Chỉ là khi mọi chuyện cận kề, đến hôm thứ bảy, Tề Khê hoàn toàn hốt hoảng.
Miệng đao to búa lớn nhưng đến khi hành động lại hóa kẻ tí hon chính là để miêu tả cô.
Dù sao cô cũng không phải thực sự muốn tìm người yêu, lại cảm thấy cũng không đơn thuần là mối quan hệ giao tiếp bạn bè, vì thế trong lòng có quỷ, bỗng dưng thấy e ngại đi tham gia hội tìm bạn như thế này, cuối cùng Triệu Y Nhiên vẫn sống chết lôi cô đến tận nơi.
Cũng may bầu không khí của Hội tìm bạn cũng không quá trầm trọng, ngoại trừ những người độc thân công tác bên tòa án và viện kiểm sát, còn có không ít người đến từ các văn phòng công ty luật hoặc quản lý lao động. Không khí tại chỗ lại hết sức thoải mái, cùng cười cùng nói, tất cả mọi người lại đều cùng chung trong cộng đồng pháp luật, đề tài chung vô cùng nhiều. Dù không vì mục đích hẹn hò, chỉ đơn thuần là giao lưu làm quen người trong giới luật thì cũng thực sự không tồi.
Tề Khê cũng nhờ bầu không khí thoải mái này mà bình tĩnh lại, cuối cùng còn tán gẫu hết sức hợp gu với Lưu Chân, một thẩm phán nam trẻ tuổi của tòa dân sự. Đối phương cũng không quá nhiệt tình hay ám chỉ đối với Tề Khê, anh ta thừa nhận rằng mình cũng là bị bạn lôi kéo đến. Chính là dùng thái độ của một người anh cả giảng giải rất nhiều tình tiết và điểm cần lưu ý trong tranh chấp dân sự cho Tề Khê. Hai người nói chuyện nghiệp vụ vô cùng thoải mái, cuối cùng còn trao đổi phương thức liên lạc, Tề Khê còn hẹn lần sau nếu có vấn gì sẽ tìm đối phương thỉnh giáo.
Chỉ là, hoạt động lần này, Tề Khê cảm thấy thực sự thả lỏng, còn Triệu Y Nhiên lại trưng ra vẻ mặt thâm thù đại hận.
Cậu biết không, nội bên tòa án của mình thôi, đã có tận sáu thẩm phán tìm mình hỏi xin phương thức liên hệ của cậu, còn có hai người bên viện kiểm sát gián tiếp nhờ vả mình, bảo mình tìm cơ hội lần sau hẹn riêng cậu ra dùng cơm." Triệu Y Nhiên vẫn mặt giận mày hờn, "Lần đầu tiên có nhiều anh trai chủ động đến tìm mình như thế, mình còn chưa kịp được để ý mà hoảng hốt thì lại phát hiện ra người ta chỉ muốn tìm mình làm bà mối."
Nhưng Tề Khê lại không có suy nghĩ đặc biệt gì với mấy người làm bên tòa án hay viện kiểm sát kia, bởi vậy cũng không cho phương thức liên hệ, chỉ là ngẫu nhiên lại trò chuyện nhiều với anh chàng thẩm phán Lưu Chân trẻ tuổi kia.
Cứ không mặn không nhạt như thế mà trôi qua một cái cuối tuần, lại một tuần mới đến, Tề Khê như được bơm hơi lại, trở về trạng thái làm việc.
Dù rất muốn tránh mặt Cố Diễn, nhưng sáng hôm nay cả Tề Khê và anh đều có án xử ở Tòa thành phố Tây, vì thế để tiết kiệm công tác phí, hai người cùng nhau gọi taxi. Suốt dọc đường, Cố Diễn nói chuyện điện thoại với khách hàng liên tục nên cũng tránh được ngại ngùng khi giao tiếp với nhau.
Vừa đến tòa án, Tề Khê gấp gáp chia tay với Cố Diễn: "Mình đi bổ sung chứng cứ trước, cậu cũng bận việc của cậu đi thôi."
Cố Diễn liếc mắt nhìn Tề Khê: "Cậu xong việc thì tìm mình, chúng ta cùng gọi xe về."
Tề Khê không quá muốn ở cùng một chỗ với Cố Diễn, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra lý do từ chối, nên hàm hồ nói: "Nói sau đi."
Nhưng rất nhanh thôi, lý do từ chối của cô đã đến______
"Tề Khê? Trùng hợp vậy? Em đến đây có phiên tòa à?"
Tề Khê theo giọng nói mà xoay đầu, nhìn thấy ngay Lưu Chân, người mà mình nói chuyện rất hợp cạ không lâu trước đây.
Cô cũng có hơi bất ngờ, cười chào đối phương: "Đúng ạ, đúng lúc đến tống đạt hồ sơ."
"Vậy đợi lát cùng nhau ăn trưa?" Anh ta cũng cười, "Tình huống thực tế lần trước em hỏi, anh có thể nói lại cụ thể cho em."
Này cũng tốt quá rồi!
Tề Khê thật ra cũng không phải là hiếu học gì mấy, chỉ là cảm thấy rốt cuộc cũng có lý do để tránh Cố Diễn, cô nhìn Cố Diễn, thanh thanh giọng: "Cố Diễn, vậy cậu xong việc thì tự về đi, mình ở lại bên này ăn cơm với bạn."
Từ sáng sớm nay Cố Diễn đã phải tiếp điện thoại của khách hàng, sợ rằng vụ việc có chỗ khó giải quyết. Trước đó thái độ vốn còn thản nhiên, lúc này đến tòa án, đại khái vụ kiện làm cho áp lực tâm lý trở nên lớn hơn, biểu cảm nhìn không tốt lắm. Khóe môi anh phẳng lặng, trông như một ông chủ khó lấy lòng.
Mà cũng vào lúc này, từ phía sau Lưu Chân lại có thêm mấy đồng nghiệp của anh ta, nhìn thấy Tề Khê lại bắt đầu nháy mắt trêu chọc Lưu Chân: "Ui da, tiểu Lưu của chúng ta và luật sư Tề thật là có duyên, vừa mới gặp ở buổi kết đôi hôm thứ bảy, thứ hai đã gặp lại rồi..."
Lưu Chân bị chọc ghẹo hơi thẹn thùng, chỉ có thể đỏ mặt liều mạng thanh minh: "Mọi người đừng nói lung tung, Tề Khê đến là có công việc."
Lưu Chân không thể không đối phó với mấy lời trêu chọc của đồng nghiệp, không thể nào quan tâm đến Tề Khê. Mà lúc này, Cố Diễn đứng không xa mấy với Tề Khê lại lên tiếng____
"Cậu hôm thứ bảy đi kết bạn?"
Hôm nay Cố Diễn đến là để tham dự phiên tòa, thời gian có chút gấp rút. Tề Khê nghe được tiếng anh, mới ý thức được anh vẫn còn ở đây, cô buồn bực nói: "Cậu còn chưa đi à?"
Kết quả là lời vừa nói ra, mặt Cố Diễn đen đến độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cậu chàng quái gở nói: "Quấy rầy cậu rồi. Tôi đi đây."
Cố Diễn quẳng lại hai câu này rồi bình tĩnh mà đi.
Tề Khê không quá để tâm, bởi vì Lưu Chân đã đuổi mấy người đồng nghiệp đi, lần nữa đến trước mặt Tề Khê: "Bây giờ anh có phiên tòa phải ngồi, đợi lát nữa gửi em địa điểm dùng cơm, giữa trưa gặp lại nhé."
"Được, thẩm phán Lưu."
Tề Khê vui vẻ chấp nhận, vẫy tay chào tạm biệt Lưu Chân.
"Giống như sinh ly tử biệt vậy sao? Một ngày không gặp như cách ba thu?"
Tay Tề Khê còn chưa buông xuống đã nghe thấy giọng nói kỳ quái của Cố Diễn vang lên từ sau lưng.
Tề Khê hoảng hốt, xoay đầu nhìn lại: "Cố Diễn, sao cậu đã trở lại rồi?"
"Sao? Đường tòa án là nhà cậu à?" Không biết Cố Diễn thế nào, vụ kiện hôm này rốt cuộc là trắc trở cỡ nào mà lại giống như ăn phải thuốc súng. Mắt anh nhìn bóng dáng đi xa dần của Lưu Cân, "Anh ta nhìn hơi già, không giống như người cùng lứa với chúng ta."
Tên đàn ông này quả thực không nói nên lời, sao lại có thể so sánh được à?
Tề Khê nói hộ Lưu Chân: "Lớn hơn năm tuổi, cũng được, có loại khí chất của anh trai nhà bên, người cũng vô cùng trưởng thành chững chạc, năng lực nghiệp vụ vô cùng mạnh, kiến thức chuyên môn vượt trội, là một thẩm phán rất giỏi."
Cố Diễn thoạt nhìn hơi khó chịu, anh dùng giọng điệu bắt bẻ mà hỏi: "Không phải cậu nói đam mê sự nghiệp không màng yêu đương sao? Sao lại đi kết bạn? Lần trước tên đàn em kia tỏ tình không phải cậu nhất quyết từ chối sao? Tức là thích người già?"
Gì mà già mà non, có phải là đang chọn thịt bò lúc ăn lẩu đâu? Tề Khê quả thực cạn lời.
Hơn nữa... chuyện này có liên quan gì đến Cố Diễn đâu? Rõ ràng chính cậu đã muốn cùng ánh trăng sáng có tình trở nên thân thuộc, vậy mà còn ở đây ăn nói quái gở, giống như đang thực sự vì để ý đến Tề Khê mà ghen tuông vậy.
Anh có tư cách gì mà ghen chứ? Chính mình cũng không độc thân, còn cùng ánh trăng sáng đi thuê phòng!
Trong lòng Tề Khê phát hỏa, khó lòng mà nhịn được, giọng điệu cũng có chút ngang ngược: "Mình cứ thích lớn tuổi đó, làm gì nhau? Chẳng lẽ còn phải báo cáo với cậu à?"
Đại khái là không đoán được Tề Khê lại nói như thế, Cố Diễn ngẩn người, vẻ mặt có chút sửng sốt. Sau đó anh mím môi, hạ tầm mắt xuống: "Không cần, quả thật không cần báo cáo với tôi, cậu không phải đều muốn thế nào thì là thế nấy sao? Quả thật không liên quan gì đến tôi."
Cậu chàng nói xong, lại liếc nhìn Tề Khê một cái, dù rằng bảo không cần nói gì cả, nhưng biểu cảm lại giống như bị Tề Khê bắt nạt. Tựa như Tề Khê đi tham gia buổi hẹn hò kia, lại đồng ý ăn trưa với Chân Lưu là một hành động bội bạc vô đạo đức của nữ cặn bã.
Rõ ràng là Cố Diễn tìm đối tượng trước mà!
Sao lại có thể trà xanh đến như vậy?!
Chẳng lẽ cậu ta còn muốn một chân đạp hai thuyền sao?
Nghĩ đẹp thế!
Tề Khê lấy lại tinh thần cho mình rồi mới cầm tài liệu đi nộp bổ sung.
Lần này Tề Khê theo đuổi vụ kiện này đã sắp bế tắc, cô cố gắng bổ sung chứng cứ mới nhưng cũng không chắc chắn có thể được chấp thuận hay không. Lần này mang theo thái độ cầu may, bất ngờ lại có hy vọng. Dù rằng không thể trực tiếp trở lại phần thẩm vấn trên tòa nhưng vị thẩm phán nhìn chứng cứ cảm thấy có tác dụng và cần phải được gia hạn xét xử.
Chuyện này thực sự là quá tốt!
Tề Khê ôm theo tâm trạng tốt mà rời khỏi văn phòng tòa án, theo phản xạ lấy điện thoại ra rồi tìm đến WeChat của Cố Diễn, muốn chia sẻ tin tức tốt này với anh.
Cô đánh một hàng chữ xong mới đột nhiên ý thức được sự bất ổn.
Tề Khê mím môi, xóa đi từng chữ từng chữ trong khung chat. Thời khắc này, trong lòng Tề Khê có chút oán giận Cố Diễn, cũng cảm thấy có hơi giận dỗi bản thân mình_____ Rõ ràng là nói phải rời xa Cố Diễn, rõ ràng là tự khuyên bản thân đi về phía trước, tìm một người mới, quên Cố Diễn đi, nhưng hễ gặp được chuyện vui, phản ứng đầu tiên vẫn là, nếu Cố Diễn biết được thì tốt quá.
Cố ngồi ở phần ghế công công trong khu vực chờ của Tòa án, ngơ ngác nhìn khoảng sân nhỏ trong tòa. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, dát đầy đến nửa hành lang tòa án.
Sau đó Tề Khê nhận được tin nhắn của Cố Diễn______
[Thẩm phán là ngành nghề nguy cơ cao, các thẩm phán cơ sở thường bị trả thù.]
[Phán quyết ly hôn, thẩm phán bị đương sự nam đâm chết tại phiên tòa.]
[Gả cho thẩm phán, bạn phải học được cách chơi một mình.]
[Hai mươi khuyết điểm của đàn ông làm thẩm phán.]
...
Cố Diễn gửi liên tục liên tục.
Tề Khê nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại đến ngốc. Dù ánh mặt trời vẫn rực rỡ nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy ủ rủ.
Cố Diễn, Cố Diễn.
Cô hơi muốn khóc, anh sao có thể như thế.
Ngay lúc cô cố gắng vực dậy tinh thần, buông tha cho anh, thì anh lại gửi đến tràn ngập ý tứ ám chỉ.
Cậu có ý gì chứ?
Bảo mình đừng ở bên thẩm phán, đừng chọn thẩm phán làm bạn trai sao?
Vậy thì phải tìm loại bạn trai nào?
Dù sao cũng không thể tìm cậu, vậy thì tìm dạng gì, có khác gì nhau sao? Chẳng lẽ đã có trăng còn muốn cả đèn?
Tề Khê giận dỗi tắt điện thoại, cô quyết tâm không để ý đến Cố Diễn, sắp xếp lại cảm xúc rồi đi đến chỗ hẹn với Lưu Chân.
Chính bởi vì đoạn nhạc đệm với Cố Diễn, Tề Khê dùng bữa lại hơi mất hồn mất vía. Tề Khê rõ ràng là cười với Lưu Chân, cũng phụ họa lời nói với anh ta, thảo luận một ít vấn đề pháp luật như bình thường, nhưng cô biết bản thân mình hoàn toàn thất thần.
Ăn cơm xong, Lưu Chân trở về xử án, Tề Khê tạm biệt anh ta.
Cô chậm chạp đi trở về hướng cổng tòa án để đón xe, sau đó lại nhìn thấy Cố Diễn.
Nhưng phiên tòa của anh hẳn đã phải xong từ hai giờ trước.
Cố Diễn đứng ở chỗ giao lộ muốn rời khỏi tòa án là phải đi qua. Bởi vì ra tòa, anh mặc một bộ vest đen, đầu tóc chải chuốt đơn giản, trở nên trưởng thành chững chạc hơn so với ngày thường. Cậu chàng rất cao lớn, chân siêu dài, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo đến mức không thể tìm ra khuyết điểm. Ánh mặt trời sau giữa trưa biếng nhác chiếu vào gương mặt đẹp đẽ của anh. Nhưng vẻ mặt anh lại lạnh nhạt, như thể không thể bị ánh mặt trời làm tan chảy, mang theo vẻ lạnh lùng. Lúc này, anh như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Chờ đến lúc nhìn thấy Tề Khê, anh tháo tai nghe, cúp điện thoại, sau đó đi đến chỗ Tề Khê.
"Sao lại tắt điện thoại?"
"Ăn cơm ngon không?"
Cố Diễn hỏi vô cùng ngắn gọn, như cũng không trông đợi đáp án của Tề Khê. Anh hỏi xong, hạ tầm mắt xuống: "Đi thôi, đón xe về cùng nhau."
Tâm tình Tề Khê lại lần nữa xốn xang.
Đây là một đoạn hội thoại hết sức bình thường.
Nhưng Cố Diễn dường như là chất gây dị ứng của Tề Khê. Dù chỉ chạm vào một chút thôi, cô cũng sẽ nảy sinh các phản ứng phụ kỳ quái____ Đầu cô nóng lên, trong lòng cũng dâng lên hàng loạt cảm xúc muốn phát tác, lại không thể nào phát ra được.
Tề Khê không đi, cố chấp đứng yên tại chỗ, trừng mắt nhìn Cố Diễn: "Cậu ăn trưa chưa?"
Vẻ mặt Cố Diễn khó đoán, anh dời tầm mắt đi rất nhanh, giọng hơi trầm: "Chưa."
"Sao mà không ăn?"
"Ăn không vô."
Tề Khê biết không nên hỏi tiếp, người hiểu chuyện có lẽ là nên pha trò chọc cười làm cho Cố Diễn nhanh chóng đi ăn cơm, sau đó chấm dứt đề tài này. Nhưng Tề Khê cũng không biết vì sao hôm nay mình lại như thế, như thể muốn tìm ra đáp án.
Cô nhìn chăm chăm Cố Diễn, có chút như gây sự: "Sao mà ăn không vô?"
Bộ dạng Cố Diễn thoạt nhìn hơi cáu kỉnh, như thể không định trả lời, nhưng cuối cùng vấn đáp: "Vì cậu tắt điện thoại."
"Nên cậu cứ đứng suốt chỗ này chờ mình sao?"
"Ừ."
Đây không phải là câu trả lời mà Tề Khê muốn nghe.
Tề Khê hy vọng Cố Diễn nói cho cô, anh không ăn cơm là bởi vì không thoải mái nên ăn không vô, không liên quan gì đến cô. Anh ở đây chờ cũng là vì có chuyện khác, với Tề Khê cũng không can hệ gì.
Tề Khê hy vọng câu trả lời của Cố Diễn có thể làm cho mình hết hy vọng, nhưng Cố Diễn lại không.
Tề Khê cảm thấy bản thân mình giống như một con cáo ngốc nghếch, mà Cố Diễn lại giống như một kẻ buôn nho xảo trá. Rõ ràng cây nho đã được hẹn bán cho người khác, sẽ không thể bán tiếp cho Tề Khê. Nhưng tên gian thương xảo quyệt này còn muốn thay đổi chiêu thức ôm một tấm quảng cáo to, chạy đến chỗ Tề Khê giương nanh múa vuốt, thanh minh rằng nho không hề chua, nho của mình ngọt cỡ nào, mọng nước ra sao. Nhưng đến khi Tề Khê chìa tay muốn nếm thử, thì tên gian thương lại đem cây nho đi tức thì, vô cùng bất lương nhưng đúng lý hợp tình mà nói với Tề Khê không bán, cây nho tốt như vậy sớm đã có chủ.
Dù biết đây chỉ là già mồm cãi láo, nhưng trong nháy mắt, Tề Khê vẫn khó chịu đến muốn khóc.
Cố Diễn chết tiệt, sao không thể buông tha cho mình chứ?
Mình thực sự, không bao giờ... muốn gặp lại cậu ta nữa.
Anh tựa như một chiếc tủ kính trưng bày hàng xa xỉ, còn Tề Khê giống như người không có tiền để mua. Nếu không đi ngang qua chiếc tủ kính, cảm giác khao khát đến tận cùng nhưng lại không có được này hẳn sẽ không khó chịu đến cùng cực như thế.
Mà thực tế vẫn luôn nhắc đi nhắc lại Tề Khê về chuyện này.
Câu chuyện với Cố Diễn còn chưa thể tiếp tục thì chiếc điện thoại trong tay anh đã reo lên, Cố Diễn hơi nhíu mày, bắt máy.
Tuy không nghe rõ bên kia nói gì, nhưng Tề Khê vẫn nghe được tiếng truyền ra từ bên trong điện thoại, là bạn gái mới của Cố Diễn, cô hàng xóm ở lầu dưới_______ Bạn gái chính thức của Cố Diễn.
Rõ ràng là ánh mặt trời soi rọi xung quanh, nhưng Tề Khê lại cảm thấy như mình bỗng dưng mắc kẹt trong một trận mưa giông, chung quanh đều là những người cầm ô che đầu, chỉ cô là không có. Nhưng mịt mờ muốn đi tìm người chia sẻ tán ô lại phát hiện ai cũng đã có đối tượng.
Chỉ cần mỗi ngày nhìn Cố Diễn, đã làm cho Tề Khê nảy sinh rất nhiều tâm tư và cảm giác khó chịu, mà nhìn đến Cố Diễn lơ đãng nói chuyện cùng bạn gái, Tề Khê lại cảm thấy càng không thở nổi.
Tề Khê cảm thấy thay vì liên tục ở ngay bờ vực vi phạm đạo đức, còn không bằng triệt để cắt đứt.
Bản thân cần phải rời khỏi Cạnh Hợp.
- --------