“Tiểu Nhất!”
“Tam Tam!”
Hai quả cầu ở lại cuối cùng rốt cuộc cũng thành công chạm mặt, nơi đây không còn quả cầu nào khác, mọi người đều đã lên phi thuyền tại cảng hàng không.
Bên ký chủ không ngừng vang tiếng nổ đùng đoàng, là nhóm ký chủ đang ngăn cản người máy bạo động, đuổi giết phân thân chủ hệ thống.
Bọn họ giống các quả cầu mèo, từng bị chủ hệ thống khống chế sống chết, thêm một tầng lừa gạt, đối với dưa hấu đầy ngập hận ý.
Hiện tại dưa hấu thế nhược, không đuổi giết thì vô lý!
“Tam Tam, dừng lại dừng lại, ký chủ sẽ xử lý chủ hệ thống.”
1001 tiếc nuối không thể chính tay đâm báo thù chủ hệ thống, nhưng nó nhớ rõ lời Tam Tam, toàn thể quả cầu mèo an toàn mới là quan trọng nhất.
Hệ thống 2333 gật đầu.
“Chờ tất cả đều lên phi thuyền, tôi sẽ mở khóa hạn chế kỹ năng tại không gian chủ hệ thống.
Cho chủ hệ thống thành dưa hấu trên thớt, nhóm ký chủ sẽ nhiệt tình chiêu đãi nó.”
1001 cười, Tam Tam thật cẩn thận, chờ mọi người rời đi mới mở khóa hạn chế kỹ năng tại không gian chủ hệ thống, như vậy là an toàn nhất.
Tam Tam tỉ mỉ sắp xếp rất nhiều thứ, chỗ đặt chân cũng được giải quyết.
Nghe nói phi thuyền bọn nó sẽ đáp xuống một nơi tên là “Đảo xa”.
Đó là một thế giới không lớn không nhỏ, nhà mới dành cho quả cầu mèo.
Nhà mới…
“1234 đã qua đó trước, với năng lực công tác của anh ấy, chắc là đảo xa đã ra hình ra dạng.” Hệ thống 2333 vui vẻ nói, thấy 1001 hơi trố mắt.
“Tiểu Nhất?”
1234 thế mà…
Quả cầu mèo bạc trắng an tâm mà cười, thiên ngôn vạn ngữ cô đọng lại một câu.
“Không hổ là Tam Tam.”
“Hớ hớ hớ!”
“Tôi mong được cùng mọi người đến nhà mới quá.
Chúng ta đi nhanh đi.”
“Ừ! Tôi đưa anh lên phi thuyền trước!”
Hai quả cầu tăng tốc bay đi cảng hàng không.
Bay được một nửa, hệ thống 2333 thắng lại, bật thốt “Hỏng rồi”.
“Tiểu Nhất, giúp tôi liên hệ 2222.
Hôm bữa… 2222 nhờ tôi giữ hộ một đống vũ khí! Có phải là đồ của kế hoạch Chim Trắng không!”
1001: “…”
Tại sao.
Tại sao Tam Tam cầm vũ khí kế hoạch Chim Trắng.
Tại sao vũ khí kế hoạch Chim Trắng có thể rơi vào tay Tam Tam! Thịnh Tụng Thời là đồ ngu hả?
Thịnh Tụng Thời: “Hắt xì!”
Do sau này phát sinh biến hóa, số vũ khí này đã được hệ thống 2333 rất có dự kiến mang theo bên người, bây giờ hẳn là thời điểm ký chủ cần sử dụng vũ khí.
2222 đang lẫn trong đám quả cầu mèo, vô cùng náo nhiệt đi lên thuyền, nhận điện thoại nghe vậy, trên đầu kim loại chảy một giọt mồ hôi lạnh.
Vô cùng xin lỗi, nó quên mất vụ Trịnh Hỉ Bi đưa vũ khí cho nó bảo quản!
Hệ thống 2333 vì bạn vứt đồ bừa bãi mà thở dài, may mà cậu sớm có chuẩn bị, có thể thu xếp.
“Tiểu Nhất, anh đi trước đi.”
1001 nghi hoặc.
Lần thứ ba, từ “Các cậu mau lên phi thuyền trước”, đến “Tôi đưa anh lên phi thuyền trước”, giờ là “Anh đi trước”.
Cách dùng từ của Tam Taam rất kỳ lạ, giống như…
Không tính rút lui cùng bọn nó.
“Loại chuyện này, mượn dùng không gian chủ hệ thống không phải được rồi hả? Đâu cần cậu đơn độc lưu lại?” 1001 nghi ngờ hỏi, hệ thống 2333 nhịn không được thở dài.
Nếu 2222 ở chỗ này thì tốt rồi, vừa ngốc vừa dễ gạt, chứ Tiểu Nhất quá thông minh.
Cậu im lặng một lát.
“Thật ra là chuyện khác, Tiểu Nhất mau lên phi thuyền đi, chuyện đó cứ giao cho tôi xử lý.”
1001 nghe cậu nói lời xuôi tai đoán được độ khó giải quyết, trong lòng căng thẳng, nhịn không được hỏi gặng.
“Một mình cậu ở lại rốt cuộc muốn làm cái gì? Lại còn nói so với chúng ta toàn bộ rút lui…”
1001 chợt nhận ra, nó lập tức nhìn về phía hệ thống 2333 xác nhận.
“Trên mặt đất… Chúng ta trên mặt đất…”
Hệ thống 2333 thở dài, vẫn bị đoán được.
“Đúng vậy, tôi ở lại chính là vì cái kia.”
* * *
Bên ký chủ, chủ hệ thống đang cố giãy giụa, đội quân một tay nó chế tạo là vũ khí tốt nhất.
Người máy ùa lên, Thịnh Tụng Thời mang theo người cố hết sức chống cự.
Đáng tiếc tuy bọn họ khống chế một phần người máy, số lượng lại không đủ, hiện tại thực sự có chút chật vật.
Vũ khí tích góp trước đây đã đến lúc phát huy công dụng!
Thịnh Tụng Thời nhìn về phía Trịnh Hỉ Bi, dùng ánh mắt ra hiệu.
Trịnh Hỉ Bi sắc mặt cứng đờ, đầy đầu mồ hôi lạnh.
Cứu mạng! Vũ khí nằm bên chỗ 2222!
Giờ hắn biết đi đâu lấy về!
Trịnh Hỉ Bi tín nhiệm 2222 suốt ngày cùng hắn diễn sâu.
Cũng giống nhiều ký chủ khác, cho rằng ký chủ và hệ thống vĩnh viễn không chia lìa, đâu ngờ hôm nay phải chia ly…
Trịnh Hỉ Bi ảm đạm, hắn hơi hé miệng, muốn nói thật với Thịnh Tụng Thời.
【 Hai ta rõ là ngáo…】Âm thanh quen thuộc của 2222 đột ngột vang lên trong đầu hắn【 Quên trả đồ cho anh! Tôi nhờ Tam Tam giúp mở thương thành chủ hệ thống ngắn hạn.
Anh mau dùng một tích điểm mua vũ khí của mấy anh đi.
】
“2222!” Trịnh Hỉ Bi mừng rỡ kêu ra tiếng, nhưng không đợi hắn hỏi thêm, bên kia đã ngắt liên lạc.
Hiện không phải thời gian trò chuyện, chờ tất cả kết thúc, chờ ký chủ và hệ thống… Tạm thời tách nhau ra vậy.
Tựa như nằm mơ, Trịnh Hỉ Bi mua lại số vũ khí đó trước mặt Thịnh Tụng Thời.
Thấy Trịnh Hỉ Bi mua vũ khí trên thương thành chủ hệ thống, Thịnh Tụng Thời cực kỳ bất ngờ.
“Hỉ Bi, cậu có thể dùng thương thành chủ hệ thống?”
Ngay khi bạo loạn nổ ra, thương thành chủ hệ thống đã mất hiệu lực.
Trịnh Hỉ Bi yếu ớt nói.
“Không anh Thịnh, đây là vũ khí của chúng ta.
Do một số nguyên nhân, 2222 giúp tôi mở cổng mua sắm tạm thời, rồi mua vũ khí của chúng ta về.”
Thịnh Tụng Thời: “…”
Tâm tình hắn lọt vào động băng rơi xuống vực sâu lạc trong sương mù dày đặc.
Tiền căn hậu quả hỏi sau, Thịnh Tụng Thời hít sâu một hơi, nghĩ thầm lấy về được là tốt rồi.
“Tốn bao nhiêu tích điểm?” Hắn hỏi nhiều một câu, áng chừng tổn thất.
Trịnh Hỉ Bi trầm mặc vài giây, thử thăm dò trả lời.
“… Một cọng hành?”
Thịnh Tụng Thời: “…”
Phiền muốn chết! Miễn bàn hành! Hành nhà hắn đều bị nổ bay! Nghĩ tới liền thương tâm!
Được cái là Trịnh Hỉ Bi vẫn có thể liên lạc với hệ thống.
Liệu có nghĩa là quan hệ bọn họ và hệ thống… Còn cơ hội?
Ý tưởng này làm tim Thịnh Tụng Thời đập bang bang.
Trịnh Hỉ Bi trưng vẻ mặt thẫn thờ, móc vũ khí xong uể oải nói.
“Anh Thịnh, cái này không có.
2222 nói đồ đã đưa xong, bọn họ phải đi.”
Thịnh Tụng Thời cuộn chặt tay.
Đúng lúc này, hắn ngẩng đầu, pháo đài hình cá voi thật lớn bay qua bầu trời, thả một lượng lớn vũ khí và vật tư xuống! Hệ thống khác… Giúp bọn hắn?
Không có thời gian ôm tâm tình phức tạp, Thịnh Tụng Thời nắm chặt vũ khí, gương cho binh sĩ.
“Chúng ta toàn lực xử lý người máy, phân thân chủ hệ thống giao cho Quý Ỷ Nguy bọn họ.
Hiện tại tấn công khu vực hệ thống, tất cả theo tôi đến khu hòm đồ!”
* * *
Cái cuối cùng.
Chu Nguyệt Xuất nhìn mảnh nhỏ trong tay Quý Ỷ Nguy nghĩ thầm, đây là phân thân chủ hệ thống cuối cùng bên khu vực ký chủ.
Có khả năng bên khu hệ thống còn một số cái, chung quy lợi thế của nó đã mất.
Cô báo cáo tình hình chiến đấu bên kia cho Quý Ỷ Nguy.
Quý Ỷ Nguy không mấy hứng thú, ngược lại cứ nhìn đồng hồ, sợ không đuổi kịp.
Thủ đoạn giải quyết phân thân chủ hệ thống ngày lúc càng thô bạo nhanh gọn.
Chủ hệ thống áp dụng đủ kiểu giãy giụa, phản kháng vũ lực hoặc lời lẽ dụ dỗ, đều vô dụng trước Quý Ỷ Nguy.
Anh vô cảm bóp nát thêm một sọ não chủ hệ thống, suy nghĩ vu vơ:
Bóp xong cái này thì qua khu hệ thống bóp tiếp, tiện thể leo lên phi thuyền gặp Tam Tam.
Tam Tam ở đâu anh ở đấy.
Mà giờ khắc này, Thịnh Tụng Thời đã dẫn người và người máy lên chiến tuyến.
Bọn họ băng qua khu hòm đồ, đặt chân vào khu vực hệ thống sinh hoạt.
Bên tai Thịnh Tụng Thời xuất hiện một giọng điện tử nhu hòa.
【 Dẫn người máy đến cảng hàng không, bên ta sẽ hỗ trợ xử lý.
Các anh mau rời khỏi khu vực này.
】
Thịnh Tụng Thời biết nghe lời phải.
Hắn mang người chạy đến cảng hàng không, nhất thời câm lặng trước cảnh tượng bầu trời đen bao la hùng vĩ.
Hệ thống… Đến tột cùng là sự tồn tại như thế nào.
Mà xây dựng được bến cảng an toàn tránh gió trong không gian đen.
Toàn bộ người một nhà vừa lui đến khu vực an toàn được mấy giây, Thịnh Tụng Thời nghe thấy âm thanh máy móc vang ầm ầm từ bầu trời đen,…
【 Pháo đài đệ tứ, đệ lục bước ra khỏi hàng.
】
【 Pháo đài đệ tam, đệ ngũ pháo đài tạo lưới.
】
Cá voi máy móc khổng lồ bay lượt trên không trung đen, đầu hạ đuôi nâng, nòng súng hướng xuống, ba phát liền bắn nát người máy trong nháy mắt.
Đám người Thịnh Tụng Thời tránh trong kiến trúc trên mặt đất, chấn động mà nhìn cảnh này.
Bên trong không gian đen, còn vô số tàu chiến lóe ánh sáng nhạt.
Thịnh Tụng Thời hít một hơi thật sâu, thở ra.
Hắn chỉ huy nhân thủ làm việc bọn họ có thể làm, dọn bớt người máy, nói chung không thể để hệ thống một phương xuất lực.
Tình hình trên mặt đất tốt hơn rất nhiều so với phía dưới, không có nhiều người máy có tính công kích mạnh, đa số là người máy phục vụ làm việc vặt.
Bọn họ một đường xử lý, đi tới tầng hai, có một người máy dọn dẹp vội vã xông tới chỗ họ, suýt nữa bị coi là kẻ địch.
Thịnh Tụng Thời thấy người máy dọn dẹp này lo âu xoay quanh tại chỗ, không ngừng lặp lại động tác xoay người và đi về phía trước, giống như muốn chỉ dẫn.
“Nó muốn dẫn chúng ta đi đâu đó.” Trịnh Hỉ Bi cũng nghĩ vậy.
Đi theo người máy dọn dẹp, người máy mất khống chế dần dần nhiều lên.
Thịnh Tụng Thời phát hiện rất nhiều người máy tập kết, đang tấn công một cánh cửa.
Dưới sự tấn công điên cuồng của người máy bị điều khiển, cánh cửa lung lay sắp đổ, cũng may bọn họ kịp thời đuổi tới, khống chế đám máy móc cuồng loạn.
【 Phòng an trí 】.
Cửa lớn phòng an trí bị hỏng nặng, icon cái bình trên bảng hiệu treo lủng lẳng.
Thịnh Tụng Thời hơi do dự, nói thật hắn hơi muốn đi vào thăm dò, không biết chỗ này và khu ngầm hệ thống sinh hoạt có gì khác nhau.
Nhưng thái độ của hắn về hệ thống đã thay đổi, cực kỳ cẩn thận, nghĩ một hồi vẫn quyết định hỏi ý kiến từ Quý Ỷ Nguy.
Cửa lạ lẫm, màu lam kỳ lạ, icon cái bình lạ lùng… Chu Nguyệt Xuất nhận được một ảnh chụp hiện trường.
Cô ngơ ngác đưa ảnh chụp cho Quý Ỷ Nguy xem.
Sọ não chủ hệ thống trong tay Quý Ỷ Nguy “Leng keng” rơi xuống đất.
Cô bị dọa sợ, Quý Ỷ Nguy cướp thiết bị ảo trên tay cô, nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình.
Anh nghiêng đầu, ban đầu cũng không hiểu giống Chu Nguyệt Xuất, rồi tại khoảnh khắc nào đó, anh nghĩ thông suốt, gương mặt biến sắc, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Anh vội vã dùng quyền hạn người giám sát, chỉ vì tăng tốc di chuyển xuyên qua không gian chủ hệ thống.
Chu Nguyệt Xuất sửng sốt đứng tại chỗ trong chốc lát, nhặt màn hình rơi trên mặt đất, phóng to hình ảnh.
Trên màn hình là cửa phòng an trí bị hỏng, khe cửa hé ra một đường sáng mỏng mảnh màu lam, yên bình như đêm đông.
Cô do dự một chút, nói Ôn Tự lưu lại, sau đó đuổi theo.
Thịnh Tụng Thời gửi bức ảnh, sững sờ nhìn ánh sáng lọt qua khe cửa.
Hắn cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, chắc gì Quý Ỷ Nguy sẽ để ý tới hắn, có lẽ nên tiếp tục công tác xử lý người máy?
Không ngờ giây tiếp theo, Quý Ỷ Nguy như quỷ thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
“Vừa rồi phát hiện người máy điên cuồng tấn công kích nơi này không rõ nguyên nhân.” Thịnh Tụng Thời vội vàng tóm tắt hiện trạng, “Chúng nó hành động giống người sắp chết phát điên.
Bên trong có lẽ có đồ vật rất quan trọng.”
“… Đúng vậy, rất quan trọng.”
Quý Ỷ Nguy ép giọng cực thấp, ngữ điệu khá là kỳ quái.
Trịnh Hỉ Bi sờ cánh tay sởn da gà của mình, đột nhiên nghe thấy Thịnh Tụng Thời thở hốc vì kinh ngạc, tư thế muốn nhào qua.
Anh Thịnh! Anh thấy cái gì thế!
Trịnh Hỉ Bi sợ sệt ngẩng mặt lên.
Quý Ỷ Nguy đứng trước cửa lớn nửa hỏng, đặt tay lên cửa, đầu ngón run nhè nhẹ.
Chợt thấy làm như vậy không quá thỏa đáng, anh hấp tấp rụt tay về, cẩn thận sửa sang ống tai áo và tóc mái.
【 Kia, cái kia, Quý Ỷ Nguy, nếu tôi có… Có cánh tay và chân…】
【 Có cánh tay và chân… Siêu nhân mèo vô địch vũ trụ? 】
Anh quá ngu xuẩn, rõ ràng Tam Tam đã ám chỉ nhiều như vậy.
Hình thái quả cầu mèo đã quá mức tốt đẹp, cho nên anh chưa bao giờ hy vọng xa vời theo hướng này.
Quý Ỷ Nguy thật sự không thèm để ý, dù là hình thái gì, dù là giống loài nào, chỉ cần là Tam Tam là được.
Cơ thể nhân loại, hình thái tương đồng, cùng lắm là dệt hoa trên gấm, bướm lạc biển hoa.
So với tình cảm của anh và Tam Tam, có thể có có thể không.
Nhưng… Nhưng…
Một khi siêu nhân mèo vô địch vũ trụ thật sự tồn tại, một sự ban ân.
Quý Ỷ Nguy hồi tưởng rất nhiều chi tiết trong quá khứ, mỗi người giám sát đều có một phòng bí mật tại đình chim giấy, Tam Tam ám chỉ muốn nói lại thôi, thể máy móc gào thét “Bọn chúng không tiến hóa hoàn toàn”…
Là anh quá ngu xuẩn.
Quý Ỷ Nguy đẩy cửa ra, ánh sáng đêm đông bao phủ anh.
Anh không thấy rét lạnh, ngược lại đáy lòng bốc lửa cháy rực.
Anh cảm thấy mặt mình nóng bừng, đầu ngón tay đều đang run rẩy, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Anh thở d.ốc đến độ khó khống chế, chỉ có thể tạm thời đứng tại chỗ điều hòa, ánh mắt sắc lẻm quăng về phía sau.
“Lăn xa ra, cấm vào.”
Các ký chủ ngoài phòng lập tức dừng bước, bàng hoàng nhìn vào.
Vô số bình chứa trong suốt như những trụ băng vùng cực địa sắp thành hàng trải khắp căn phòng lớn, phía dưới mỗi bình chứa đều đánh số thứ tự.
Trong mắt Quý Ỷ Nguy bây giờ toàn là đánh số, từng bước từng bước lướt qua các con số, tự dưng thấy may mắn tự hào vì số của Tam Tam ở hàng trên.
Nếu là hàng sau, sợ rằng anh sẽ nổi điên vì tìm kiếm.
1033… 2003…
2332… 233…
3.
Tìm được rồi.
Anh ngẩng đầu…
Trống không.
Nỗi kinh ngạc nấn ná trong lòng anh, ửng hồng trên mặt biến mất.
Nhìn bình chứa trước mặt trống trơn, Quý Ỷ Nguy ngây ngẩn cả người.
Mấy giây sau, các ký chủ canh chừng ngoài cửa giật mình, nghe trong phòng an trí vang vọng tiếng cười to.
“Không hổ… Không hổ là Tam Tam…”
Con mèo cần cù chăm chỉ ăn trộm, đến ánh trăng cũng có thể trộm mất.
Quý Ỷ Nguy cười không thể kìm.
Anh dựa đầu vào bình chứa lạnh lẽo, gò má nóng bỏng thoáng hạ nhiệt độ, đôi mắt khép hờ vẫn tối tăm như cũ.
Đây là bình chứa Tam Tam từng dùng.
Tam Tam nhắm mắt an bình chìm trong bình chất lỏng trong suốt trông như thế nào? Có ý thức không? Có nghe thấy thanh âm bên ngoài? Trên đầu có tai mèo hay không?
Tiếc quá, bình không còn.
Nếu không…
Không biết mình sẽ làm ra chuyện gì..