Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Chương 26




Edit: Tử Liên Hoa 1612

Tôi không giải thích được: "Đang nói tới chó, sao lại kéo cháu vào rồi!"

Cậu họ "Hừ" một tiếng: "Xem ra là cháu đang ở trong phúc còn không biết mình hưởng phúc, ban đầu khi thằng nhóc kia muốn mang con chó tới, cậu nói gì nó cũng không chịu đưa về, ai chẳng biết thằng nhóc coi chó như anh em, người khác không biết còn tưởng rằng cậu đoạt bảo bối của nó, bất đắc dĩ lắm nó mới nói thật với cậu, nói là —— cháu dị ứng với da lông, trong nhà không thể nuôi chó, phải cầu xin cậu chăm giúp nó."

Tôi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Cao, tôi đã liên tiếp chảy nước mũi và hắt xì.

Còn có lời của anh: "Anh còn nhớ lần đầu tiên lúc nhìn thấy em, mặc dù rất khó đến gần, nhưng nhìn từ xa xa, em khỏe mạnh như thế, sức sống bừng bừng như thế"...

Thì ra là, bắt đầu từ thật sớm như vậy, anh cũng đã giao trái tim, đặt ở trên người tôi!

Cậu họ ăn ngay nói thẳng: "Nhưng mà nói thật, lúc hai đứa tới vườn chè, cậu rất buồn bực, dù thế nào cũng không nhìn ra thằng nhóc kia có tình cảm sâu đậm gì với cháu đâu, cả ngày lạnh như băng, sau đó lúc dọn dẹp mấy quyển sách cũ kia mới phát hiện có thứ khác, cháu đoán xem như thế nào? Tùy tiện lật một cái, toàn là chân dung của cháu mà thằng nhóc kia tiện tay vẽ đấy!"

Tôi có thể tưởng tượng, nhưng vẫn bị kinh hãi: "Thật sao?"

Cậu họ càng nói càng dũng cảm: "Còn có chuyện cháu không biết đâu nhé! Sau đó cậu đã cẩn thận hỏi lại người chèo thuyền kia, anh ta nói lúc cứu mấy đứa lên, An Thừa vẫn còn có ý thức, trái tim của mình đã không chịu nổi lại còn giãy giụa muốn làm hô hấp nhân tạo cho cháu, sau đó Huệ Điềm Nhi phải kéo nó ra làm thay cho cháu đấy! Lúc ấy con nhóc Huệ Điềm Nhi không biết trời cao đất rộng này cũng bị sợ đến ngu người!"

Thì ra quả thật là Huệ Điềm Nhi cứu được tôi, chỉ là nguyên nhân cô ta làm thế hoàn toàn là vì Úc An Thừa khăng khăng quên mình.

"Con nhóc này...... Nhắc tới cũng thật đáng thương, lúc năm tuổi cha mẹ ly hôn, hơn nữa còn là bởi vì bên ngoài có người tình riêng, rõ ràng là không muốn con bé này, bà cụ Huệ thương nó mới nhận nuôi, cho ở bên cạnh như cháu gái."

Cậu họ lại chuyển đề tài câu chuyện tới Huệ Điềm Nhi, tôi giả vờ không quá để ý, nhưng lại ngừng thở dựng lỗ tai lên.

"Nếu nói ra thì con bé đã cứu mạng An Thừa!"

Tôi không nén được ngạc nhiên: "Lúc nào vậy?"

"Lúc cả hai còn rất nhỏ, khi đó Úc thị vừa mới bắt xây dựng thương hiệu, bà cụ Huệ và chủ tịch Úc đều rất bận, An Thừa cũng bằng lòng chăm sóc đứa em gái này. Có một lần trong xưởng rượu xảy ra chút chuyện, mọi người đều chạy đi, chỉ có hai đứa nhỏ ở nhà, lúc tối đột nhiên An Thừa phát bệnh, con bé chưa biết gọi xe cứu thương, khóc chạy đến nhà hàng xóm gọi người, lúc bác sĩ đến thì móc hết tiền tiêu vặt ra cầu xin bọn họ nhất định phải cứu được anh An Thừa của mình, sau này An Thừa biết, càng thêm ngoan ngoãn phục tùng con bé."

Đột nhiên tôi cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu, huyết thống vốn là không thể cắt đứt, hơn nữa khi còn bé lại từng giúp nhau trong lúc hoạn nạn, lấy tính cách của Úc An Thừa, dĩ nhiên sẽ càng thêm che chở Huệ Điềm Nhi.

Tôi nhớ lại ánh mắt anh khi nhìn Huệ Điềm Nhi, vừa thấy đã biết là vui vẻ cưng chiều, không có bất kỳ mập mờ che giấu gì, rõ ràng chính là tình cảm chân thật tha thiết nhất dành cho người thân.

Chỉ là do Huệ Điềm Nhi đơn phương, còn cả do tôi cố chấp mới biến mọi chuyện trở nên vặn vẹo như vậy.

Cậu họ nhớ lại: "Chỉ là ngày ấy, lúc tỉnh lại sau khi rơi xuống nước, lần đầu tiên cậu thấy An Thừa nghiêm khắc với Huệ Điềm Nhi như thế, sắc mặt của nó dọa con nhóc sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch, không biết nó thủ tay ngữ dạy dỗ con nhóc cái gì, dù sao sau đó cũng khiến con bé kia khóc đến thở không ra hơi."

Cậu họ luôn luôn thích cười đùa lúc này cũng đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: "Thật ra thì suy nghĩ của con bé kia, ít nhiều gì mọi người đều hiểu được, An Thừa luôn quá nuông chiều nó, quả thực là nên để cho nó tỉnh táo một chút rồi."

Khi đó, tôi chỉ thấy Úc An Thừa cầu cạnh thay Huệ Điềm Nhi, nhưng không biết thì ra là trước đó Huệ Điềm Nhi còn khổ sở hơn tôi gấp trăm ngàn lần, không trách được sau này lúc cô ta nhìn Úc An Thừa, trong mắt luôn có chút khổ sở lẫn khiếp sợ.

Giống như mụn nhọt chứa đầy độc trong lòng bị nhổ tận gốc, chỉ trong chớp mắt tôi thấy thanh thản sảng khoái, đồng thời, vậy mà trong vô thức lại thấy có chút đồng tình với Huệ Điềm Nhi.

Tôi giống cô ấy, đều lưu luyến si mê một người, tôi sợ đầu sợ đuôi do dự lùi bước, mà cô ấy thì không che giấu chút nào dũng cảm tiến tới, nhưng mà tình cảm của cô ấy càng không có hy vọng hơn tôi.

Cậu họ thẳng thắn thành khẩn nhìn tôi cười cười: "Thật ra thì lúc đó khi bà cụ Hụê còn sống cũng rất quan tâm tới mong muốn của con bé kia, sau lại tra ra mình bị bệnh nặng, lập tức quyết định hôn sự của An Thừa, nói thật, ban đầu mọi người cũng toát mồ hôi thay hai đứa, chỉ là thấy An Thừa để ý cháu như vậy, mọi người đều biết, bà cụ Hụê cả đời khôn khéo quả quyết, sắp xếp cuối cùng quả nhiên vẫn không có sai."

Tôi cúi đầu im lặng mỉm cười, nhưng mà trong lòng lại là sóng ngầm cuồn cuộn.

Bà cụ Hụê hiểu Úc An Thừa như vậy, có lẽ đã sớm đoán được trái tim Úc An Thừa sẽ thuộc về tôi.

Nhưng coi như thông minh một đời, dù sao bà vẫn không biết trước tất cả số mạng kìm kẹp tôi năm mười lăm tuổi, càng không thể nào biết trước, chướng ngại khó có thể vượt qua trong lòng tôi này sẽ tạo thành đả kích tổn thương Úc An Thừa lớn đến nhường nào. 

Thái độ của anh trong sáng kiên trì như vậy, mà tôi, lại nhất định cố chấp phải bức anh và mình đối mặt vực sâu, không còn đường để đi.

Chẳng lẽ, thật sự không có cách nào để xoay người lùi một bước, cho mình một con đường sống sao?

Cậu họ còn phải lên máy bay lúc rạng sáng để tới Triển lãm Trà nghệ ở Đài Loan, tôi thức thời nói xin về trước.

Trở lại khách sạn mở xem tin nhắn của Úc An Thừa như mọi khi, nhưng trên màn hình một tin cũng không có.

Trong lòng giống như là thiếu hụt cái gì, tôi nhẫn nhịn không nổi gửi cho anh một tin: "Đang làm gì thế?"

Kiểm tra một lúc nhưng anh lại chậm chạp không trả lời, tôi không khỏi lo lắng, gửi đi một tin tiếp một tin, vãn chưa có hồi âm, lo lắng dần dần biến thành hốt hoảng.

Nhịp tim càng lúc càng nhanh, tôi gọi điện thoại cho trợ lý Đông, anh ta cũng kinh hãi: "Sao cô lại không ở cùng An Thừa? Hôm nay tôi đi công tác ở bên ngoài tỉnh, chưa từng gặp An Thừa."

Tôi lại kiên trì bấm điện thoại của nhà lớn, lần này tôi rời đi nhiều ngày như vậy rõ ràng là bị tình nghi phạm thượng tác loạn, nếu mặt rồng của Úc Quảng Đình giận dữ thì không biết sẽ thế nào. (*Phạm: xâm phạm, mạo phạm | thượng: người thống trị thời phong kiến. Phạm thượng tác loạn ý chỉ người dân đấu tranh, khởi nghĩa.)

Nhưng nhà lớn chỉ có quản gia nghe điện thoại, nói là vợ chồng Úc Quảng Đình lại đi xã giao, Úc An Thừa không về nhà ăn cơm tối.

Còn có thể nghĩ tới là tài xế của Úc An Thừa, nhưng trợ lý Đông liên lạc nói người đó đang ở bệnh viện chăm sóc cha bị bệnh.

Gửi tin nhắn không có hồi âm, gọi điện thoại cũng vô ích, một lúc sau, tôi không ngừng suy nghĩ lung tung, quả thật muốn điên.

Hơn chín giờ tối, ngày vẫn không tính là quá muộn, nhưng tại một thôn nhỏ yên tĩnh như vậy, dù là khách sạn tốt nhất nơi đây cũng không có xe taxi.

Tôi hỏi một lễ tân, muốn bắt xe, ít nhất phải đi một giờ đường để lên trấn trên, hơn nữa cũng không dám chắc có thể gọi được xe.

Không có cách khác, dù thế nào cũng phải thử một lần, cẩn thận hỏi lễ tân tuyến đường lên trấn trên, tôi không nghĩ nhiều cầm túi bắt đầu xuất phát.

Hai ngày trước có mưa, không có trăng sáng, đường cũng không tiện đi, một đoạn trước mặt còn có đèn đường, đi tới một đoạn đường nhỏ có đồng ruộng thì quả thật là tối tới xung quanh đen kịt.

Tôi lấy điện thoại di động ra định chuyển sang chế độ đèn pin, đột nhiên một tiếng sấm rền, tay tôi vô thức run lên một cái.

Âm thanh trầm trầm nhỏ dần, tôi an ủi mình có lẽ may mắn chỉ là ảo giác, nhưng một tia chớp xé rách bầu trời đêm, làm cho dưới chân tôi không nhúc nhích được nữa.

Đã đi được hơn một nửa con đường rồi, trước mặt vẫn chưa thấy bóng dáng quảng trường đâu, khách sạn nằm dưới chân núi phía sau cũng mơ hồ trong màn đêm, tôi thật sự chính là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay rồi. Kinh khủng hơn, tia chớp mang tất cả tiếng sấm cuồn cuộn, như cái chùy nện từng nhát từng nhát vào tim tôi.

Cả người tôi rét run, nhưng lại cảm thấy máu toàn thân sôi sùng sục nổ tung theo từng tiếng sấm, đặt mông ngồi trên đường nhỏ đầy bùn sình, ôm đầu liều mạng gọi, mỗi lần tiếng sấm ngừng nghỉ đều giống như cái chùy kia vung lên, tôi thừa dịp lúc này thở từng hơi từng hơi, mà khi tiếng nổ vang lên, tôi lại để mặc cho mình kêu to giống như con thú bị vây khốn.

Tiếng sấm giống như gào thét trong mạch, dùng sức đánh vào hai bên thái dương tôi, gân mạch đau như bị đánh đứt, cả bầu trời tối đen nơi hoang vu như đổ ập lên người tôi, tôi chỉ có gào thét một cái tên mới có thể giữ lại chút dũng khí cuối cùng: "An Thừa —— Úc An Thừa ——"

Mưa đổ xuống "rào rào", tiếng sấm biến thành mệt mỏi gầm nhẹ, tôi giùng giằng đứng lên, dưới chân mềm nhũn run rẩy, tôi cắn răng kéo lê chân chạy về phía trước, không dám dừng lại, dừng lại một cái, tất cả hơi sức lẫn dũng khí đều sẽ biến mất hầu như không còn.

Vừa chạy còn vừa gọi thầm tên anh, điều này vừa vặn trở thành dũng khí, thành khát vọng mãnh liệt nhất, gặp được anh, mặc kệ anh có sao không, tối hôm nay tôi nhất định phải gặp được anh!

Thấy ánh đèn ở đầu đường dần dần sáng lên, tôi như chạy thoát khỏi địa ngục, dưới chân bước càng ngày càng nhanh, không cẩn thận bị vấp một cái, té mạnh xuống.

Trên bắp chân đau nhói như bị cái gì hung hăng cắn một cái, tôi không để ý, chống mặt đất trở mình một cái bò dậy, nhảy dựng lên lảo đảo chạy ra mặt phố, ước chừng lại đi thêm hai mươi phút mới gặp được một chiếc xe, ánh mắt tài xế nhìn tôi như là nhìn thấy quỷ.

Lên xe tôi nghĩ muốn gửi tin nhắn cho Úc An Thừa, nhưng mở túi ra cũng không tìm được điện thoại di động, vừa nãy hỗn loạn quá mức, ngay cả điện thoại rơi lúc nào cũng không biết.

Một đường gấp đến độ phát điên, tim treo ngược ở cổ họng mãi tới khi đến nhà lớn của nhà họ Úc, trong tiểu lâu không có ai, tôi vọt tới nhà lớn điên cuồng gõ cửa chính.

Vợ chồng Úc thị đều không ở đây, quản gia mở cửa nhìn thấy tôi cũng thay đổi sắc mặt: "Cô...... Cô chủ? Cô sao vậy?"

Tôi không kịp giải thích, chỉ hét: "Điện thoại di động, nhanh, nhanh, điện thoại di động, gửi tin nhắn cho An Thừa xem anh ấy đã về chưa!"