một căn nhà trọ ọp ẹp tồi tàn khi còn bé.
------oOo------