Tuy rằng Tề Khê cũng biết Cố Diễn nói như vậy có thể phần lớn là đứng ở góc nhìn của Cố Tuyết Hàm, không hy vọng người mới bồi dưỡng lại bỏ đi. Cũng có thể là đứng ở lập trường của anh, dù sao quả thật Tề Khê và anh cũng phối hợp rất ăn ý, nếu đổi người mới vào đội, Cố Diễn tất phải mất thời gian để hòa hợp với người kia, hiệu suất sử dụng chi phí (*) sẽ không cao.
(*) Hiệu suất sử dụng chi phí là tỷ giá giữa chi phí bỏ ra và giá trị thu lại.
Nhưng anh lại bảo cô đừng đi, Tề Khê vẫn không có tiền đồ mà nội tâm rung động một chút, sau đó là hối hận, khổ sở và chần chừ.
Chờ Cố Diễn đi rồi, Tề Khê mở túi thuốc của anh ra và xem xét phân loại, cảm giác khổ sở và chần chừ này càng trở nên mãnh liệt.
Trên mỗi hộp thuốc đều có chữ viết của Cố Diễn________ Anh mua giấy ghi chú, trên mỗi hộp thuốc đều viết cụ thể rõ ràng chỉ định thuốc (2), công dụng, còn có các hướng dẫn sử dụng và số lần dùng.
(2): Chỉ định thuốc: Thuật ngữ y khoa, đề cập phạm vi và tiêu chuẩn sử dụng phù hợp với thuốc, ví dụ như tình trạng bệnh, triệu chứng, v.v...
Chữ viết của anh vô cùng đẹp, nét chữ cứng rắn, sắc nét, còn viết vô cùng kỹ lưỡng, không hề nguệch ngoạc, làm Tề Khê có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh từng nét từng nét viết những thứ này một cách cẩn thận.
Cố Diễn mang đến tổng cộng mười sáu loại thuốc. Anh cũng viết mười sáu tờ ghi chú, cộng hết số từ lại có thể so với một tờ đơn khởi kiện cho vụ án đơn giản. Viết tay như vậy thật sự vô cùng mất thời gian, cũng có thể nhìn ra được thái độ cực kỳ nghiêm túc của người viết, càng không thể nào như lời Cố Diễn nói là sẵn tiện làm.
Được người như vậy để ý và quan tâm dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng Tề Khê lại hy vọng loại để ý và quan tâm này không tiếp diễn.
Cố Diễn tốt bụng và dịu dàng từ trong xương cốt, có lẽ với tất cả mọi người đều đối xử bình đẳng, thậm chí vì để cho người ta không có gánh nặng tâm lý, còn nói dối là thuận tiện mà làm. Nhưng Tề Khê lại càng yếu đuối hơn những người khác, luôn nhịn không được mà tự động lún sâu vào.
Cô ngủ rất không ngon giấc, hôm sau mang theo tâm trạng nặng nề mà đến công ty, còn đang rối rắm việc lúc lấy được chứng chỉ hành nghề luật sư xong thì có xin nghỉ việc hay không, thì quản lý bộ phận hành chính chạy đến phòng làm việc thông báo một tin tức________
"Doanh thu năm nay của công ty chúng ta lại đạt đến ngưỡng cao mới, vì ủng hộ tinh thần cho nên trưa nay tận dụng thời gian nghỉ trưa tổ chức hoạt động "Đập trứng vàng" (3)
Đập trứng vàng là một tiết mục rất phổ biến trong các dịp lễ kỷ niệm, hoặc sử dụng như một hình thức khuyến mại, đại khái như rút thăm trúng thưởng, lá thăm sẽ được để bên trong quả trứng. Quả trứng vàng bằng thạch cao còn mang ý nghĩa điềm lành, hạnh phúc, hòa thuận, ấm áp, lời chúc tốt đẹp, trăm phần trăm trúng thưởng. Xem như đây là phúc lợi công ty dành cho mọi người, cũng không lãng phí thời gian của mọi người. Không bắt buộc mọi người ra ngoài team building, vô cùng phù hợp với nguyên tắc của công ty chúng ta. Hoạt động lần này dựa vào đơn vị đội nhóm, mỗi đội cử một người ra đập!"
Tề Khê ngẩn người, cô hơi ngơ ngác mà nhìn về phía Cố Diễn.
Cố Diễn lộ ra biểu cảm: "Tôi nói từ sớm rồi mà", vô cùng lạnh nhạt và bình tĩnh. Anh hiếm khi mà chủ động tham gia vào những hoạt động thế này: "Chút nữa đội chúng ta để tôi đi đập."
Anh nói xong, bổ sung vào: "Dù sao cũng trúng thưởng trăm phần trăm." Cậu chàng hắng hắng giọng, "Hơn nữa, vận may của tôi tốt lắm."
Đại khái để chứng minh vận khí của mình tốt, Cố Diễn bắt đầu liệt kê những lần trúng thưởng của mình từ thời nhà trẻ đến đi học.
Tề Khê biết có một số người có sự yêu thích đặc biệt khác thường đối với việc trúng thưởng, bởi vì trúng thưởng mang đến cảm giác kích thích và chờ mong. Cô đối với việc trúng thưởng cũng không có đam mê đặc biệt gì, Cố Diễn lại thể hiện điệu bộ vô cùng muốn đi nên cũng biết thời biết thế mà tán thành Cố Diễn đại diện đội đi bốc thăm trúng thưởng.
Tuy rằng việc thực sự xuất hiện phúc lợi đãi ngộ làm việc bỏ đi ăn máng khác của Tề Khê càng trở nên khó mở miệng, nhưng đối với việc bốc thăm trúng thưởng, Tề Khê cũng vẫn có mong chờ.
"Nghe bộ phận hành chính nói, phần thưởng lần này thật sự lớn, còn có máy tính Apple, Huawei, điện thoại di động, bộ chăn ga gối bốn món, còn có bộ đồ điện bốn món, phần lớn đều là nhu yếu phẩm, giá cả cũng không thấp. Tề Khê nhìn Cố Diễn, hai tay tạo thành chữ thập, nói, "Vận may của cậu tốt vậy, rút cho mình cái máy tính đi!"
**
Chính là...
Con người vốn dĩ có tiếc nuối, là bởi vì những mong muốn thường không trở thành sự thật.
Tề Khê nhìn thấy phần thưởng Cố Diễn rút được là một cặp vé xem phim và bữa ăn dành cho hai người, chỉ cảm thấy tuy rằng sự thật và lý tưởng cũng phải cách xa nhau, nhưng không nghĩ lại xa đến như vậy.
Nhất là người bên các đội khác đều trúng dàn máy tính, dàn loa, thiết bị thực tế ảo, v.v...
Tề Khê nhìn phần phúc lợi đãi ngộ mà Cố Diễn giật được trước mắt, quả thực trợn mắt há hốc mồm: "Cố Diễn, cậu ổn không? Cậu là người đầu tiên đập trứng vàng, bao nhiêu phần thưởng cho cậu chọn lựa, sao cậu lại có thể đập trúng món kém nhất? Người khác đều được thiết bị các loại, sao cái tệ nhất là cặp vé xem phim và ăn uống thì cậu lại trúng? Vận may của cậu thế nào vậy?"
Theo giải thích từ bộ phận hành chính, lần này tuy rằng là đập trứng vàng nhưng phúc lợi vẫn là nhằm xây dựng tinh thần đoàn đội, vì vậy phần thưởng được chia đều cho các đội nhóm. Giống như các thiết bị máy tính hay điện thoại, v.v... mỗi người một cái đều tương đương nhau dễ phân chia, mà đến vé xem phim và bữa ăn tối dành cho hai người của Tề Khê và Cố Diễn, thì...
Nhưng Cố Diễn cơ bản là yêu cầu thấp, rõ ràng là phần thưởng rút trúng thấp nhất trong cả công ty nhưng trên mặt cậu chàng chẳng toát ra một chút hâm mộ nào đối với đồng nghiệp được máy tính xách tay Apple, giác quan thứ sáu của Tề Khê còn cảm thấy anh thật sự phấn chấn.
Có thể là tính tình tốt nên cảm thấy quan trọng ở chuyện góp mặt? Huống hồ ít nhất cũng có giải thưởng.
Hơn nữa Tề Khê thấy cặp vé xem phim còn là ghế đôi, mà bữa ăn tối lại là ở một nhà hàng Michelin, thật sự muốn quy ra tiền mặt, giải thưởng này của Cố Diễn cũng không phải là ít.
Đầu óc Tề Khê xoay chuyển rất nhanh: "Bữa tối này mình nghĩ cũng một nghìn, cậu đưa mình năm trăm đi, vé xem phim mình tặng cậu." Cô cố gắng lộ ra vẻ tươi cười với Cố Diễn như không hề để ý, "Như vậy cậu sẽ không phải dính chặt với mình, có thể tự do, tìm người mà cậu muốn cùng dùng bữa, cùng xem phim."
Cô nhún vai tỏ vẻ không sao cả: "Dù sao mình cũng thích làm tổ ở nhà, cậu đưa mình năm trăm xem như trúng thưởng cũng được."
Kết quả không biết có phải nghe được phải tốn tiền không, biểu cảm của Cố Diễn lạnh xuống: "Vì sao phải chia tiền cho cậu?"
"Hoặc mình đưa cậu cũng được. Hoặc mình đưa cậu năm trăm, cậu đưa vé xem phim và phiếu dùng bữa cho mình."
Chỉ tiếc là đề nghị của Tề Khê bị Cố Diễn từ chối tức thì: "Không được."
Cậu chàng nhìn về phía Tề Khê, bình tĩnh tự nhiên mà giải thích: "Đây là phúc lợi có điều kiện, phải là cả hai người trong đội đi mới có thể nhận giải. Tuy công ty Cạnh Hợp không có lôi luật sư đi ra ngoại thành để bày trò team building này nọ, nhưng vẫn hy vọng thành viên đội nhóm có thể tăng cường giao lưu trao đổi, tăng cường sự gắn kết trong đoàn đội."
Tề Khê mở to hai mắt nhìn: "Còn có loại yêu cầu này sao?"
"Ừ." Cố Diễn gật gật đầu, anh húng hắng giọng, "Tuy tôi cũng hiểu được như vậy cũng hơi cứng nhắc, nhưng cậu cũng biết, loại phúc lợi có điều kiện này, cuối cùng quyền giải thích thuộc về công ty."
Trước mắt Tề Khê quả thực tối sầm: "Cho nên cậu đi ăn đi xem phim một mình không được? Hoặc cậu đổi người đi cùng cũng không được?"
"Ừ."
Lòng Tề Khê có phần phiền muộn, bất an và bối rối. Cô cố hết sức tránh đi công tác bên ngoài cùng với Cố Diễn, nhưng phúc lợi hôm nay vẫn lại làm cho cô đâm lao rồi phải theo lao.
Cô định thuyết phục Cố Diễn: "Lông cừu thì cũng trên người con cừu, dù sao đây cũng là các cộng sự ra tiền, cũng có một phần của chị cậu. Nếu không đơn giản là chúng ta cũng không đi, lo tập trung làm việc, trả lại cho chị cậu, xem như tiết kiệm tiền..."
"Nhưng mà tôi muốn đi." Cố Diễn mím môi, dời tầm mắt, đại khái là rất khó mở miệng để thừa nhận muốn đi ăn cái gì đó, thanh âm Cố Diễn nghe cũng không được tự nhiên. Nhưng cuối cùng, sự mong muốn dường như cũng áp đảo phần sĩ diện, anh dùng một loại giọng điệu kiên định mà thẳng thắn chân thành nói, "Tôi muốn ăn ở cái nhà hàng đó."
Anh nhìn Tề Khê, nói thêm: "Dù sao cũng là xây dựng đội nhóm, gần đây chúng ta cũng không có cơ hội nào tụ tập."
Nói cũng đã nói đến đây, Tề Khê cũng không còn lý do nào để cự tuyệt.
Đúng vậy, cô nghĩ, Cố Diễn nói đúng. Dù sao cũng là xây dựng nhóm, bản thân mình chỉ cần không động lòng, tập trung xem như cùng đồng nghiệp ra ngoài team building là được.
**
Chỉ là, có nhiều việc nói thì dễ lắm, nhưng thực hiện thì lại không như vậy.
Chờ Tề Khê ngồi vào trong chiếc ghế tình nhân trong rạp chiếu phim, nhìn bốn phía cố tình trang trí theo phong cách mập mờ, nếu như không có đèn nền, thì cái thứ gọi là ghế sofa đôi xem phim có thể so sánh với một chiếc giường lớn, sự hối hận trong lòng Tề Khê đạt đến mức đỉnh điểm.
Cô nghĩ đến sau này Cố Diễn cùng với bạn gái anh cùng đi xem phim, cùng ăn cơm, đi chơi vui đùa. Sau này, thời gian của anh sẽ bị bạn gái anh chiếm lấy toàn bộ, tâm tình cô trở nên không tốt một chút nào.
Cô cảm thấy bản thân như một người dân đen đi lạc vào Hoàng cung. Bởi vì lý do công việc mà có rất nhiều cơ hội gặp mặt Cố Diễn, vốn không cảm thấy lệch pha với khung cảnh tráng lệ, nhưng bởi vì lúc này động cơ không hề đơn thuần, lại bước trở vào Hoàng cung, ý xấu đã muốn trỗi dậy.
Có lẽ vì là phúc lợi miễn phí, tâm tình Cố Diễn thoạt nhìn rất tốt, nhưng trong lòng Tề Khê lại rất phức tạp và hỗn loạn. Cô phải cố gắng mười phần mới có thể ở trước mặt Cố Diễn bày ra vẻ tự nhiên không hề gắng gượng.
Cũng may là rất nhanh, trang trí trong phòng dời đi sự chú ý của Tề Khê. Cô liếc mắt nhìn bên trong chiếc sofa, hơi hơi nhíu mày lại.
Chiếc sofa này, chờ đến lúc xem phim, quả thực giống như cùng với Cố Diễn, hai người cùng nằm trên một chiếc giường.
Nhìn ra được rạp chiếu phim vì các cặp tình nhân mà hao tổn tâm tư, nhưng Tề Khê vẫn cảm thấy lần sau vẫn nên bỏ qua.
"Nghe nói gần đây có một bộ phim tài liệu và một bộ phim về chiến tranh được công chiếu!" Tề Khê quyết định mặc kệ bầu không khí như trong một căn phòng tình nhân. Cô bắt đầu chọn phim. Càng là loại không khí thế này thì lại càng muốn chọn một bộ phim thật hùng vĩ, đoan chính, lấy mười phần chính khí trấn áp tà khí mập mờ.
Kết quả Tề Khê chọn nửa ngày, cũng không tìm được đến một bộ phim chiến tranh hay phóng sự. Thứ trong cinebox này chọn được cũng không phải là phim tình yêu gì cả, thậm chí cũng không phải là những bộ phim ăn khách gần đây, đều là những bộ ngay cả tên Tề Khê cũng gọi không ra, nghe cũng chưa từng nghe đến_____
"Công chúa Bạch tuyết và bảy chú lùn", "Cô bé hái nấm", "Hồ ly ở đối diện"?" Tề Khê vừa đọc tựa phim, vừa hơi buồn bực cau mày, "Này là cái gì với cái gì đây? Phim trẻ em à?"
Cố Diễn dĩ nhiên cũng mù tịt, nhưng đến thì cũng đã đến, cuối cùng hai người vẫn trong một đống phim kỳ quái chọn ra bộ "Hồ ly ở đối diện."
"Nghe như một câu chuyện xưa kỳ bí, cảm giác có thể còn có hương vị chữa lành."
Tề Khê nói xong, bấm ngay nút chiếu, sau đó xoay đầu nhìn Cố Diễn: "Lúc mình vừa đến, nhân viên ở cửa nói với mình đây là phim 4D, nói hiệu quả đặc biệt tốt, đặc biệt làm cho người ta có cảm giác nhập vai. Nhưng nói bởi vì một khi bước vào trạng thái thì bầu không khí vô cùng tốt, bảo chúng ta phải cố tiết chế cảm xúc bản thân."
Tề Khê vừa nói, lại vừa nhìn quanh trang trí bốn phía: "Tuy nói là cinebox mới mở, nhưng cũng không tốt lắm, trang trí cũng không đến mức xa hoa sang trọng đúng không. Cho dù là 4D, mình cũng không phải chưa từng xem qua, cũng không thể nhập vai đến mức không thể khống chế bản thân chứ?"
Giá cả của cặp vé xem phim tình nhân và bữa ăn cũng không phải là rẻ, nhưng Tề Khê đến đây lại bắt đầu cảm thấy thất vọng. Bởi vì hoàn toàn không đạt được đến mức mà cô mong muốn. Trang trí cũng không cao cấp trang nhã, có chút mập mờ như phòng trong khách sạn tình nhân. Thậm chí trên giá còn treo một ít trang phục cosplay cổ đại, ước chừng là vì ăn theo bộ phim nổi tiếng gần đây? Làm cho các cặp đôi xem phim có cảm giác chìm đắm vào khung cảnh?
Đối với hoàn cảnh như vậy, có thể thấy Cố Diễn cũng có chút bất ngờ và thất vọng. Có lẽ anh cũng trông chờ vào một khung cảnh mang phong cách tây. Sau khi đi vài vòng trong căn phòng nhỏ cũng không phát hiện được điều gì kinh thiên động địa. Dù vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng Tề Khê nhạy cảm cảm giác được anh cũng không mấy vui vẻ đối với việc này.
"Tiêu nhiều tiền như vậy sao lại chọn một nơi như thế này?" Cậu chàng cuối cùng cũng không nhịn nổi. Chờ Tề Khê ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu húng hắng giọng, thực sự tiếc thay bộ phận hành chính, "Ý tôi là bộ phận hành chính chọn nơi đắt như vậy, cảm giác không xứng với giá trị."
Có lẽ suy cho cùng lần này bỏ vốn cho hoạt động phúc lợi là phía cộng sự, chị của Cố Diễn cũng là một trong những nhà tài trợ phía sau, cho nên Cố Diễn làm em cũng ít nhiều đau lòng cho việc tiêu xài này. Vẻ bất mãn trên mặt cậu chàng như thể là đang đốt tiền của chính mình vậy.
Nhưng dù sao đến cũng đã đến, Tề Khê tranh thủ phần đầu phim, mở chiếc tủ lạnh nhỏ bên cạnh giường sofa. Nhân viên ngoài cửa nói đô ăn thức uống đều có trong phòng.
Chính là lúc trong lòng cô đang ngập tràn chờ mong, vốn nghĩ muốn lấy lon Coca Sprite, kết quả lại hụt hẫng.
Chiếc tủ lạnh nhỏ này toàn rượu là rượu, thậm chí còn không phải là loại bia rượu trong hàng quán mà là một loại rượu màu hồng nhạt không biết tên.
Tề Khê liếc nhìn giá, còn rất đắt, cô tìm cái mở rượu rồi khui ra.
Cố Diễn ngẩn người: "Cậu muốn uống rượu?"
Tề Khê gật gật đầu: "Dĩ nhiên. Lúc trước bảo tất cả ăn uống trong này đều bao gồm hết trong vé, nhưng cái phòng này tầm thường như vậy, phim chiếu cũng không phải là phim ăn khách gần đây, "Hồ ly ở đối diện" gì chứ, cũng không biết là cái quỷ gì! Chẳng lẽ như vậy mà đáng giá đến thế sao? Ít nhất chúng ta phải xứng đáng với tiền bỏ ra và tấm lòng của Cộng sự Cố chứ? Ít ra đồ có thể ăn thì đều ăn, có thể uống thì uống đi!"
Tề Khê nói xong, cầm thẳng cốc rượu mà uống. Ngoài dự đoán là rượu cũng thật ngon, ngọt ngào, như là rượu trái cây. Tề Khê vốn hơi khát nước, không nhịn được mà uống thêm vài cốc, còn nhiệt tình mời Cố Diễn uống cùng, tiếc là bị Cố Diễn từ chối.
Sắc mặt cậu chàng có vẻ không tốt lắm, như là vô cùng bất mãn với vé xem phim đôi này.
Đối với việc này, Cố Diễn cũng thể hiện rõ ràng sự bất mãn của anh: "Chất lượng tệ quá, lần sau không đến nữa."
Tề Khê không nghĩ phải để ý đến, nhưng Cố Diễn nói lần sau, là chỉ lần sau anh và bạn gái anh sao?
Tề Khê vì vậy mà hơi khó chịu, cô không thể không an ủi chính mình, ít nhất lần này mình cũng là cống hiến cho Cố Diễn và bạn gái anh, đến khảo sát dò mìn giúp hai người họ. Lần sau Cố Diễn sẽ không dẫn bạn gái đến chỗ xem phim cặp tầm thường như thế.
Cũng may vị ngọt cùng một chút cồn của rượu trái cây xoa dịu và làm tê dại đi cảm xúc của Tề Khê. Tuy rằng lúc uống cũng không cảm thấy say, nhưng có thể ít nhiều còn do nguyên nhân tâm lý, lúc này Tề Khê lại cảm thấy đầu óc có chút phiêu phiêu.
Mà cũng là lúc này, "Hồ lý ở đối diện" cũng phát xong phần mở đầu, bắt đầu đi vào phần nội dung phim, hóa ra lại là một bộ cổ trang.
Chính là...
Chính là Tề Khê nhìn chăm chăm vào hình ảnh và bối cảnh thô sơ vụng về, đầu nảy ra đầy dấu chấm hỏi.
Này cơ bản nhìn không giống một bộ điện ảnh chính quy? Phim điện ảnh chính thống có thể quay kém đến vậy sao?
Nhưng chẳng mấy chốc, Tề Khê biết được mấu chốt của vấn đề, nhất là lúc chàng thư sinh đẩy cửa ra, thời điểm nhìn thấy hồ ly nữ ăn mặc hở hang ở phía đối diện, Tề Khê thực sự hiểu ra.
Quả thật là hồ ly ở đối diện.
Chính là một con hồ ly tinh mà thôi!
Cuộn phim này căn bản cũng không phải là điện ảnh chính thống, mà là... phim nhỏ (*)
(*) Phim nhỏ: là những phim được phát triển trên nhiều nền tảng phương tiện khác nhau (như các thiết bị di động có chức năng video), phù hợp với việc xem linh động hoặc giải trí mì ăn liền.
Trên màn hình, chàng thư sinh đã cùng với hồ ly tinh ăn mặc hớ hênh tình chàng ý thiếp, mà Tề Khê ngồi trên chiếc giường sofa, chỉ cảm thấy da đầu tê rần như đứng trên đống lửa, như ngồi trên mớ than.
Theo hiệu ứng âm thanh mà nói, buồng xem phim này quả thực vô cùng nhập vai, bởi vì âm thanh hôn hít của hai nhân vật trên màn ảnh lúc này cũng truyền thẳng đến bên tai Tề Khê, tựa như thực sự gần trong gang tấc. Tề Khê thậm chí còn nghe được tiếng đầu lưỡi họ quấn lấy nhau.
Nhưng gọi là phim khiêu dâm thì cũng không phải, vì cảnh này cũng mau chóng kết thúc, tuyệt đối có thể vượt qua kiểm định.
Sau khi hồ ly tinh và chàng thư sinh hôn xong, hai người đi đến chiếc giường lớn khắc hoa, buông rèm, tắt đèn. Trên màn hình, chiếc giường bắt đầu rung lắc theo quy luật. Tuy không có hình ảnh nhưng lại ngụ ý một cảnh kịch liệt đang phát sinh trên giường.
Tề Khê nghĩ bị bắt nằm trên chiếc giường sofa kia xem loại phim điện ảnh nhỏ này đã là đủ xấu hổ, chỉ là không nghĩ đến, sự xấu hổ hơn nữa còn ở phía sau.
Thời điểm chiếc giường khắc hoa lớn đang rung lắc, Tề Khê cảm thấy chiếc giường sofa dưới người mình cũng bắt đầu có quy luật rung lắc theo.
Tề Khê ngồi, mặt không chút biến sắc, cả người thi thoảng chấn động theo tần suất rung lắc.
Giờ đây cô đã biết trải nghiệm nhập vai 4D là như thế nào, biết đến thực sự rõ ràng.
Tề Khê nhìn vào mắt Cố Diễn, đại khái anh cũng quá xấu hổ..., dùng gương mặt không biến sắc mà che đậy cho bản thân, liếc nhìn Tề Khê một cái bằng ánh mắt không còn gì luyến tiếc, sau đó dời tầm mắt đi.
Trong bầu không khí ngột ngạt này, chiến giường sofa kiên trì mà rung lắc tận mười lăm phút mới ngừng.
Tề Khê nghĩ đến đây đã là cực hạn, nhưng mà không bao lâu sau, chàng thư sinh và hồ ly tinh bị người đuổi giết, bắt buộc phải ngồi trên xe ngựa để chạy trốn, kết quả là bên trong xe ngựa, lại bắt đầu tò te tí te...
Chiếc giường sofa vì mô phỏng đường núi xốc nảy, lại lần nữa lắc lư như đất rung núi chuyển một cách chuyên nghiệp. Biên độ lần này còn lớn hơn cả so với lần trước. Tề Khê thực sự giống như ngồi trên một đoàn xe vận tải chạy trên con đường không có lối về. Ở giữa sự rung động đến hủy diệt, cô trượt theo chiếc giường, ngã thẳng vào vòng tay Cố Diễn.
Khó trách quảng cáo là trải nghiệm xem phim riêng tư VIP đỉnh cao dành cho các cặp đôi.
Này quả thật riêng tư, cũng quả thật đỉnh cao.
Giữa cảm giác "xe ngựa xóc nảy", chờ Tề Khê hoàn hồn, mặc dù cô vội vàng ngồi dậy từ trong lòng Cố Diễn, nhưng rất nhanh sau đó, cô và Cố Diễn lại dính sát vào nhau.
Chiếc giường sofa này thật sự không thể ngồi!
Đầu Tề Khê nóng lên, tay chân như nhũn ra, cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất để bật từ trên giường dậy, sau đó chật vật chạy đến tắt thiết bị phát.
Âm thanh tán tỉnh mạp mờ ở xung quanh đã không còn, nhưng có lẽ chiếc giường sô pha cũng không đồng bộ, vẫn kiên cường rung lắc thêm mười phút mới chịu dừng lại.
Thoạt nhìn Cố Diễn có chút mỏi mệt phát ra từ nội tâm, có lẽ anh bị sự rung lắc làm cho hơi hốt hoảng, liếc nhìn Tề Khê một cái rồi vội dời tầm mắt đi, lỗ tai có hơi đỏ lên: "Tôi không biết là như vậy."
Trong bầu không khí mập mờ ở đây, Tề Khê cũng hơi mặt đỏ tim đập, cồn cũng bắt đầu lấn át lý trí, suy nghĩ của cô trở nên hơi trì trệ, nhưng vẫn cố khuyên giải an ủi Cố Diễn: "Cái đó không liên quan đến cậu, cũng không phải cậu mua gói xem phim này, có thể là bên bộ phận hành chính mua mà không để ý, xem giá, thấy giá cao thì nhất định là tốt..."
- --------------