Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Chương 27




Edit: Tử Liên Hoa 1612

Quản gia ngớ ra một lúc mới đi lên đỡ tôi: "Cô chủ, An Thừa vừa mới về......"

Tôi túm lấy ông ta: "Người đâu, người đâu?"

Quản gia bị tôi làm cho lúng túng: "Cô chủ, cô đừng nóng vội như vậy, vừa nãy lúc An Thừa trở lại cũng rất sốt ruột, nói có thể cô sẽ trở lại, nhưng vừa thấy cô không ở đây đã lập tức kêu tài xế đi tìm cô, cậu ấy dặn nếu cô trở lại, nhất định phải ở nhà chờ cậu ấy."

Tôi giống như bị mất hết chút sức lực cuối cùng, cả người rơi thẳng xuống dưới, quản gia nâng tôi đến trên ghế sofa, cuống quít gọi điện thoại cho tài xế.

Tôi sững sờ phát run trên ghế sofa, vẫn cố vểnh tai nghe từng lời từng chữ quản ga nói.

"An Thừa sẽ quay lại ngay lập tức, cô chủ, cô có muốn đi tắm trước hay không?" Quản gia nhỏ giọng nhắc nhở tôi.

Quả thật là nên, nhưng vừa đứng lên tôi đã ngã xuống ghế sofa, quản gia giật nảy mình: "Cô nghỉ ngơi trước một chút đi."

Tôi thật sự không đi nổi, bọn họ cầm khăn tắm lớn và máy sấy tóc, còn bưng trà gừng tới.

Tới lúc tôi có chút sức lực muốn đứng dậy đi tắm, cửa mở ra, tôi không hề nghĩ ngợi lao tới, nhưng người ngoài cửa nhanh hơn tôi, hung hăng ghì tôi vào trong ngực.

Chúng tôi ngồi chung trên ghế sofa, tôi vẫn chưa tỉnh hồn lại: "Anh đã ở đâu? Gửi rất nhiều tin nhắn nhưng không có hồi âm, bọn họ cũng không biết anh đang ở đâu, em còn tưởng rằng......"

Tôi không nói tiếp nữa, những ý xấu không tốt khiến cho tôi kinh hồn bạt vía kia, tôi không dám nói ra.

Úc An Thừa khua tay mấy cái, đột nhiên không khua nữa, vành mắt đỏ lên lại ôm lấy tôi.

Tôi vùi trong ngực anh, một lúc lâu sau mới ý thức được trên người quá bẩn, nhè nhẹ vỗ người hắn: "Em muốn tắm."

Anh không quá tình nguyện buông tôi ra, xoa xoa mặt tôi đỡ tôi đứng lên.

Trên đùi đột nhiên truyền tới cơn đau sắc bén, tôi vừa đứng lên đã đỡ chân "A" một tiếng ngã xuống, Úc An Thừa lập tức ngồi xổm xuống, vừa nhìn tới bắp chân của tôi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tôi còn nói giỡn với anh: "Có phải hơi giống cái chân anh vẽ hay không......"

Còn chưa nói hết đã tự bụm miệng mình, trên bắp đùi xanh tím có một vết thương giống như là dấu răng, máu chảy bên trong ra lại là màu đen!

Thôi rồi! Nhất định là bị rắn độc cắn!

Trong đầu tôi thoáng qua vô số miêu tả về rắn độc trong tiểu thuyết kiếm hiệp, ngực lập tức tràn ngập cảm giác sắp chết, trước mắt bỗng tối sầm, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Úc An Thừa.

Không biết đã qua bao lâu mới tỉnh lại, tứ chi còn tê dại giống như mệt mỏi, Úc An Thừa nắm tay tôi thật chặt, thái độ lo lắng đến gần như đau thương.

Trời ạ, đây sẽ không phải là trạng thái hấp hối trong truyền thuyết chứ!

Hình như nói cũng không nói nổi, tôi miễn cưỡng giật giật ngón tay, cũng may, còn có thể động.

Thấy tôi mở mắt, Úc An Thừa vui mừng nhào tới: "Muốn cái gì? Nói cho anh biết?"

Tôi chậm rãi điệu bộ: "Anh ở đây, thật tốt."

Anh cực kỳ tự trách: "Đều tại anh, có một cách điều chế không tìm ra được, ngủ thiếp đi trong phòng thực nghiệm, quên liên lạc với em."

Tôi chỉ cười an ủi: "Không nên trách mình, anh đối với em đã rất tốt."

Anh khó chối tội lắc đầu: "Tia chớp sấm đánh, nhất định em đã bị dọa sợ!"

Tôi cảm thấy không cần giấu diếm: "Nghĩ đến anh thì không sợ như vậy nữa, thật đấy!"

Anh càng thêm uể oải, chợt đấm một phát vào đầu giường cứng rắn.

Tôi kinh hãi, không biết hơi sức ở đâu mà có, vội vàng kéo tay anh ra.

Anh nhắm hai mắt lại, khoa tay múa chân: "Nếu anh có thể nghe được thì thật tốt!"

Tôi không muốn anh tiếp tục nữa, ôm bàn tay đỏ lên của anh vào lòng mình, dùng thái độ nghiêm túc nhất nói cho anh biết:

"Cho dù anh có nghe hay không nghe được, trên đời này, không ai tốt hơn anh!"

Anh cúi đầu, chợt nghiêng người hôn tôi, chất lỏng nóng bỏng cùng với hơi thở ôn hoà hiền hậu thấm qua môi tôi, chảy tới trong lòng.

Tôi càng cảm thấy mềm nhũn mà bình tĩnh, cứ hôn từ biệt anh như vậy, với tôi cũng là hạnh phúc rồi.

Bên cạnh giống như có tiếng ho khan lúng túng, tôi không để ý chút nào, vẫn đắm đuối đưa tình như cũ làm ra dấu tay:

"Kiếp sau, em còn muốn gặp anh."

Ánh mắt của Úc An Thừa cảm động đến mức kinh dị, vậy mà lại không nhịn được sờ sờ trán tôi.

"Yên tâm đi, không phát sốt, tốt lắm, có thể rời giường xuất viện." Một y tá dùng giọng điệu thấy nhưng không thể trách, nhẹ nhàng nói.

Tôi vọt một cái ngồi dậy: "Tôi không sao? Không phải là bị rắn độc cắn sao?"

Y tá cười: "Ai nói cho cô biết cô bị rắn độc cắn?"

Tôi chỉ chỉ chỗ bị băng kỹ dưới chân: "Không phải có một dấu răng sao?"

"Đó là bị nhánh cây đâm vào, vừa vặn có chút giống dấu răng."

"Tại sao máu kia là màu đen?"

"Dính nhiều bùn như vậy, dĩ nhiên biến thành đen."

"Vậy sao tứ chi tôi lại tê dại trước mắt đen thui, không phải trong truyện võ hiệp đều viết như vậy sao, sau kho trúng độc rắn......"

Y tá trực tiếp cắt ngang lời tôi: "Đó là do cô xem quá nhiều truyện võ hiệp!"

Tôi bỗng chốc bị nghẹn lời, hậm hực còn mạnh miệng: "Nhưng tôi thật sự cảm thấy thật yếu ớt......"

Úc An Thừa vỗ vỗ tôi, ôm cánh tay tôi ý bảo tôi xuống giường.

"Nhanh đi về tắm rửa, ăn một chút gì đó là hết chuyện." Y tá đã đi ra khỏi phòng bệnh rồi.

Tôi xuống giường đứng lên, một chút chuyện nhỏ cũng không có, xem ra ám thị tâm lý thật sự có thể hù chết người!

Thật may là Úc An Thừa không thấy tôi bị mất mặt, anh chính là cảm thấy lo lắng, lên xe vẫn không ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Trở lại nhà nhỏ, tôi chạy thẳng tới phòng tắm, anh theo tôi đi vào cửa, để cho tôi ngồi bên cạnh trước, giúp tôi vào bồn tắm.

Đổ đầy nước, anh rất tự nhiên đi tới trước tôi, đưa tay nhấc quần áo trên người tôi lên.

Tôi run lên, phản xạ có điều kiện giữ chặt vạt áo, anh dừng một chút, dùng thủ thế hỏi: "Anh có thể không?"

Tôi liên tục gật đầu.

Tắm xong trong lòng tôi buồn bực chui vào thư phòng, theo thói quen khóa chặt cửa.

Chưa từng có khát vọng được gần gũi anh giống như bây giờ, nhưng phần hèn nhát trong lòng kia vẫn không xua tan hết được.

Quá mệt mỏi, ngược lại không ngủ được, hơn nữa nằm xuống không bao lâu đã nghe được tiếng gõ cửa.

Nghĩ đến anh từng cầu xin không cần khóa cửa, tôi lập tức áy náy mở cửa ra.

Anh mặc đồ ngủ, có chút tủi thân đứng ở cửa: "Một mình anh không ngủ được."

Tôi cũng vậy, nhưng có thể như thế nào? Tôi đánh dấu chấm hỏi cho anh.

Anh nhăn nhó một cái: "Em có thể ở cùng anh hay không?"

Lòng tôi cuồng loạn, miễn cưỡng cười: "Vậy nếu em không ở đây, anh định làm thế nào?"

Anh đúng lý hợp tình nói: "Chính là vì em ở đây nên anh mới không ngủ đấy! Em phải chịu trách nhiệm!"

Tôi còn đang do dự, anh đã vươn tay, nhẹ nhàng dắt tôi đến bên cạnh giường lớn trong phòng ngủ của anh.

Vừa mới ngồi vào mép giường, tôi đã rút tay lại ngay lập tức, Úc An Thừa tha thiết làm thủ thế: "Ngủ chung có được không?"

Tôi không kịp bày tỏ ý kiến gì, chỉ run run một cái.

Úc An Thừa vội vàng lùi đến bên kia giường, lật người nằm xuống, cả người nép sát vào mép giường, vỗ vỗ một khoảng trống lớn bên cạnh, ý bảo tôi nằm xuống:

"Muộn rồi, em cũng ngủ đi."

Tôi đè nén hô hấp và nhịp tim đang không ngừng kịch liệt, chậm rãi nằm xuống đưa lưng về phía anh, tay không tự chủ được túm chặt trước ngực.

Giường là loại King size cực lớn, khoảng cách giữa hai chúng tôi nhét thêm hai người nữa cũng không có vấn đề, cứ như vậy, tôi cứ mãi khẩn trương không ngủ được.

Có lẽ đã mệt mỏi rồi, Úc An Thừa nhanh chóng không có động tĩnh, chắc là ngủ thiếp đi.

Hai chúng tôi, rốt cuộc đây là lần đầu tiên ngủ trên một cái giường, trong hô hấp sâu mà đều đều của anh, tôi cảm nhận được tim của mình giống như lông chim phất phơ bất định, nhẹ tới mức gần như muốn bay lên trời cao, rồi lại sợ không tìm được thực tế và bình yên.

Tôi không dám lật người quay về phía anh, không thể làm gì khác hơn là theo hô hấp của anh từ từ điều chỉnh mình, sau khi hít sâu vô số lần, tôi mới dần dần có chút buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên nghe được một tiếng “bịch” trầm đục.

Ngay sau đó là một tiếng kêu rên do bị đau, tôi chậm chạp ý thức được cái gì, vội vàng bò dậy bật đèn đầu giường lên.

Bên giường trống không, quả nhiên là Úc An Thừa lăn xuống dưới giường rồi!

Tôi nhào qua nhìn, anh vẫn chưa tỉnh hẳn, trên mặt là vẻ đau đớn, lơ ngơ nằm trên thảm trải sàn che trán.

Tôi cuống quít nhảy xuống giường đứng bên cạnh anh, không dám dùng sức nhiều, chỉ dám vỗ nhè nhẹ lên mặt anh.

Anh mở mắt ra, mờ mịt nhìn chung quanh một chút, lại nhìn nhìn tôi, lộ ra vẻ mặt không thể tin.

Tôi giúp anh từ từ nâng người lên, lại đỡ anh lên giường, trán của anh bị tủ đầu giường đụng trầy chút da, tôi tìm băng cá nhân trong hòm thuốc dán lên cho anh.

"Đau không?" Tôi làm thủ thế.

Anh lập tức ra sức gật đầu, tội nghiệp mà tỏ vẻ rất đau.

Như vậy tôi không dám để cho anh ngủ ở mép giường nữa, vỗ vỗ bên cạnh mình: "Ngủ thì lại gần một chút."

Nửa giây cũng không chịu thiệt, anh lập tức lăn lại, hơn nữa nhân cơ hội túm lấy một tay tôi như tìm kiếm an ủi.

Cả người tôi không kềm chế được co rụt lại lui về phía sau, nhưng cũng không rút tay về.

Anh mở mắt ra, cười cười dùng một cái tay khác làm thủ thế với tôi: "Cám ơn em."

Tôi cảm thấy dù thế nào cũng không tới lượt anh cảm ơn mình: "Cám ơn cái gì?"

Thủ thế của anh rất chậm rất trịnh trọng: "Cám ơn em có thể tiếp nhận anh."

Lòng tôi đau xót, gần như rơi lệ.

Anh cười rất thỏa mãn: "Anh chưa bao giờ nghĩ, có một ngày có thể dựa vào em ở cùng một chỗ như vậy. Anh cho rằng em vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh... Anh không thể nói chuyện, thân thể lại kém, rất nhiều niềm vui thú, anh đều không thể cho em."

Tôi nhắm mắt lại, bịt tai trộm chuông muốn che đi nước mắt đang chảy ra, nhưng môi của anh đặt lên mắt tôi, từng chút từng chút hôn sạch nước mắt, lại dùng tay lau khô nước mắt dính trên mặt tôi.

Anh lẳng lặng chờ tôi mở mắt: "Không có người nào là hoàn mỹ, em đã có thể tiếp nhận anh... Anh cũng có thể, hoàn toàn tiếp nhận em."

Anh lại nhích gần vào lòng tôi thêm chút nữa, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi: "Trên đời này, không có ai tốt hơn em."

Tôi không thể khống chế, run rẩy để cho mình khóc ra thành tiếng.

Anh không nghe được, chỉ cảm thấy tôi run rẩy, vươn tay khẩn trương ôm tôi, nhưng mà không dám ôm quá chặt, vỗ vỗ trên lưng tôi như dỗ trẻ con.

Tôi buông bàn tay nắm chặt trước ngực, áy náy làm thủ thế với anh: "Thật xin lỗi, cho em thêm một chút thời gian có được không?"

Anh hôn một cái lên trán tôi: "Không sao, chúng ta, nhất định có thể."

Từng ấy năm tới nay, rốt cuộc tôi cũng có thể an tâm tựa vào trong ngực một người như vậy, không cần sợ hãi, cũng sẽ không lùi bước, cứ như vậy ôm anh, lẳng lặng ngủ.