Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Chương 3




Tôi vừa mở cửa phòng bệnh thì đã gây họa.

Mặc dù biết bề ngoài của mình nhếch nhác tinh thần tồi tệ, nhưng mà có thể hù dọa Úc An Thừa làm đổ cái chén trong tay giống như thấy quỷ vậy thì tôi cũng hơi bất ngờ.

Sự việc càng lúc càng khó thu xếp, nhưng mà tôi không có đường lui nữa, tôi vọt tới bất chấp mọi khó khăn, cầm chén cháu đổ trên chăn ra giúp anh, lại phát hiện vạt trước áo bệnh nhân của anh cũng dính một mảng lớn, tôi nhanh chóng nhấn chuông nhờ giúp đỡ.

Y tá thay chăn xong thì phải thay quần áo bệnh nhân giúp Úc An Thừa, anh lắc đầu đẩy ra.

Y tá nhìn tôi, thái độ rất thân thiết: “Vậy hãy để cho người nhà thay nha, chú ý đừng để bệnh nhân bị cảm lạnh.”

Cô ấy xoay người đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Tôi nhìn sang bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ kia, bây giờ không phải là lúc xấu hổ, tôi ra vẻ lơ đễnh đưa tay lấy bộ quần áo.

Lại bị Úc An Thừa đè lại.

Anh túm lấy bộ quần áo kia, dường như cũng hơi khó xử, đột nhiên lật chăn ra bước xuống giường, nhưng mà vừa đứng lên lại thở nhẹ ngồi xuống.

Tôi cảm thấy anh cũng đã mệt mỏi, với lại lỡ như anh bị cảm lạnh thì tôi không gánh nổi trách nhiệm, thế nên dứt khoát đi thẳng đến cởi quần áo của anh.

Có lẽ anh không ngờ tôi sẽ hành động gọn gàng dứt khoát như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng túm chặt lấy vạt áo trước.

Bây giờ là thời đại nào rồi, huống chi anh cũng không phải là gái trinh băng thanh ngọc khiết trong khuê phòng, mắc gì lại bày ra bộ dáng thánh thiện bất khả xâm phạm như vậy chứ!

Trong lòng tôi cười thầm, nhưng vẫn dừng tay lại, đứng lên đi đến bên cửa sổ, chỉ chỉ bộ quần áo kia, lại chủ động quay lưng đi.

Sau lưng có tiếng ma sát sột soạt, chờ tiếng động đó dừng lại tôi mới quay đầu lại.

Trông anh quá mệt mỏi, xoay người trở lại giường, anh xem như tôi không tồn tại rồi nhắm mắt lại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, lần này, anh không có kiên quyết đuổi tôi đi nữa.

Một lúc sau y tá đến truyền dịch cho anh, không biết có phải do tác dụng của thuốc không, anh đã ngủ thiếp đi.

Mặc dù đã đến tháng ba, nhưng tiết xuân se lạnh, trong phòng bệnh máy sưởi mở vừa phải, đến buổi trưa tôi cũng hơi buồn ngủ uể oải, đang định chợp mắt thì Úc An Thừa tỉnh lại.

Anh trở mình liên tục, hình như không thoải mái, rốt cuộc không nhịn được nên chống mép giường ngồi dậy.

Tôi hỏi theo đúng bổn phận: “Thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái hả?”

Suy nghĩ lại thấy không đúng nên viết lên máy tính cầm tay.

Anh không để ý đến, cắn răng bước xuống giường.

Tôi vội vàng nhào qua dìu anh, anh đẩy ra, cố hết sức đi về phía trước.

Vì đột ngột nên giá truyền dịch bắt đầu đong đưa mạnh, tôi hốt hoảng cầm túi dịch trong tay, lẽo đẽo đi theo sau lưng anh.

Anh phát hiện ra, đột nhiên quyết đoán rút kim tiêm xuống, tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh đã vững vàng bước vào nhà vệ sinh, cánh cửa đóng sầm trước mặt tôi.

Tôi không biết nên tức giận hay nên cười.

Nhưng mà lúc anh đi ra, tôi lại vội vàng mỉm cười ân cần dìu anh.

Anh hơi khựng lại nhưng không cự tuyệt.

Lúc đi qua ban công, đột nhiên anh dùng tay chỉ chỉ, dường như ý bảo tôi giúp anh làm chuyện gì đó.

Đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, lập tức hấp tấp chạy ra ngoài ban công.

Ngoài đó chẳng có cái gì cả, lúc tôi đang nghi hoặc thì cửa thủy tinh sát đất của ban công lại đóng sầm trước mặt tôi lần nữa.

Tiếng “cùm cụp” vang lên, then cài cửa bị cài lại, hơn nữa rèm cửa sổ cũng bị kéo “xoạt” lại, ngay sau đó bên trong tối om không nhìn thấy được gì nữa.

Mặt dày mày dạn lại bị người ta ghét bỏ đến mức này, tôi thật sự khóc không ra nước mắt.

Mấy tiếng sau vẫn không có ai hỏi thăm đến tôi, có một hai lần tôi lắng tai nghe được có tiếng người ra vào, vì vậy liều mạng gõ cửa, nhưng mà cũng không có ai đáp lại.

Xem ra Úc An Thừa đã rất kiên quyết, cho dù có người nghe thấy, cũng chỉ có thể mắt điếc tai ngơ với anh.

Tôi lạnh, còn đói nữa, mấy lần kích động muốn đạp nát cửa thủy tinh, xách người trên giường quăng thẳng xuống đất, nhưng mà suy nghĩ lại tiền trong tay tôi nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ mua một hai loại thuốc nhập khẩu hay lọc thận một hai lần cho mẹ tôi, nên cố hết sức nhẫn nhịn.

Là ngày mưa dầm, màn đêm mau chóng đổ ập xuống phủ lên tất cả.

Cùng màn đêm buông xuống, còn có tiếng sấm nặng nề vang lên giữa không trung.

Tôi không thể kiềm chế rùng mình mấy lần, huyệt Thái Dương bắt đầu đập thùng thùng.

Tiếng sấm tượng trưng cho vạn vật mùa xuân khởi sắc sinh sôi, đối với tôi mà nói, đó giống khúc mở màn cho cơn ác mộng.

Tôi che lỗ tai hoảng loạn co rúc ở góc tường, lừa mình dối người nghĩ rằng có thể ngăn chặn được những âm thanh kia.

Nhưng bỗng dưng một tia sấm sét xẹt ngang qua bầu trời, tôi hoảng hốt kêu lên, chỉ cảm thấy trái tim mà tôi đã đóng chặt bấy lâu nay, đã bị người ta xé rách thành một lổ lớn không chút lưu tình.

Tia chớp và sấm sét như con thú bị đánh thức giữa giấc ngủ đông, đang điên cuồng gầm thét giương oai phía cuối chân trời.

Mà những ký ức đáng sợ kia cũng đang gào thét với tôi.

Sấm sét cũng vang dội như vậy, ánh đèn trong phòng thì u ám, người đàn ông trung niên để râu dê...... Quần áo của tôi bị xé rách...... Miệng ông ta phun ra mùi vẩn đục...... Đầu thuốc lá đỏ tươi, cháy nóng rực trên da ngực của tôi......

Tôi run rẩy không thể nào đứng vững được, xụi lơ bên cạnh cửa, liều mạng vỗ vào, tiếng động xen lẫn trong tiếng sấm, hoảng sợ và yếu ớt:

“Mở cửa nhanh, cho tôi vào đi, cho tôi vào đi, nếu không cho tôi vào tôi sẽ chết đó......”

Không có bất cứ động tĩnh gì, mưa trút xuống ào ào, mặc dù đã có mái hiên che lại, nhưng tôi vẫn bị thấm ướt hết, cơ thể giống như sắp đóng băng vậy, đầu đau như muốn nứt toạc ra, chỉ có thể há miệng thở hổn hển như người sắp chết chìm.

Mà tiếng sấm lại càng ầm ĩ, tôi mơ hồ cảm thấy từ trong bóng tối có một bàn tay tóm lấy cổ của tôi, cố gắng cắt đứt hơi thở sau cùng của tôi.

Tôi đã sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn dùng chút sức lực sau cùng đập mạnh vào cánh cửa.

Cánh cửa vẫn lù lù bất động, tôi níu chặt vạt áo trước, cảm thấy trái tim cũng đang từ từ đông lại.

Ngay lúc tôi nhắm mắt lại và nghĩ rằng đã buông xuôi tất cả thì cửa mở ra, hai hộ lý nam kêu lên: “Chuyện gì xảy ra vậy!”

Thế nhưng tôi đã không còn hơi sức để bước qua cánh cửa kia, bọn họ khiêng tôi vào, một người nói: “Xem ra phải mau chóng giao cho bác sĩ xử lý.”

Tôi nhìn thấy trên giường bệnh Úc An Thừa đang nhấc người lên, trong mắt cũng thoáng qua một chút kinh ngạc.

Ra khỏi phòng bệnh này, có lẽ tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Tôi cố gắng giãy khỏi hai người hộ lý, lăn một vòng nhào tới trước giường anh, chụp lấy máy tính cầm tay trên tủ đầu giường, run rẩy viết nguệch ngoạc:

“Cầu xin anh, kết hôn với tôi, nếu không, mẹ tôi sẽ chết.”

Rõ ràng trong mắt anh có hơi run rẩy. Tôi lại tiếp tục viết: “Tôi tuyệt đối không quấy rầy đến cuộc sống của anh, anh có thể coi như nuôi một con chó hoặc một con mèo, chỉ cần kết hôn với tôi, cầu xin anh đó!”

Úc An Thừa khó nhọc chống người lên nhìn, hơi thở càng lúc càng dồn dập, đột nhiên níu chặt phần áo trước ngực.

Không biết người hộ lý bên cạnh đang kêu lên cái gì, hai người cùng bước tới cố gắng túm lấy tôi, tôi liều chết nắm chặt chân giường, mặc kệ anh có nghe hay có nhìn thấy hay không, chỉ là không ngừng không ngừng kêu lên: “Cầu xin anh, cầu xin anh đó......”

Bọn họ nhấc bổng tôi lên đem ra ngoài, đưa vào một phòng bệnh, tôi bị tiêm một liều thuốc nên mơ mơ màng màng ngủ mất, cổ họng của tôi không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Khi tôi tỉnh lại bên giường cũng không có ai, đầu vẫn còn hơi đau, tay chân như nhũn hết ra, nhưng tôi chỉ dừng lại một giây rồi lập tức nhảy xuống giường, lảo đảo chạy về phía phòng bệnh của Úc An Thừa.

Trợ lý Đông đã ngăn tôi lại ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cho tôi vào đi, tôi còn chưa giải thích rõ ràng mà!” Giọng của tôi khàn khàn, cổ họng đau như bị dao cắt.

“Đêm qua, tim của An Thừa lại đột nhiên đập mạnh bất thường lần thứ hai.”

Trợ lý Đông trầm giọng nói, tuy là cũng không có biểu lộ sự oán giận gì, nhưng tôi cứng đờ ngay lập tức.

Trợ lý Đông vẫn vô cùng lễ độ: “Mấy năm nay coi như bệnh tình của An Thừa vẫn ổn định, hiếm khi phát bệnh nhiều lần như vậy, cô Tân, mong cô thông cảm cho.”

Tôi như quả bóng bị xì hơi, ban đầu dốc hết sức toàn tâm toàn ý, sau lại ủ rũ mất tinh thần.

Suy cho cùng, nếu như Úc An Thừa có chuyện gì, ta có chết bao nhiêu lần cũng không gánh nổi hậu quả, nếu dây dưa như vậy nói không chừng sẽ phản tác dụng.

Tôi mệt mỏi quay người lại dựa vào tường: “Xin lỗi, tôi sẽ rời khỏi tầm mắt của cậu Úc ngay lập tức.”

“Cô Tân thật là hiểu rõ đạo lý,“ Trợ lý Đông cúi thấp người, “Lần sau gặp mặt tôi sẽ liên lạc trước với cô.”

“Lần sau gặp mặt?” Tôi kinh ngạc dừng bước.

“Đúng vậy,“ Trợ lý Đông gật đầu một cách quả quyết, “Chúc mừng cô Tân, An Thừa đã đồng ý kết hôn với cô.”

Ông trời có mắt, Úc An Thừa ban ơn, đối với tôi thật sự là chuyện đáng mừng.

Một tuần lễ sau, ca phẫu thuật của mẹ tôi được tiến hành thuận lợi, bác sĩ phẫu thuật được mời tới chính là chủ nhiệm của học việc y khoa danh tiếng, còn việc sắp xếp trong ngoài vẫn là trợ lý Đông.

Tôi nhìn ra ngoài, người đàn ông trung niên uyên thâm lại khiêm tốn kia, trên danh nghĩa chính là giám đốc hành chính kiêm tư vấn pháp lý của Úc thị, trên thực tế chính là trợ lý riêng kiêm quản gia và bảo vệ của Úc An Thừa, mọi chuyện liên quan đến Úc An Thừa đều là do ông ấy ra mặt xử lý.

Người uyên thâm sâu sắc như vậy rất khó lấy lòng, nhưng tôi vẫn bày tỏ nhiều lần với ông ấy sự quan tâm lo lắng của tôi đối với người chồng tương lai.

Trợ lý Đông trả lời mộ cách bài bản máy móc: “Xin cô Tân cứ yên tâm, cơ thể An Thừa đang hồi phục lại.”

Thời gian hồi phục này nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, một tháng sau, tôi mới lại gặp Úc An Thừa lần nữa.

Xem ra nếu giấy chứng nhận kết hôn cũng có thể nhờ người lãnh giùm, thì anh tuyệt đối không muốn đích thân đến đây, lúc ký tên anh viết rất nhanh, cho đến khi đưa tôi trở về trường học, từ đầu đến cuối anh đều không nhìn đến tôi.

Lúc tạm biệt trợ lý Đông cho tôi biết, cuối tuần này, mời tôi đến thăm biệt thự nhà họ Úc, gặp gỡ làm quen với người nhà họ Úc.

Tôi có hơi sợ sệt, cứ giống như một con kiến nhỏ cuối cùng cũng phải bò đến dưới chân con sư tử, nhưng mà cũng không phải quá thấp thỏm, đôi khi đã hạ thấp trong bùn lầy thì ngược lại chính là dũng khí lớn nhất.

Hôm đó tôi cởi áo khoác ca-rô và mắt kính gọng đen ra, thay vào đó là bộ quần áo có thương hiệu mà lúc học đại học từng biểu diễn, nhà tổ chức đã tặng một bộ váy lông cừu màu hồng cho tôi, chỉnh sửa tỉ mỉ mái tóc dài tự nhiên phủ xuống vai, và còn trang điểm nhẹ.

Tôi nhìn chính mình trong gương, không tính là rực rỡ chói mắt, nhưng ít ra cũng tao nhã dễ thương.

Nhưng mà, ai sẽ quan tâm chứ?

~Hết chương 3~