Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Chương 44




Edit và Beta: Thích Cháo Trắng – DĐLQĐ

Giọng nói của cô ta vang lên từ phía sau, lạnh lùng mỉa mai, giống như là âm thanh sắc lạnh vang lên khi lưỡi đao mài lạnh lẽo trên tảng đá:

"Thế nào, là muốn để lại cho mình một đường lui ư? Vậy cũng đúng, một ngày nào đó, anh An Thừa sẽ nhận ra được, việc này, sớm muộn cũng sẽ được làm rõ thôi!"₮ཞມƴệས độ໒ qມƴềས ₮ạར đཛ ʆê qມý Đôས

Tôi cảm thấy máu trong người như sôi trào, dường như đứa bé trong bụng cũng đang lo lắng bất an theo, tôi liều mạng hít sâu mấy lần, mới cong khóe miệng, quay đầu lại nói:
     
"Huệ Điềm Nhi, không tình nguyện thừa nhận và đối diện với thực tế, thật ra lại là hành hạ lớn nhất đối với bản thân đấy, đừng tự giày vò mình nữa."

Cô ta hừ lạnh: "Cái gì là thực tế? Tại sao cô cho rằng cái mình thấy chính là thực tế? Cho là người mà anh An Thừa yêu, thật sự chính là cô sao?"

Tôi thực không còn lòng dạ nào mà dây dưa dài dòng: "Huệ Điềm Nhi, không cần lôi mấy vấn đề mà tôi căn bản còn không buồn suy nghĩ ra để hỏi nữa, ở bên An Thừa, tôi cũng không cần phải giải thích bất kỳ điều gì cả!"

"Như vậy đối với cô? Anh An Thừa, có nói rõ ràng tất cả mọi chuyện cho cô nghe không?"

Đột nhiên cô ta móc ra một quyển kí hoạ từ trong túi: "Anh An Thừa có thói quen tiện tay vẽ lại mọi thứ, cái này cô biết chưa? Lần mà anh ấy trở về từ nước Pháp, mẹ anh ấy đã phát hiện được cái này ——"

Cô ta giơ bản kí hoạ đã rất cũ kỹ lên, lật soàn soạt mấy cái, tôi loáng thoáng có thể thấy những bức tranh phác họa hình dáng của một cô gái trong đó.

Tôi ngẩn ra, trong đầu chợt hiện ra rõ ràng hình ảnh trong căn phòng vẽ tranh kia, mấy bức vẽ bị che giấu tận trong cùng, nốt ruồi xinh đẹp giữa mi tâm kia, lại giống như cây đinh bỗng dưng ghim vào trong lòng tôi.₮ཞມƴệས độ໒ qມƴềས ₮ạར đཛ ʆê qມý Đôས

Tôi không nhận ra mình đã nhìn chằm chằm những trang vẽ kia hồi lâu.

Huệ Điềm Nhi lại nhanh chóng gập cuốn sổ lại, trong mắt có thêm vẻ đắc ý hài lòng:

"Đây là tập vẽ mà trước kia khi anh An Thừa đi Pháp học tập chưng cất rượu đã vẽ  vào những lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi đấy, hay là, cô có hứng thú xem một chút không?"

Hơi sức đã sắp dùng hết, tôi cảm thấy đôi môi mình cũng run lên, nhưng cố gắng không đưa tay ra: "Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú!"

"Không có hứng thú? Là không có dũng khí thì đúng hơn! Khẳng định là cô không muốn biết, thì ra là, cô ấy là người mà anh An Thừa đã quen biết khi còn ở nước Pháp!"

Chân tôi mềm nhũn, trong nháy mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.

Thật may là A Tú đã đi ra đón, cẩn thận nói: "Cô chủ, điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi, cô mau ăn ít đồ rồi nghỉ ngơi một chút thôi."

Một người bảo mẫu khác đi về phía Huệ Điềm Nhi, ân cần giúp cô ta xách đồ: "Cô Điềm Nhi, trang phục đã được sửa sang lại theo yêu cầu của cô rồi, cô nhìn lại một chút xem có đúng hay không."

Huệ Điềm Nhi giống như là kẻ đã nắm chắc thắng lợi trong tay lại đột nhiên bị cắt đứt, giọng nói cực kỳ bất mãn: "Tôi đến đây!"

Trở lại Tiểu Lâu, tôi cảm thấy cả người như bị hút hết sức lực LQĐ, ngay cả đại não cũng giống như dần dần bị rút khô.

Nhưng tôi vẫn miễn cưỡng ăn cho xong điểm tâm, đứa bé, nó cùng tôi vất vả một lúc rồi, tuyệt đối không thể để cho nó chịu thiệt đói bụng được ŧɦíɕɦ ɕɦáσ ŧɾắռɠ.

Tôi thấy mình kiệt sức như thể đã đi mấy ngàn mấy vạn dặm đường, thế nhưng khi nằm trên giường, lại không làm sao ngủ được.

Tôi có thể làm ngơ trước tất cả những lời Huệ Điềm Nhi nói, nhưng mà, tôi không thể trốn tránh một sự thật, những nét vẽ sinh động đẹp đẽ như vậy, chính xác là xuất phát từ ban tay của Úc An Thừa.

Không muốn đi truy cứu sự kiện của Nhạc Xuyên năm đó, là bởi vì bản thân tôi hèn nhát sợ mất đi, chỉ muốn liều mạng bảo vệ tất cả những gì mà phải vất vả lắm tôi mới có được.

Còn càng bởi vì, tôi không cho phép mình đi hoài nghi Úc An Thừa, anh ấy là người hiền lành ấm áp như thế, anh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy.

Kết hôn với anh, rõ ràng cũng không phải là việc mà anh ép buộc, mà là do bà cụ Huệ ra tay sắp xếp, năm đó xảy ra những chuyện kia, dường như có thể nhận định, hoàn toàn là do một tay bà cụ Huệ bày ra.

Bà ấy đã qua đời, không thể nào truy cứu nữa, mà có thể ở bên cạnh Úc An Thừa như bây giờ, cũng là chuyện may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của tôi. Thay vì giữ mãi những lo lắng nghi kỵ trong lòng, chi bằng tiếp tục bầu bạn bên cạnh anh như bây giờ.

Nhưng mà, nếu như tất cả những gì anh đã cho tôi, thật ra cũng chỉ là vì đền bù cho những thiếu sót không thể mang lại được cho một người khác trong quá khứ, từng cái ôm của anh, từng cái dấu tay tràn đầy tình cảm thật lòng, mỗi một lần hết sức chở che, thật ra đều là dành cho một người khác. . . . . . Chỉ nghĩ đến thôi, mồ hôi lạnh đã chảy tuôn ra ròng ròng.₮ཞມƴệས độ໒ qມƴềས ₮ạར đཛ ʆê qມý Đôས

Có lúc, thật ra thì Huệ Điềm Nhi nói không sai, tôi là người sống trong hoàn cảnh cô độc lạnh lùng quá lâu, tự ái hối tiếc lại tự ti, không có chí tiến thủ, khốn khổ giãy giụa trong mâu thuẫn, khắp người lúc nào cũng xù gai nhọn, luôn luôn sử dụng thái độ dương cung bạt kiếm, lúc nào cũng phòng bị cái thế giới này. Mà Úc An Thừa lại là người dịu dàng mà lạnh nhạt như vậy, làm sao sẽ chỉ bằng việc gặp mặt một chút trong buổi lễ khánh thành thư viện, mà cứ như vậy yêu tôi không cách nào kiềm chế được?

Trừ phi. . . . . . đó nhất định phải là một cô gái chân chính xứng với anh, tựa như cô ấy vẽ lên nụ cười, dịu dàng sáng rỡ, không tranh quyền thế.

Đột nhiên tôi cảm thấy mình tựa như cô gái ngốc nghếch đi vào thế giới hư ảo trong “Kẹp hạt dẻ”, tham lam hưởng thụ những vui vẻ vốn không có trong thế giới thật, khi tất cả chợt hiện nguyên hình, cảm giác được không chỉ là mất mát, mà là một loại khủng hoảng khó nói thành lời.

Nỗi khủng hoảng càng ngày càng mãnh liệt giống như một đôi tay vô hình, cứ từ từ hướng về phía cổ họng rôi, tay tôi phát run nắm chặt thành quyền, dùng sức nhớ lại những khi tôi sợ hãi bất lực, và cả từng ánh mắt ấm áp anh dành cho tôi.

Nhưng mà gương mặt anh lại dần dần trở nên mơ hồ, mà nốt ruồi xinh đẹp hoàn mỹ, cùng bức họa cô gái gần như hoàn toàn giống tôi, lại càng ngày càng rõ ràng trong đầu.Thích Cháo Trắng~

Có thể những gì tôi cho anh, không bù lại được một phần vạn những gì anh cho tôi, nhưng mà, tình cảm đáng thương mà hèn mọn này, đối với mà nói, đã là dốc hết tất cả rồi.

Dùng sức nhắm hai mắt lại, không thể tiếp tục suy nghĩ lung tung như vậy nữa, phải tự cho chính mình là một câu trả lời thỏa đáng.

Ngồi dậy từ trên giường, trước mắt tối đen, tôi đỡ mép giường ngồi một lúc lâu mới thấy khá hơn một chút.ŧɦíɕɦ ɕɦáσ ŧɾắռɠ

Nếu quả thật có chuyện như này, nhất định trong đồ đạc của Úc An Thừa ít nhiều cũng sẽ để lại một chút dấu vết, những dấu vết kia, cũng sẽ không dễ dàng hoàn toàn.

Tôi chậm rãi bước chân đi vào thư phòng.

Nhớ lại khi bà cụ Huệ qua đời, Úc An Thừa đã từng đến thư phòng sửa sang lại đồ đạc, bàn đọc sách và trong giá sách, hình như cũng để lại một chút đồ vật có ý nghĩa kỷ niệm gì đó, rượu trước kia anh đã làm, cúp giải thưởng của anh, một chút quà tặng bạn tốt đưa cho anh. . . . . . Trước đây không lâu, vợ chồng nhà họ Dương còn đưa cho anh một bộ ly rượu thủy tinh để thưởng thức rượu.

Cánh cửa tủ hay ngăn kéo đều không có khóa, mỗi một đồ vật ở đây đều được sắp xếp thật chỉnh tề ngay ngắn có trật tự, không phát hiện thấy bất kỳ điều gì.

Phòng vẽ tranh tôi đã đến lần trước, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, lần trước anh dọn dẹp đồ của bà nội xong, hình như là A Tú giúp anh xử lý.

Tôi lại vịn lan can đi xuống cầu thang.₮ཞມƴệས độ໒ qມƴềས ₮ạར đཛ ʆê qມý Đôས

A Tú đang ở lầu dưới quét dọn vệ sinh, tôi ngáp một cái, rất tùy tiện hỏi: "A Tú, đồ trước kia của An Thừa, chính là vào lúc mà bà nội qua đời, anh ấy dọn dẹp xong, đã bỏ đi đâu rồi nhỉ?"

A Tú lập tức đặt máy hút bụi xuống: "Cô muốn tìm cái gì? Để tôi tìm giúp?"

Không biến sắc: "Chính là quá nhàm chán, nghĩ tìm lại mấy món đồ trước kia của anh ấy chơi một chút, không có gì muốn tìm, nói cho tôi ở đâu là được."

A Tú có chút chần chừ: "Trong phòng chứa đồ dưới đất của nhà lớn ạ, chỉ là, không có chìa khóa, cần thì phải hỏi Cố quản gia đang cầm." ŧɦíɕɦ ɕɦáσ ŧɾắռɠ

Không ngờ phòng chứa đồ lại khóa, tôi sửng sốt một chút, chỉ có thể dùng giọng nói không quá quan tâm trả lời: "Vậy cô nói với anh ta một tiếng, tôi muốn xuống xem."

Cố quản gia chạy nhanh từ nhà lớn tới đây, nói chuyện rất cẩn thận: "Bà chủ, phòng chứa đồ dưới đất mỗi ngày đều được quét dọn, nhưng mà đều chứa đồ cũ, không khí lại không được thông thoáng, sợ cô đi sẽ ảnh hưởng đến thân thể."

Ở đây đều là những món đồ cũ của nhà họ Úc năm, nếu chưa hoàn toàn bị vứt bỏ, thì đều là những món đồ còn có chút giá trị giữ lại hoặc có ý nghĩa gì đó. Dù sao tôi cũng là một người ngoài, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể nửa đùa nửa thật bảo: "Có phải có cái gì không thể để cho tôi nhìn thấy hay không, vậy coi như xong, cũng chỉ là nhàm chán, nghĩ muốn tìm mấy món đồ ngày bé An Thừa dùng để chơi một chút mà thôi."

Quản gia cũng có chút không tự nhiên: "Sao lại thế được! Tôi lập tức đi mở cho cô."