Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Chương 38




Edit và Beta: Thích Cháo Trắng – DĐLQĐ

"Đây là ai, anh ấy chưa nói với cô sao?"

Giọng nói quen thuộc khiến sống lưng tôi rét lạnh, lập tức cảnh giác quay đầu lại.

Huệ Điềm Nhi đột nhiên xông ra từ trong một hàng giá vẽ bên cạnh, bước chân từ từ tiến tới gần tôi.

Tôi lui về phía sau theo bản năng, tay bảo vệ trên bụng mình.

Cô ta cũng không hề nhìn thẳng, đi đến trước giá vẽ thì dừng lại, ngón tay vẽ lên nốt ruồi trên mi tâm ra sức ấn xuống, khóe miệng lại xuất hiện nụ cười: "Tôi cũng vẫn luôn muốn biết, rốt cuộc người mà anh An Thừa đã vẽ… là ai?"

꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ

Toàn bộ tinh lực của tôi đều dùng để đề phòng cô ta có thể làm ra hành động điên cuồng, cũng không có thời gian suy nghĩ thêm, chỉ là dựa vào trực giác mà hỏi ngược lại: "Còn ai vào đây?"

Cô ta dùng ánh mắt khinh thường quen thuộc để nhìn tôi: "Anh An Thừa tự mình nói, là anh ấy vẽ cô thật sao?"

Một nỗi lo sợ nghi hoặc đột nhiên xuất hiện, bao trùm tâm trí tôi, tôi nhất thời nói không nên lời.

Vẻ mặt Huệ Điềm Nhi giống như đã sớm đoán được, cô ta đắc ý nheo mắt lại: "Người này, sau khi anh An Thừa ra nước ngoài du học về vẫn thường hay vẽ, nhưng mà, anh ấy chưa bao giờ nói đó là ai, chẳng lẽ, bọn họ đã quen nhau khi anh ấy đi học?"

Cho dù muốn gắng gượng chống đỡ như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng đã bắt đầu lờ mờ phát hiện ra.

Tôi đã từng luôn cảm thấy thật may mắn, vì trong khoảng thời gian hỗn loạn đen tối đó, tôi không quen biết Úc An Thừa, sinh mệnh của hai chúng tôi chẳng có chút liên hệ nào cả. Hơn nữa, khi đó, tôi chẳng khác nào con giun trong đống bùn nhão, bị giẫm thành hai đoạn còn phải chật vật giãy giụa, căn bản là không thể có nụ cười chân thật trong sáng như biểu hiện của người trong bức vẽ này.

Nhưng mà, tại sao bức tranh anh vẽ lên, lại xuất hiện dáng vẻ của tôi khi mười lăm mười sáu tuổi?

Huệ Điềm Nhi bỗng nhiên bước từng bước về phía tôi: "Anh An Thừa đã được bác trai đưa ra nước ngoài học từ rất sớm, loại xuất thân như cô, làm sao có thể có cơ hội quen biết anh ấy? Cái này, nhất định là người mà anh An Thừa quen ở nước ngoài, không biết tại sao lại không thể bên nhau, mà…"

Thế nhưng, lần đầu tiên cô ta lại nhìn tôi bằng vẻ mặt đầy thương hại:

"Cùng lắm thì cô cũng chỉ là một thế thân vụng về mà thôi!"

Cảm thấy toàn bộ máu trong người cũng chợt đông cứng lại, cả người tôi choáng váng, chết lặng, nụ cười của Huệ Điềm Nhi trở nên mơ hồ, nhưng trong mắt ánh lạnh lẽo vẫn như có mũi tên gai bắn thẳng về phía tôi.

Tôi cố hết sức ổn định mình, mặc dù đầu lưỡi cũng có chút run run: "Cô nói chuyện hoang đường gì vậy!" ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ

"Chuyện hoang đường?" Huệ Điềm Nhi đầy hứng thú nhìn dáng vẻ run rẩy của tôi, cô ta nghiêng đầu hỏi: “Bức tranh như thế này, anh An Thừa còn vẽ rất nhiều, cô có muốn tôi cho cô xem tất cả một chút hay không? Cho là, chỉ bằng việc mặc một bộ sườn xám mới, dáng vẻ phô trương như một ngôi sao, là có thể dễ dàng mê hoặc anh An Thừa hay sao?"

Tôi như bị một cơn sóng nữa đánh trúng: "Cô nói gì? An Thừa? Khi đó sao?"

Chính là khi khai trương thư viện mới do Úc thị đầu tư trong trường Đại học, hôm đó là lần duy nhất tôi nhìn thấy Huệ lão phu nhân, tôi nhớ lại buổi lễ dài dòng khô khan, dưới đài lại tối om om ngồi đầy người.

Coi như moi hết ruột gan, cũng không nhớ nổi ngày đó dưới khán đài, người quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi hôm nay, có đang ngồi đó hay không.

"Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ, với danh tiếng và tiền tài của nhà họ Úc, tại sao lại cưới về một người phụ nữ hèn hạ như cô ư?"

Vẻ mặt của Huệ Điềm Nhi giống như là thiết tha chờ đợi con mồi rơi vào bẫy: "Anh An Thừa giấu không để cho cô biết, là sợ cô mất mặt chứ sao. Chỉ là, đối với loại phụ nữ liều mạng cũng muốn trèo cao như cô mà nói, dù là phải làm thế thân, cũng có thể cảm thấy là cầu còn không được ấy chứ, đúng không?"

Những lời nói chói tai của cô ta khiến tôi rung động một hồi, trong bụng dường như đột nhiên co rút nhanh chóng, máu lại bắt đầu chảy về đại não.

Cô ta vẫn luôn căm thù tôi đến tận xương tuỷ, sao tôi có thể dễ dàng bị những suy luận bừa bãi vô căn cứ của cô ta làm cho rối loạn trận tuyến được!

Nếu còn tiếp tục dây dưa với cô ta, sợ rằng không chỉ có mình tổn thương, mà còn có đứa bé. Huống chi, đến lúc này, dựa vào tất cả cảm giác Úc An Thừa cho tôi, tôi không cho phép mình nghi ngờ anh dù chỉ một chút.

Trước sau như một, tôi vẫn luôn dùng tay che chở bụng thật cẩn thận, tựa như bảo vệ tất cả những gì quý giá mà vất vả lắm tôi mới có được.

Biện pháp tốt nhất vẫn là trốn tránh, tôi ổn định hô hấp, lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô nghe cho rõ đây, giữa tôi và An Thừa, chưa từng có bất kỳ hiểu lầm gì, đối với tôi mà nói, mấy chuyện cô nói xằng nói bậy này, căn bản không cần thiết phải tìm hiểu!"

Bước chân vẫn còn có chút cứng ngắc, nhưng tôi vẫn đủ sức để đi về phía cửa phòng.

Huệ Điềm Nhi lên giọng, tiếng nói vang vọng mang theo sự không cam lòng: "Dám đánh cuộc không! Anh An Thừa vĩnh viễn đều sẽ không quên cô gái ấy! Vì vậy kẻ giả mạo đáng ghét như cô sẽ không bao giờ thay thế được!"

Cô ta càng cực kỳ tức giận, ngược lại tôi càng buông lỏng, quay đầu cười lạnh: "Chỉ sợ là cô cắn thuốc quá nhiều, sinh ra ảo giác rồi đấy!"

Ngoài cửa, ánh mặt trời đã chiếu vào, trước mắt giá vẽ Thượng Đô ghi chép Úc An Thừa đối với cái thế giới này tiên hoạt sủng ái, không muốn bị một u ám lời nói dối ngăn trở bước chân, vội vàng đi ra cửa.

Sau lưng đột nhiên phát ra một tiếng "rầm" nặng nề, giống như mấy cái giá vẽ kia bị Huệ Điềm Nhi xô ngã.

"Nói không chừng sẽ có một ngày cô phát hiện ra, cô mới chính là người phải sống trong ảo tưởng đấy!"

Trở lại nhà chính, bước chân của tôi vẫn còn có chút run rẩy, ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ  phản ứng đầu tiên khi ngồi xuống chính là nhè nhẹ vỗ về bụng: "Bảo bối ngoan, đừng sợ, mẹ không sao, mẹ rất mạnh mẽ, sẽ không tin vào những lời nói quỷ quái kia đâu!"

Nhưng mà, trong đầu lại như bị từng cây kim đâm vào, hít thở một cái thôi cũng lập tức cảm thấy từng cơn đau ập đến.

Có một số việc, không muốn suy nghĩ, nhưng bản thân lại không làm được.

Anh nói: "Anh không thích ép buộc, nếu như nhất định không có được hoặc là nhất định sẽ mất đi, như vậy, ngay từ khi mới bắt đầu sẽ lựa chọn từ bỏ."

Anh cũng nói: "Còn nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy em, mặc dù rất khó tiếp cận, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn, cũng thấy em thật khỏe mạnh, bừng bừng sức sống như thế......"

Đêm tân hôn, lúc anh đưa tôi đi thăm Huệ lão phu nhân, câu nói đầu tiên của bà chính là: "Bà nội chọn giúp con cô gái này, không hề sai, đúng không?"

Nếu như, bởi vì anh đã từng tự tạo ra cái "nhất định" kia, mà bỏ lỡ một người......

Nếu như, vào lần xuất hiện ở buổi lễ trong trường đại học khi ấy, dường như anh nhìn thấy dáng dấp của tôi giống với người kia như đúc......

Nếu như, người hiểu rõ anh nhất chính là Huệ lão phu nhân, và bà đã nhìn thấu tâm sự của anh......

Nếu như, khi đã ở điểm cuối cùng của cuộc đời, Huệ lão phu nhân không muốn cho Úc An Thừa và mình còn có điều phải tiếc nuối, vậy thì, có thể tùy tiện tìm được một người khoanh tay chịu trói làm vật thay thế......

Tôi vừa liều mạng khắc chế những ý tưởng tự dưng xuất hiện kia, trong lòng vừa hận không thể tự vả miệng mình mấy cái.

Rõ ràng trước mặt Huệ Điềm Nhi còn khí thế hùng hồn, rồi bây giờ lại bắt đầu tự mình dọa mình, nếu như không phải là vì mang thai mới đặc biệt dễ suy nghĩ lung tung, tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân mình dù chỉ có một chút nghi ngờ Úc An Thừa.

Lúc tôi trở lại, Úc An Thừa đang ăn bữa chiều A Tú làm, kể từ sau khi chuyện anh bị nôn có chuyển biến tốt, khẩu vị cũng tốt hơn, thế nhưng sau việc này lại ăn gì cũng không thấy ngon.

Tôi nhìn anh câu được câu không, chạy tới chỗ tôi nhìn một chút: "Hôm nay bảo bối của chúng ta có ngoan không?"

Tôi cười yếu ớt: "Dĩ nhiên là ngoan rồi."

Anh cũng rất hăng hái: "Ngày mai, chúng ta đi nghe nhịp tim của bé con nhé."

Tôi hơi giật mình: "Vẫn chưa tới mười hai tuần, có thể nghe được sao?"

Anh đưa cho tôi một tờ giấy hẹn của bệnh viện, là sử dụng những dụng cụ tân tiến nhất, qua mười tuần là có thể đo nghe được rồi.

Tôi vui mừng đến mức cái gì cũng quên hết: "Thật sự có thể sao, trời ạ, ngày mai chúng ta sẽ có thể nghe được nhịp tim của em bé!"

Anh vỗ vỗ mặt của tôi, chủ động múc số điểm tâm còn dư lại trong nồi ra, chậm rãi ăn từng miếng từng miếng một.

Mùa hè là lúc khẩu vị của anh kém nhất, gần đây anh lại gầy thêm, tôi chỉ hận không thể cạy được cái miệng của anh ra rồi đổ vào bên trong thêm một ít đồ ăn. Dạo gần đây, mỗi ngày khi anh đi làm về, tôi luôn bất chấp tất cả, trước tiên phải ép anh ăn mấy miếng lót dạ, làm cho anh không chịu nổi phiền phức: "Là em sinh con hay là anh sinh đây?"

Hôm nay anh chủ động như vậy thật đúng là khiến tôi cảm thấy không quen: "Sao bỗng nhiên lại ngoan như thế?"

Anh đặt cái muỗng xuống, ra dấu tay: "Dù sao thì em cũng luôn luôn ép anh ăn, không bằng mình tự giác."

Đột nhiên tôi cảm thấy áy náy, thật ra thì hôm nay tôi thật sự đã quên mất, mà anh, cũng không phải thật sự có khẩu vị, cũng chỉ là vì muốn tôi an tâm mà thôi.

Anh ngồi ở bên kia, vừa xem báo vừa ăn, mãi lâu sau mới ăn được gần một nửa.

Tôi thuận tay cầm lên một chiếc quần nhỏ vẫn còn chưa khâu xong, có hơi không yên lòng tiếp tục may vá.  ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ

Mỗi một kim đâm xuống, rõ ràng là đường chỉ không được đều đặn ngay ngắn như mấy ngày trước, tôi dừng lại, không tự chủ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện một chút.

Đến cuối cùng, đồ ăn trong chén anh vẫn còn chưa hết, tờ báo trong tay đã đổi thành một quyển tạp chí nuôi dạy trẻ, anh lật tới một trang có hình ảnh một em bé đang khóc đến cả gương mặt đều nhăn nhó, lông mi của anh chớp chớp, vui vẻ nở nụ cười.

Tôi kinh ngạc nhìn anh đến mất hồn, ngược lại bị anh phát hiện ra, anh nghi hoặc làm dấu tay: "Sao vậy? Sức khỏe có chỗ nào không ổn sao?"

Tôi lắc đầu không hề nghĩ ngợi: "Không có, chỉ là muốn nhìn anh thôi."

Anh chỉ tay vào mình, không lưu loát làm một dấu tay: "Sắc đẹp thay cơm?"

Dấu tay này chính là tôi làm để khen anh, sau khi anh hiểu được ý nghĩa thì cảm thấy rất hưởng thụ, hôm nay lại còn trực tiếp tự mình mèo khen mèo dài đuôi rồi.

Tôi bật cười, ra sức gật đầu.

"Vậy cứ tiếp tục xem đi."

Dù sao anh cũng đã chẳng cảm thấy ngạc nhiên, tiếp tục cúi đầu xuống nhàn nhã  xem tạp chí của mình.

Cách một cái bàn, cả hai người, ai cũng yên lặng, người nào làm việc nấy.

Đột nhiên tôi cảm thấy chúng tôi hệt như một đôi vợ chồng già, đã lẳng lặng mà ngồi như vậy mấy chục năm, thời gian chưa từng để lại vết tích, mà bọn họ lại không hề già đi.

Khi những mũi kim tiếp theo đâm vào vải bông mềm mại, thì trong lòng đã có thể không còn tạp niệm.

Khiến cho tất cả sự hoảng loạn và nghi ngờ trong lòng, cũng giống như rác, bị xách ra ngoài vứt bỏ.

Anh cho tôi một hiện tại bình an khỏe mạnh, lại cho tôi tương lai sung túc, tôi tuyệt đối không thể vì những thứ vốn là giả dối không có thật trong quá khứ, mà mua dây buộc mình tự làm khổ bản thân.

- - - - - - ŧɦíɕɦ ɕɦáσ ŧɾắռɠ - - - - - -

Ngày thứ hai, chúng tôi đã đến bệnh viện từ rất sớm, khi bác sĩ  đặt ống nghe lên cái bụng mới hơi nổi lên của mình, vậy mà tôi lại không khỏi khẩn trương.

Trong ống nghe truyền ra tiếng tim đập vẫn còn rất nhỏ, nhưng lại đều đặn mạnh mẽ, tần số hơn  một trăm năm mươi lần mỗi phút nhanh chóng chạm vào màng nhĩ, chẳng khác nào chạm tới tận trong tim, nước mắt tôi bỗng nhiên rơi xuống.

Vốn dĩ bố cũng có thể dùng một chiếc ống nghe khác để nghe, nhưng mà Úc An Thừa không thể, anh chỉ đành lo lắng nhưng vẫn vững vàng nắm một tay tôi, khi nhìn thấy tôi rơi lệ, anh đột nhiên siết chặt tay lại, khiến tôi cảm thấy đau.

Còn chưa kịp lau nước mắt, tôi đã cười, dùng tay ra hiệu với anh: "Nhịp tim, nghe được, rất tốt."

Hình như anh thật sự không dám tin, thật lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật đầu, dùng sức ôm chặt lấy tôi.

Trước khi rời khỏi bệnh viện, chúng tôi hẹn với bác sĩ thời gian nghe tim thai lần sau.

Tôi ngốc nghếch chạy theo bác sĩ đề nghị: "Dễ nghe như thế, mỗi ngày tôi có thể tới đây nghe một chút được không?"

Hiển nhiên bác sĩ đã quen với các loại tùy hứng của phụ nữ có thai, nên đã sớm hình thành thói quen, vừa ghi chép vừa cười cười: "Cho là giọng nói Trung Quốc rất hay hả? Không cần thiết phải làm như thế!"