Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 104: Hai ngón tay từ từ nhét vào động h*a đang co rút




Đầu óc Nguyễn Nam Tô đã choáng váng, theo lời anh ‘ừm’ khẽ một tiếng.

Người đàn ông bước ra khỏi bồn tắm trước, sau đó lại khom lưng bế cô ra ngoài. Lúc đi ra ngoài, anh còn tiện tay kéo một chiếc khăn tắm quấn quanh người cô.

Bồn tắm thật ra không nhỏ, nhưng nếu để làm tình thì không gian lại không đủ lớn.

Cả người Tưởng Chính Trì đã ướt đẫm mồ hôi, giọt mồ hôi trên trán thấm vào chân tóc, từ từ chảy xuống thái dương.

Gân xanh hai bên huyệt thái dương của anh phồng lên, cơ bắp trên má thỉnh thoảng cũng run lên, cậu bạn khổng lồ bên dưới vươn mình thẳng tắp, ép chặt vào khe mông của cô.

Sau khi vào phòng ngủ, anh cẩn thận đặt người trong tay lên giường, dùng khăn tắm lau khô bọt nước ướt sũng trên người cô, sau đó mới đè lên cơ thể cô.

Hai cơ thể chồng lên nhau theo tư thế nam trên nữ dưới, tựa như hai gốc dây leo quấn lấy nhau cùng sinh trưởng.

Nguyễn Nam Tô căng thẳng không dám nhìn anh, hơi quay đầu đi nhìn sang chỗ khác.

Tưởng Chính Trì cố gắng kìm nén sự chộn rộn trong lòng, nhưng máu huyết vẫn đang sôi trào mạnh mẽ, như thể một giây tiếp theo sẽ nổ tung khỏi cơ thể.

Anh kéo hai chân cô ra, chen mình vào giữa chúng.


Khi Nguyễn Nam Tô khép hai chân lại, anh đã bị mắc kẹt giữa hai chân cô.

Tưởng Chính Trì nhấc chân cô lên, dùng sức kéo cơ thể cô về phía trước, sau đó đặt mắt cá chân cô lên vai mình.

Tấm ga trải giường bên dưới nhăn nhúm đến biến dạng, động hoa vừa bị ‘tàn phá’ hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Cửa động hồng hào hơi mở hé, thỉnh thoảng co rụt lại, vẫn đang phun ra nước...

Đầu ngón tay Tưởng Chính Trì chạm vào lõi hoa căng cứng trong đó, dùng sức ấn vào.

“A...” Nguyễn Nam Tô hét lên một tiếng, vách thịt co rút kịch liệt, một lượng lớn mật dịch chảy ra ngoài

Sau đó anh cúi người xuống, dùng miệng bịt kín mọi hơi thở của cô.

Chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu lắc lư qua lại khiến người ta cảm thấy choáng váng, cô lại quay mặt đi, cũng không đủ dũng cảm để nhìn thẳng vào anh, đành phải cụp mắt xuống.

Tưởng Chính Trì dùng lưỡi cạy mở răng cô chui vào bên trong, tham lam hút lấy oxy trong ngực cô.


Sau khi trải qua trận chiến kịch liệt vừa rồi, cổ họng Nguyễn Nam Tô như bị xé rách, đôi chân thon dài của cô quắp lấy vòng eo gầy gò của anh, tiếp xúc chặt chẽ với da thịt của anh.

Toàn bộ sức nặng của người đàn ông đè lên người cô, khiến cô có chút không thở nổi. Phải mất một lúc lây cô mới lấy lại được chút sức lực.



Nguyễn Nam Tô giơ hai đặt lên vai anh, bày tỏ sự phản kháng: “Nặng quá... ưm....”

Tưởng Chính Trì buông đôi môi sưng mọng vì bị hôn của cô ra, bàn tay dày rộng di chuyển xuống, xẹt qua bụng dưới của cô, dừng lại ở bên trong đùi.

Da thịt của cô nhẵn nhụi mà trơn bóng, lòng bàn tay hơi thô ráp của anh vuốt ve qua lại, cố ý trêu chọc.

Cơ thể Nguyễn Nam Tô run rẩy, miệng lại rên ầm ĩ.

“Anh còn chưa vào mà sao em lại run dữ vậy?” Tưởng Chính Trì cắn tai cô, nói: “Lại muốn nữa à?”

“Không, không phải.... Không có...ưm...” Cô mạnh miệng phủ nhận, vô thức rụt vai lại, động tác mang theo chút kháng cự.

“Sao lại nhiều nước như thế?” Tưởng Chính Trì khép hai ngón tay từ từ nhét vào động hoa đang co rút, “Bên trong còn nhiều nước lắm, vừa ướt vừa nóng, ga trải giường sắp bị em làm ướt cả rồi, nếu chốc nữa em lại bắn ra...”

Anh cố ý nói những lời mập mờ gợi tình, hoàn toàn không giống với dáng vẻ tao nhã thường ngày của anh.

Nguyễn Nam Tô há miệng thở gấp, căn bản không thể trả lời anh.

Đương nhiên, không cần nghĩ cũng biết những lời anh nói xấu hổ đến mức nào...