Tuệ Lâm Phường
Posted on May 5, 2021
Chương 11 cữu cữu.
Tác giả: Thanh Thanh Diệp.
Buổi sáng 7 giờ, đồng hồ báo thức vang lên, Lục Quân Tiên nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, nhớ tới chuyện tối hôm qua hắn đã ấn định vai tiểu vương gia sẽ do Kỷ Trình đảm nhiệm.
Từ trước đến giờ, hễ mỗi lần khởi máy, Lục Quân Tiên đều sẽ không thường xuyên ở lại đoàn phim, trừ phi có chuyện gì liên quan đến vấn đề sản xuất hắn sẽ đi dàn xếp, công việc chính của hắn vẫn là ở nhà sáng tác.
Bất quá lần này cần mang theo Kỷ Trình, không tránh khỏi việc phải ở lại đoàn phim một đoạn thời gian. Hắn không thích chạy hai đầu, vì vậy hôm nay nhất định phải đem chút công việc ở văn phòng giải quyết cho sạch sẽ.
Một bên rửa mặt, một bên đem công việc phải làm trong hôm nay sắp xếp một lượt trong đầu, Lục Quân Tiên ăn mặc chỉnh tề, dẫn theo Mao Mao chuẩn bị ra ngoài ăn bữa sáng trước, sau đó tới công ty làm việc.
Bước ra khỏi cửa trong, Lục Quân Tiên vừa mới đi đến cổng lớn của biệt thự liền trông thấy một người ngồi ở ngay trước cổng lớn.
Bóng dáng cao cao to to, một thân bận chiếc áo hoodie có mũ thật quen mắt, cậu nhóc dựa lưng vào cổng lớn biệt thự, dưới mông lót một tờ rơi được nhặt từ ven đường để ngồi. Đến gần vừa thấy, trong ngực cậu còn ôm một cái vali không lớn lắm, đúng lúc có thể dùng để làm chỗ dựa thân.
“Kỷ Trình?”
Lục Quân Tiên trong lòng cả kinh, vội vàng mở ra cánh cửa sắt chạy bằng điện để ra ngoài xem cậu.
Kỷ Trình nghe vậy, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Lục Quân Tiên một cái, từ trên mặt đất đứng lên.
Cậu so Lục Quân Tiên cao hơn nửa cái đầu không sai biệt lắm, nhìn biểu tình Lục Quân Tiên kinh ngạc, Kỷ Trình có chút xấu hổ, yên lặng cúi đầu.
“Tôi tới hơi sớm……”
Lục Quân Tiên:……
Hắn nhớ rõ ràng ngày hôm qua mình bảo Kỷ Trình thu dọn một chút hành lý tới ở một đêm, buổi sáng hôm sau cùng nhau tới đoàn phim, cái “hơi sớm” này cũng sớm hơn quá nhiều đi?
Chẳng lẽ là bởi vì hắn không có nói cụ thể thời gian cho cậu nên mới vậy?
“Cậu đã ngồi ở đây bao lâu rồi? Có lạnh không vậy hả?” Lục Quân Tiên một bên hỏi, một bên duỗi tay sờ lấy tay Kỷ Trình, lạnh cóng luôn đây này.
“Cũng không có bao lâu.” ngón tay Kỷ Trình run lên, không dám động đậy, lại mất đi tự chủ mà run a run.
Lục Quân Tiên khẽ nhíu mày thở dài, từ bỏ việc ra ngoài ăn sáng, lôi kéo người thật chạy nhanh về trong biệt thự.
“Cậu đã đến rồi sao lại không gọi điện thoại cho tôi hả? Liền ngồi ở bên ngoài hứng gió lạnh? Có bị ngốc hay không chứ?”
“Trời còn sớm, sợ phiền đến anh.”
Kỷ Trình bị Lục Quân Tiên dắt đi vào nhà, mau chóng đem cái vali của mình kéo lên, ngoan ngoãn đi theo.
Lục Quân Tiên thật là bị “Fan cứng số một” này đánh gục mà, hắn không có phản bác cậu, mang theo cậu trở về phòng, thay cậu bật lên điều hòa làm ấm người, lại đi cho cậu một ly ca cao nóng hổi.
“Đã ăn sáng chưa?” Lục Quân Tiên hỏi.
Kỷ Trình ôm ấp ly ca cao nóng, ở bàn ăn ngồi ngay ngắn, gật gật đầu.
Không thể ra ngoài ăn bữa sáng phong phú, Lục Quân Tiên cũng tự làm cho mình ly sữa nóng, cầm thêm vài miếng bánh mì khô lại đây, ăn chấp vá qua bữa.
“Cậu đã thôi tất cả công việc rồi phỏng? Hôm nay không còn gì để làm đúng không?”
Kỷ Trình lại gật gật đầu.
Lục Quân Tiên có chút bất đắc dĩ, không có việc gì làm thì ngủ nhiều hơn một chút không tốt sao? Đi sớm như vậy để làm gì, có phải ngốc quá đi không?
“Vậy hôm nay cậu có dự định gì không? Ngày mai chúng ta mới phải đi tới đoàn phim.”
Kỷ Trình nâng đầu nhìn sắc mặt Lục Quân Tiên, thấy hắn không có không cao hứng, mới thoáng nhẹ thở ra.
Về sau sẽ ở đoàn phim chung với Lục Quân Tiên, hôm nay lại cần phải đến nhà của hắn ở, cậu trai nhỏ kích động đến nổi cả một đêm không cách nào ngủ được, trời vừa sáng liền gấp gáp không chờ nổi mà ngồi vào tuyến giao thông công cộng sớm nhất để đến đây. Cầm thẻ xác nhận hôm qua Lục Quân Tiên cho cậu để vào tiểu khu này, cho đến khi tận mắt nhìn thấy cánh cổng biệt thự đóng chặt, cậu mới hắn mới bất giác phát hiện rằng mình tới quá sớm rồi.
Đến nỗi hôm nay muốn làm cái gì, Kỷ Trình vốn chẳng nghĩ tới.
“Tôi…… Tôi đọc sách.”
Sợ Lục Quân Tiên nghĩ cậu là ăn không ngồi rồi, Kỷ Trình đứng dậy đi mở cái vali ra, lấy một quyển sách cầm tới, không ngoài sự đoán, vẫn là sách của Lục Quân Tiên như cũ.
Lục Quân Tiên liếc liếc cái bìa kia một cái, thiếu chút nữa là chẳng nhận ra nổi đó là sách mình viết, xa lạ quá đi……
Xa tới mức, đó là vào cái thời mà hắn vẫn đang còn là học sinh, cái thời mà hắn vừa mới trở thành tác giả truyện mạng, đã có chút danh tiếng sau khi cho xuất bản cuốn sách đầu tiên…… Lại còn chẳng phải tiểu thuyết, chỉ là một quyển hồi ký hắn theo trí nhớ mà viết lại thôi, chính là cái kiểu vừa nhìn vào là đã thấy kệch cỡm thể loại chữa lành văn ấm áp……
《 thời gian sau khi yêu 》, ân, một quyển sách mà bây giờ nội chỉ việc ngồi nhớ lại tên thôi cũng đã làm hắn cảm thấy…… Lục Quân Tiên cảm thấy đây chắc hẳn được coi như một đoạn lịch sử đen tối trong cuộc đời của hắn.
Nhưng mà, thứ hắn cảm thấy như là một lịch sử đen tối, đối với Kỷ Trình đó lại là lại vạn phần trân ái. Chỉ cần xem cách cậu ấy nâng niu quyển sách mang tới đây là hiểu.
“Cậu vẫn còn xem quyển sách này?” Lục Quân Tiên uống mooti ngụm sữa vào, cười hỏi.
Kỷ Trình yêu thương mà sờ sờ quyển sách đã có chút mục nát, “Đây là quyển sách đầu tiên của anh mà tôi đọc, cũng là quyển sách mà tôi thích nhất, bên trong có ánh sáng đó.”
Lục Quân Tiên sửng sốt, đây là lần thứ hai hắn nghe Kỷ Trình nói như vậy, có ánh sáng.
Lần trước Kỷ Trình cũng nói hắn là ánh sáng.
Lục Quân Tiên vốn không tưởng điều cậu nói chính là như vậy, cuốn sách kia bất quá là hắn viết lúc đang còn thanh xuân niên thiếu khi dáng vẻ kệch cỡm ngông cuồng cảm nhận mọi thứ xung quanh thôi, nhưng mà nhìn Kỷ Trình trân trọng nó đến như vậy, thật sự khiến hắn nói không nên lời.
Dẫu cùng văn phong hiện tại so sánh, văn phong trước kia thật sự quá non nớt, quá gượng gạo, nhưng mà từng câu từng lời tâm tình ngày đó hắn viết lên đều là chân thật thuần khiết. Hắn nghĩ, thời điểm Kỷ Trình đọc quyển sách hẳn là tuổi còn nhỏ hơn bây giờ nhiều, những mẩu chuyện xưa chữa lành tâm hồn ấu trĩ ấy có lẽ thật sự chữa khỏi vết thương cho cậu đi, thế nên hắn và sách của trở thành bạch nguyệt quang trong lòng cậu.
“Có ánh sáng thật sao? Cậu vừa nói như vậy, tôi liền nhớ hình như đã rất lâu rồi mình chưa có đọc lại văn tự trước kia, chỉ biết viết viết và viết, bỗng nhiên cảm thấy bản thân nên dừng lại một chút, trở về cảm thụ tâm tình trước kia một chút.”
Kỷ Trình nhàn nhạt mà đáp lời, đem sách đặt sang một bên.
Cậu ngồi chờ cho Lục Quân Tiên ăn xong bữa sáng, rồi mới lấy bút ra, đem sách đẩy qua cho hắn, cầu ký tên.
Lục Quân Tiên dở khóc dở cười, suốt ngày ký tên, còn chưa xong nữa sao, bảo cậu ta mang hết sách đưa đến đê hắn ký một lần luôn cho lại không chịu đâu.
Ký xong tên, theo thường lệ viết thêm một câu —— “thời gian sẽ chiếu cố cậu, ngây ngốc, nghiêm túc, một chút cũng không hung dữ bạn học Kỷ Trình“.
Kết quả có đoán trước được, cậu ôm quyển hồi ký đã được ký tên, nhìn đến câu nói kia, lỗ tai Kỷ Trình lại bắt đầu đỏ lên, tay cũng bắt đầu run a.
Lục Quân Tiên đã tập mãi thành quen, thiện ý mà cười cười, đem hai cái ly đi rửa bớt.
Dọn dẹp xong cái bàn, Lục Quân Tiên chuẩn bị đi tới công ty.
Nhìn cái đuôi Kỷ Trình vẫn luôn nhắm mắt đi theo mình, Lục Quân Tiên lại vô thức nhìn sang bé chó Mao Mao đang nằm trên đất nghịch ngợm tiểu mao cầu.
“Cậu bảo muốn đọc sách, liền ở lại nhà tôi đi, có thể đến phòng khách chọn sách hoặc bất cứ nơi nào cậu muốn, tôi còn chút chuyện phải xử lý, Mao Mao tôi sẽ để nó ở nhà.”
Vốn dĩ cậu cho rằng có thể sẽ được đi theo hắn đến công ty Kỷ Trình thoáng có chút tiếc nuối, cậu cầm lấy sách trên bàn, lật lật bìa mặt, nhìn Lục Quân Tiên một cái, lỗ tai hồng lên.
“Còn có thể bao sách không?”
Lục Quân Tiên nhìn Kỷ Trình ôm sách, tuy rằng có thể nhìn ra được bảo hộ rất khá, nhưng rốt cuộc vẫn có chút sơ cũ, bìa mặt lúc nào cũng yêu cầu bảo hộ cho thật kỹ. Bất quá trông cái bộ dáng Kỷ Trình chờ mong như thể đang cầu mong một cái phúc lợi lớn, khiến hắn nhịn không được cười rộ lên.
“Được, trong nhà còn bao giấy, đợi tôi trở về sẽ bao cho cậu.”
Kỷ Trình rụt rè gật gật đầu, đôi tay ôm sách run run tay lại là thứ bán đứng tâm tình kích động của cậu.
Lục Quân Tiên không chê hắn, vẫy vẫy tay chào một mình đi đến công ty.
Tới văn phòng rồi, đem danh sách thí sinh casting mấy ngày hôm trước soạn ra hết, để các nhân viên công tác đều đánh giá trên bảng, Lục Quân Tiên lại đi đánh máy một bản hợp đồng muốn ký với Kỷ Trình.
Bận bận rộn rộn cả một buổi sáng, thời gian buổi trưa mau đến, Lục Quân Tiên đưa mắt nhìn kế hoạch công tác của mình hôm nay, e là trong khoảng thời gian ngắn làm không xong nổi rồi.
Nhớ tới Kỷ Trình còn đang ở nhà hắn, Lục Quân Tiên lấy ra di động, muốn gửi WeChat cho Kỷ Trình, bảo cậu tự lục tủ lạnh kiếm đồ ăn đi.
Mở ra giao diện WeChat, bỗng sực nhớ tới Kỷ Trình làm gì có WeChat……
Rời khỏi khung tin nhắn WeChat, Lục Quân Tiên cấp Kỷ Trình gửi tin nhắn qua thẻ sim.
Gửi tin nhắn xong, Lục Quân Tiên nhìn giao diện tin nhắn ấy, có chút muốn cười.
Đầu năm nay, ngoại trừ tin nhắn từ tổng đài thân yêu, tin nhắn rác, cùng các loại thông báo APP, cũng chưa từng cùng ai nhắn tin qua số sim như này cả, cảm giác này thật đúng là mới lạ.
Không bao lâu sau, Kỷ Trình bên kia liền rep lại một chữ —— “Ân.”
Lục Quân Tiên hơi hơi nhướng mày, biết cậu cũng không phải làm giá gì cả, hắn không có để bụng.
Buổi chiều, ngay lúc đang ở bận rộn, Kỷ Trình gửi qua một tin nhắn.
【 Trong tủ lạnh còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chúng ta đến đoàn phim thì sẽ lãng phí lắm, buổi tối anh có về ăn cơm không, EM* đem ra làm mấy món? 】
Em*: thực chất từ cách xưng hô trong tiếng TQ đến bản raw đều chỉ duy mỗi (Ta-Ngươi) không có phong phú cách xưng hô như bên mình. Mình chuyển chỗ này thành EM nghe cho nó tình, chứ mà để chữ TÔI nghe giống như rủ nhau đi nhậu zậy á. :)))
Lục Quân Tiên bận rộn bớt chút thì giờ ra xem tin nhắn vừa nhận được, đọc xong liền sửng sốt trong chốc lát, cái ngữ khí này, giống y hệt cô vợ nhỏ đang chăm lo việc nhà, quả thật quá đỗi đáng yêu đó nha, bất quá hắn liên tưởng đến khuôn mặt lạnh băng âm trầm của Kỷ Trình, cái sự cute phô mai que ấy liền tan biến.
Tủ lạnh đích xác còn một chút nguyên liệu nấu ăn, không nhanh xử lý mốt đi rồi sẽ rất lãng phí, Lục Quân Tiên đồng ý đề nghị của Kỷ Trình.
Lại tiếp tục làm việc, khi sắp sửa chạy xong kế hoạch, điện thoại lại vang lên, lần này là cuộc gọi.
Lục Quân Tiên cầm lên điện thoại nhìn thấy, là cậu út gọi tới.
【 Quân Tiên, ngày mai cùng dùng bữa được không con? Chúng ta đã lâu rồi chưa có ăn cơm chung đâu đó. 】
Lục Quân Tiên vừa nghe thế, đầu óc liền nhanh chóng nhảy số.
“Mẹ lại bảo cậu để ý con sao?”
Cậu út đầu dây bên kia cười ha ha, không cảm thấy xấu hổ chút nào.
【 Là mẹ bây sợ bây suốt ngày trạch trong nhà viết lách đến choáng váng đầu óc, bảo cậu thị sát một chút xem mày có ăn uống đầy đủ hay không thôi mà. 】
“Cơm con ăn một ngày ba bữa vô cùng tiêu chuẩn, ngày mai không được đâu cậu, ngày mai con phải quay về đoàn phim rồi, bận hướng dẫn cho một diễn viên mới bổ nhiệm.”
【 a, vậy chẳng phải là mai mốt con sẽ không ở đây sao? Thế thì buổi cậu đây Lê thúc sẽ đến tìm bây, thuận tiện ăn ké một bữa cơm, để cậu trổ tài nấu cơm cho bây ăn. 】
Lục Quân Tiên cười khẽ, nghĩ thầm hôm nay thật đúng là náo nhiệt, rủ nhau nấu cơm cho mình ăn sao?
Bất quá Kỷ Trình dù sao cũng là khách, để cậu út làm tương đối thích hợp, Lục Quân Tiên liền oke.
Vốn dĩ muốn gửi cho Kỷ Trình tin nhắn, bảo cậu không cần chuẩn bị đồ ăn nữa, nhưng mà, nhân viên công tác bỗng nhiên gõ cửa bước vào nói chuyện, Lục Quân Tiên liền quên béng mất.
Vì thế, chưa đến 5 giờ chiều, tại biệt thự, Kỷ Trình đã tự đeo lên tạp dề của Lục Quân Tiên, đem nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra hết, lại lấy ra thực đơn chiều nay đã viết trên giấy, nhìn xem một chút.
Ngày thường ở nhà cậu cũng hay tự nấu ăn, trình độ ngày nào cũng như ngày nào, cho nên hôm nay Kỷ Trình cố ý lên Baidu xem thực đơn, chuẩn bị nghiêm túc mà làm một lần.
Đang ở trong phòng bếp rửa rau xắt rau trước, bé chó Mao Mao mới rồi còn loay hoay bên chân cậu nghịch, chợt giống như nghe được tiếng mở cửa, Mao Mao lập tức chạy như bay ra ngoài.
Trong lòng Kỷ Trình nhảy dựng, nghĩ chắc là Lục Quân Tiên đã đi làm về.
Cậu vội rửa tay sạch, lau khô, đi ra ngoài xem.
“Quân Tiên, sao không đợi cậu, đã tự mình nấu rồi sao?”
Kỷ Trình mới vừa bước một chân ra khỏi cửa phòng bếp, liền thấy hai người đàn ông đi tới trước mặt.
Hai người đàn ông này chắc tầm bốn mươi, nhìn qua hẳn là bảo dưỡng rất khá, y phẩm khí độ bất phàm, một người tươi cười xán lạn, một người ôn nhuận không nói.
Nhưng mà, thời điểm cả hai người họ thấy Kỷ Trình từ cửa bếp bước ra, hai người đàn ông này cũng nháy mắt cứng đờ một chút.
“Đổi người rồi hả?” Hà Thiệu Nguyên thoáng kinh ngạc, quay đầu hỏi người bên cạnh.
Lê Thầm lấy tay che môi, ho nhẹ cái, nhỏ giọng nói: “Không nghe nói.”
“Đây chẳng phải là đổi sang phi công trẻ sao? Thân thể phi công trẻ, vi diệu a!”
Cậu út cảm khái như vậy đó.
——————
《 tiểu kịch trường 》
Cậu út: Quân Tiên giỏi quá, tuyển bạn lữ nên tuyển người trẻ tuổi hơn, thân thể mấy bé phi công này a! Đỉnh của chóp a!
Lê · NIÊN HẠ · MỢ · Thầm: Phải rồi, anh còn có thể hưởng thụ em thêm nhiều năm.
Kỷ Trình: Tôi nghe không hiểu.
•
ĐÔI LỜI CỦA JAN:
– Vốn là mình định mỗi ngày đăng một chương. Nhưng được cái hôm qua mình đi làm về đuối quá, (cơ mà tui vẫn rất kiên quyết edit nha cả nhà). Được cái đang làm được một nửa cái cúp điện nha mấy má. Cọc cái nư ghê hông, chời đã nóng gòi còn cúp điện nữa mấy má. Ai chịu.
ĐỂ JAN LẢM NHẢM VÀI LỜI CHO MẤY MÁ NGHE NHA:
– Hồi còn đi học tui có thích một bạn. Mối quan hệ của tụi mình rất tốt, cũng rất thân thiết luôn. Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo trừ cái việc cậu ấy là bede. Ừ, chuẩn rồi, bede nha mấy má. Đã bede lại còn nằm dưới nữa chứ. Khók huhu. 😭
– Như tui đã giới thiệu, mối quan hệ của tụi tui rất là thân thiết. Một ngày nọ, bạn đó nhìn tui và hỏi rằng: “Mày thích thầm tao đúng không?”. Không chút đùa giỡn, rất nghiêm túc. Tui muốn xỉu ngay tại chỗ luôn mấy má. Cái cảm giác bị crush phát hiện nó thốn vcl. :))) Đã vậy lại còn hỏi thẳng nha mấy má, không chút vòng vo nào.
Xin lỗi mọi người giữa tui và bạn crush của tui là một series 7749 câu chuyện dài tập không hồi kết luôn á. Mẹ này mẻ hành tui lên bờ xuống ruộng luôn và từ giờ mình sẽ add thêm series câu chuyện đời mình vô cuối truyện nha. Nghe như vẻ ké fame, đúng, mình ké fame để mọi người biết đến sự quắn quéo của mình dành cho tình đầu của mình và hơn hết là vì mình thấy có những khoảnh khắc rất đáng iu trong cuộc sống và mình muốn chia sẻ cái sự đáng iu đó đến với mọi người. Mình hy vọng thông qua “MẤY LỜI LẢM NHẢM CỦA JAN” mọi người sẽ cảm thấy tích cực hơn và mình cũng muốn nghe câu chuyện của các bạn nữa. Bởi vậy nên ai comment mình cũng rep hết vì mình muốn chúng ta là bạn của nhau á mọi người.
Jan’decem