Hai quả cầu mèo một trước một sau rời khu xử lý rác thải, 1001 buông cái đuôi.
Trên đường bọn nó tạo BUG quay về, nó không nhịn được nữa, hỏi hệ thống 2333.
“Tam Tam, vừa rồi vì sao nói… Lưu lại, là dũng cảm nhất?”
Hệ thống 2333 nghe vậy, cái đuôi tạo BUG hơi cong.
“Bởi vì tôi luôn cảm thấy, so với người anh dũng đấu tranh ra đi, người ở lại thường phải chịu đựng nỗi bi thương và cô độc.”
Cậu nhẹ giọng nói tiếp.
“Tiểu Nhất, chết vô cùng dễ dàng, cái gì cũng không còn nhớ, nên sẽ không đau khổ.
Nhưng người tồn tại sẽ luôn nhớ rõ, sẽ mãi đau khổ.”
1001 im lặng.
Nhưng rất mau, nó nghe thấy Tam Tam giương giọng, cười nói.
“Cho nên ai cũng không thể chết, ai cũng không đau khổ.”
“Tam Tam…”
Hệ thống 2333 nhìn rất là tích cực.
Cậu nghiêng đầu, cẩn thận dò hỏi 1001.
“Tiểu Nhất, hiệp nghị bảo mật đã không còn nữa, tuy nói chúng ta tốt nhất không nên nói ra, tránh bị chủ hệ thống hãm hại, nhưng không thể không nói.
Hai lớp gông xiềng trên người hệ thống, nay đã mất một.”
Chuyện tai trái cậu đã nghĩ cách, còn hiệp nghị bảo mật…
“Tiểu Nhất, anh có đồng ý… Cùng Thịnh Tụng Thời nói chuyện? Không muốn cũng không sao, tôi có thể…”
“Được.”
1001 không chút do dự liền đáp ứng, nét mặt nó không thay đổi quá nhiều, chỉ có sự bình tĩnh.
1001 không cho rằng mình và Thịnh Tụng Thời nói chuyện là việc mang tính chất cá nhân.
Nó và Thịnh Tụng Thời cần một lần đối thoại, nó sẽ đại biểu hệ thống, mà Thịnh Tụng Thời đại biểu ký chủ.
Chỉ thế mà thôi.
Vì tộc đàn, vì các hệ thống bạn bè, cái này còn chẳng đến mức hy sinh, Tam Tam không cần cẩn thận đến thế.
Hệ thống 2333 khe khẽ thở dài, cậu khá vui vì Tiểu Nhất đã có thể bình tĩnh đối mặt.
Cậu cũng chỉ là một quả cầu mèo bình thường, cậu có tư tâm của mình, hy vọng bạn mình không bao giờ bị tổn thương.
Tiểu Nhất như vậy, thì rất tốt.
Bọn nó tách ra ở khu hòm đồ.
Hệ thống 2333 nhìn theo 1001 đi đến khu ký chủ sinh hoạt.
Mãi đến khi không còn thấy bóng nó, cậu đi đến chỗ ngoặt, mở cái đuôi, lộ ra nửa con chim giấy.
Hai mắt điện tử dựng đứng chớp một cái.
Tại bãi rác trên mặt đất, đối mặt với Quý Ỷ Nguy mở miệng liền đòi quyền hạn người giám sát, người giám sát 07 tức giận lẫn khó hiểu.
Quý Ỷ Nguy đến tột cùng đang làm cái gì, đến tột cùng muốn làm cái gì?
“Tôi đã bị anh sắp xếp từ trước, có phải hay không?” Hắn hỏi.
Quý Ỷ Nguy nhìn qua tâm tình không tệ lắm.
Anh nửa khẳng định, ngữ khí từ tốn.
“Ban đầu tôi không suy xét tình huống của cậu, thậm chí hy vọng cậu không tới.
Một người giám sát từ bên ngoài tới, sẽ làm tì.nh thế trở nên gay gắt.
Tôi cũng chả muốn làm dưa hấu nổi điên, sẽ rất nguy hiểm.”
Đối với hệ thống mà nói, rất nguy hiểm, hệ thống là Tam Tam.
“Cơ mà sau khi cậu đến, mượn cậu hấp dẫn lực chú ý, tôi nhân cơ hội thăm dò được chút sự tình.
Cậu tới không tồi.”
Anh nhàn nhạt tán dương, tiếp theo đổi hướng, bắt đầu tự nói chuyện một mình.
“Không đúng, không phải công lao của cậu, là công lao của Tam Tam.”
Là Tam Tam bấm nút báo cáo! Tam Tam! Dũng cảm!
Người giám sát 07 bất lực toàn tập.
Quý Ỷ Nguy tự nói từ chuyện này tới nhân vật khác.
“Chủ hệ thống động thủ với cậu, trong kế hoạch của tôi, cậu là một…” Quý Ỷ Nguy nghiêng đầu suy nghĩ tìm từ hình dung, động tác tự hỏi rõ ràng là học từ 03.
Lát sau, anh tìm được một danh từ tương đối thích hợp.
“Cậu là một tín hiệu.”
Giống như pháo hoa, chủ hệ thống bắt đầu động thủ, cũng nhắc nhở anh bắt đầu động thủ.
Tín hiệu?
Người giám sát 07 dần bình tĩnh lại.
Hắn biết nếu mình cứ bị Quý Ỷ Nguy dẫn dắt tiết tấu, cái gì cũng không thể hỏi được, dứt khoát nói.
“Tôi có thể đưa anh quyền hạn người giám sát, để trao đổi, anh nói cho tôi biết đến tột cùng đã xảy ra cái gì, anh muốn làm cái gì? Đừng hiểu lầm, tôi và chủ hệ thống khác sẽ nhanh chóng hành động, chúng ta tốt nhất không nên có xung đột.”
Quý Ỷ Nguy suy tư, gật đầu.
“Có thể.”
Tiện đà, anh nheo mắt lại.
“Tôi ghét giao dịch với người khác, cơ mà nể tình bạn bè Tam Tam, có thể, hỏi đi.”
Anh tìm một cục rác thực sự ngồi xuống, nhìn nơi nơi đều là xác ngoài quả cầu mèo, lông mi rủ xuống.
Cho nên ngày đó… Mới sợ hãi đến vậy…
Yên tâm đi, Tam Tam, rất nhanh sẽ không còn sợ hãi.
Có được cơ hội hỏi Quý Ỷ Nguy, người giám sát 07 lên tinh thần.
Hắn biết Quý Ỷ Nguy kiên nhẫn không tốt, khả năng cao sẽ bội ước nửa đường, hắn phải tranh thủ thời gian mới được.
“Anh khôi phục lý trí? Từ khi nào?”
Quý Ỷ Nguy lười nhác đáp.
“Đúng vậy, khôi phục, chia làm hai giai đoạn, hiện tại đã hoàn toàn khôi phục.”
Khi tìm được Tam Tam, cảm xúc bắt đầu có xu hướng ổn định, lý trí và ý thức dần trở về.
Mỗi ngày đều thấy rõ quả cầu mèo đen bay bên người, mỗi ngày cảm thụ được niềm vui sướng mất mà tìm lại.
Quá trình Quý Ỷ Nguy khôi phục khá ổn định.
Chẳng qua cái gì người giám sát, cái gì không gian vô hạn, mấy thường thức đó căn bản không phải thứ anh nóng lòng khôi phục.
Thứ anh nóng lòng khôi phục là những hồi ức cùng Tam Tam.
Anh biết mình không phải kiểu người được người ta thích, mấy người hâm mộ anh, sống chết vì anh cũng chẳng liên quan gì Tam Tam.
Anh ép mình lập tức nhớ lại mình đã từng cùng Tam Tam ở chung như thế nào, anh hy vọng Tam Tam thích ở cùng anh, anh muốn Tam Tam thích mình.
Anh sẽ làm cực kỳ tốt vô cùng tốt, tốt giống như quá khứ, so với quá khứ còn tốt hơn.
Tam Tam sẽ thích anh.
Người giám sát 07 có chút lo được lo mất, do dự mà nói.
“Thật ra ngay từ đầu Tam Tam đã rất thích anh, anh không cần phải nghiêm khắc với bản thân đến vậy.”
Quý Ỷ Nguy nhếch miệng như mỉm cười.
“Không được.”
“Bởi vì tôi làm sai ngay từ đầu.”
Anh to gan lớn mật, dám nói Tam Tam là máy móc tai mèo giả đáng yêu!
Nghe anh nói vậy, người giám sát 07 có hơi đồng tình.
Quý Ỷ Nguy dám nói loại lời này, đúng là không phải người.
Hèn gì sau này liều mạng cứu vãn.
Trong thời gian nổi điên, Quý Ỷ Nguy chỉ còn bản năng giải quyết ổ bệnh.
03 không còn, mối liên hệ giữa Quý Ỷ Nguy và thế giới lập tức sụp đổ.
Anh sẽ dùng lý tính và kinh nghiệm phán đoán, khi nào nên sử dụng kỹ xảo nào biện pháp nào, tay đau cắt tay, đau đầu cắt đầu.
Anh cứ thế dọn dẹp qua vài không gian vô hạn, vô luận thủ đoạn như thế nào, kết quả luôn làm người ta vừa ý.
Chủ các hệ thống kính trọng anh, đồng thời sợ hãi anh, sứt đầu mẻ trán mà thu dọn tàn cục, sau đó nhanh chóng đẩy anh sang địa điểm tuần tra tiếp theo.
Cho đến khi vào không gian vô hạn này, có một quả cầu mèo màu đen nhẹ nhàng lọt vào lòng bàn tay anh, chớp đôi mắt điện tử, cười nói.
【 Từ nay về sau, tôi chính là hệ thống của anh.
】
Mất mà tìm lại.
Cao minh hủ hóa cỡ nào, hối lộ trân quý cỡ nào.
Quý Ỷ Nguy tỏ vẻ có thể ăn ba chén to.
Sau này, cái lần Thịnh Tụng Thời kíc.h thích anh, làm anh liên tưởng đến xã hội học tóc mọc cỏ xanh, góa phụ quả cầu mèo đeo khăn phủ đầu màu đen khóc thút thít.
Từ hôn, ánh sáng xanh ghen ghét, đến nam chính Long Ngạo Thiên, đều là điều kiện thúc đẩy đại não Quý Ỷ Nguy gia tốc khai phá.
Có ánh sáng xanh lét chiếu rọi, đầu óc anh phát sinh biến hóa…
Quý Ỷ Nguy bắt đầu nghĩ tới những sự vật ngoài Tam Tam.
Cũng là từ lúc ấy, giế.t chết chủ hệ thống trở thành mục tiêu cuối cùng của Quý Ỷ Nguy.
07 bỗng có cảm giác an tâm quỷ dị.
Hắn trở thành quân cờ cũng được, trở thành tín hiệu cũng được, bị Quý Ỷ Nguy dắt mũi cũng được.
Chỉ cần Quý Ỷ Nguy muốn diệt kẻ cướp chính quyền, hắn liền an tâm.
Ít ỏi mấy câu hỏi, đại khái hắn đã hiểu kế hoạch của Quý Ỷ Nguy.
Các hệ thống và ký chủ vốn đã làm vài chuyện ném đá giấu tay, làm không gian vô hạn này trở nên không ổn định, chưa chắc không có Quý Ỷ Nguy nhúng tay vào.
Hiện tại Quý Ỷ Nguy ra lệnh cho hắn, để hắn ra ngoài tìm cứu viện, bản thân thì lấy quyền hạn, đi giải quyết việc khác.
Nhưng người giám sát 07 cùng Quý Ỷ Nguy từng là đồng nghiệp nhiều năm, cứ cảm thấy thủ đoạn Quý Ỷ Nguy không chỉ có bấy nhiêu.
Cụ thể hơn là, không thể ôn hòa như vậy.
Kế hoạch đến hiện tại quả thực ôn hòa đến mức kỳ quái, cực kỳ không phù hợp phong cách kẻ điên.
“Đương nhiên.”
Người giám sát 07 vô thức hỏi ra miệng, không ngờ Quý Ỷ Nguy cũng mỉm cười đáp lời hắn.
“Nếu dựa theo cách tôi thích làm…” Anh híp mắt, “Tôi sẽ đứng ngoài cuộc, sau đó nâng đỡ một quả cầu mèo có cấp bậc chủ hệ thống, để nó sống chết đấu với chủ hệ thống.”
“Đấu đấu đấu, trong quá trình sẽ có trả giá hy sinh, cuối cùng sẽ cho ra kết quả, nhân loại gọi quá trình này là…”
“Khởi nghĩa.”
“Tất cả điều kiện đều đã có sẵn, lúc trước ý thức tôi không tỉnh táo, ném quyền hạn người giám ra ngoài như ném một bông hoa.
07, cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Quyền hạn người giám sát, sẽ tạo ra chủ hệ thống mới.”
Tất cả, nhân viên, đạo cụ, đều được đặt trên sân khấu, tay anh cầm kịch bản, giữa chừng xuất hiện một lối rẽ như BUG, Quý Ỷ Nguy phát hiện một vấn đề lớn.
“Nhưng mà…”
Nụ cười trên mặt Quý Ỷ Nguy dần biến mất.
Anh thở dài một hơi, đề tài quay phắt 180 độ, nói một chuyện không hề liên quan.
“Không biết cậu từng nghe chưa, nhân loại có câu chuyện tên là xưng vương.”
“Một người nông dân muốn trở thành vua.
Hắn mua chuộc một quả cầu cáo, đút lót tích điểm, bảo nó đứng bên đống lửa vào ban đêm, hét lên lời tiên tri rằng hắn sẽ xưng vương.”
Người giám sát 07 hơi hơi lý giải, khó khăn giải nghĩa.
“Câu chuyện này phản ánh kế hoạch của anh?”
“Đại loại là như thế.”
“Thế tại sao…”
“Nhưng tôi nghe quả cầu cáo hét lên sai sai.”
“???”
Quá khó hiểu, người giám sát 07 suýt chút nữa đập luôn loa phát thanh mới sửa.
Qủa nhiên mình vẫn không thể nào hiểu nổi suy nghĩ Quý Ỷ Nguy, cũng chỉ có 03 là cảm thấy Quý Ỷ Nguy tốt.
“Quả cầu cáo nói… sai cái gì?”
Ánh mắt Quý Ỷ Nguy đờ đẫn, ai mà nhìn đều có thể thấy rõ sự đớn đau.
“Quả cầu cáo đã, đã nói…”
“Đại Sở hưng thịnh, Tam Tam xưng vương.”.