Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Chương 22




Editor: tu tai

Hôm sau tôi mang đầy đủ giấy tờ chứng nhận, bao gồm cả giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Úc An Thừa, ngồi lên xe của trợ lý Đông đi tới trung tâm hành chính.

Không nhìn thấy Úc An Thừa, trước khi vào cửa tôi kéo trợ lý Đông lại, nếu như đã không có tình cảm gì đáng nói, vậy thì tôi phải bảo vệ lợi ích của bản thân:

"Xin hỏi, bản thỏa thuận kia như thế nào?"

Trợ lý Đông không hiểu: "Thỏa thuận gì?"

"Hiệp nghị trước khi cưới, chính là bản thỏa thuận mà tôi phải làm theo." Tôi lạnh lùng nhắc nhở anh ta.

"Bản hiệp nghị đó, đã bị hủy bỏ theo yêu cầu của An Thừa."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, anh ấy đối với tôi như vậy cũng coi như là hết tình hết nghĩa.

Không ngờ vào đại sảnh, lại bị trợ lý Đông dẫn tới bộ phận xuất cảnh.

Tôi bỗng cảm thấy có cái gì không đúng, đang lo sợ không yên, thì trợ lý Đông nói: "Hôm nay làm xong hộ chiếu ở đây trước đã, giấy tờ chứng nhận của cô hãy để ở chỗ tôi, sau đó tôi sẽ làm thị thực cùng những thủ tục khác giúp cô."

Tôi khó hiểu: "Làm hộ chiếu? Làm thị thực? Các người muốn đuổi tôi đến nơi nào?"

Trợ lý Đông vẻ mặt bình tĩnh đừng nóng vội nói: "Cô Tân, là như vậy, An Thừa nghiên cứu điều chế một loại rượu đã đạt được giải thưởng lớn của ngành rượi Á châu, tháng sau chính là lễ trao thưởng, địa điểm tại thành phố M ở Đông Nam Á, mới cô đi cùng anh ấy."

Cái gì! Không phải thủ tục li hôn? Hơn nữa, Úc An Thừa còn muốn tôi, đi nhận thưởng cùng anh ấy?

Tôi làm xong thủ tục giống như đang nằm mơ vậy, lại giống như nằm mơ trải qua hai ngày tiếp theo, đợi đến sáng chủ nhật khi tỉnh lại nhìn thấy Úc An Thừa, càng thêm cảm thấy choáng váng không chân thật.

Anh vẫn ăn mặc thoải mái nhẹ nhàng như vậy, đứng dưới bậc thang nhìn tôi mỉm cười: "Đã dậy rồi hả? Ăn sáng thôi."

Tôi dụi mắt xuống lầu, đi tới trước mặt anh mới dám tin chắc, thật sự là Úc An Thừa, nhìn anh lại gầy hơn một chút, nhưng khí sắc thì đã khá hơn nhiều.

Trên bàn ăn sau lưng anh hơi nóng lượn lờ, là cháo khoai lang với trứng muối mà tôi thích ăn nhất.

Vẫn không rõ, tôi ngốc ngốc nở nụ cười với anh, lại chạy về phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh mới tỉnh táo hơn một chút, nhìn kỹ bản thân trong gương, trong ánh mắt lóe ra vẻ hoảng hốt không rõ khó có thể che dấu.

Lại không biết nên đối mặt với anh thế nào!

Tôi cảm thấy thật sự khinh bỉ sự hèn nhát của mình, nhưng tránh cũng tránh không xong, chỉ có thể vỗ vỗ mặt hít sâu mấy cái, lại trở lại trước mặt anh.

"Xuất viện? Cảm giác như thế nào rồi?" Tôi lễ phép khách sáo.

"Rất tốt." Anh đơn giản làm dấu tay, lại kéo ghế ngồi giúp tôi.

Ăn không nói ngủ không nói, tôi ăn không hề phát ra chút âm thanh nào, ngược lại anh lại mở một lon cua ngâm rượu ra ra hiệu với tôi: "Dùng rượu lâu năm của nhà họ Úc làm, mùi vị rất tuyệt vời, nếm thử đi?"

Rượu hơi mạnh, nhưng đúng là rất ngon, rượu nhà họ Úc, cho dù dùng để làm cua ngâm rượu, cũng ngọt trong lành ấm dạ dày như vậy.

Tôi ăn một mạch hết mấy con, rõ ràng anh bị tôi dọa sợ, lấy non cua ngâm rượu trước mặt tôi đi: "Ăn nữa sẽ say."

Tôi nâng đầu lên lại vội vàng cúi xuống.

Không thể để anh phát hiện, suýt làm tôi say, không phải rượu, mà là ánh mắt hơi lo lắng lại hơi cưng chìu của anh khi nhìn tôi.

Ăn xong tôi cướp rửa chén, anh đứng bên cạnh bồn nước đợi tôi...sau khi tôi lau tay sạch sẽ, anh ra dấu tay với tôi: "Cùng đi mua thức ăn?"

Thật giống như là đang đánh bí hiểm! Nỗi nghi ngờ trong lòng tôi càng ngày càng nặng.

Chung sống với anh cũng được một khoảng thời gian rồi, cho dù biết rõ anh bản tính hiền lành và không có ác ý, thế nhưng kiểu chủ động đến gần cùng tỉ mỉ dịu dàng như bây giờ thật sự quá làm cho tôi không thể tưởng tượng nổi.

Huống chi anh đã từng vô cùng khẳng định cùng kiên quyết nói cho tôi biết, anh muốn thả tôi đi.

Tôi không nén được tức giận, nghiêm nghị nhìn anh: "Tại sao muốn như vậy?"

Anh tỏ vẻ rất đương nhiên: "Mua thức ăn nấu cơm!"

Suy nghĩ một chút lại lấy máy tính cầm tay tới giải thích: "Hôm nay ba bọn họ đi dự tiệc, chúng ta tự mình ăn, em có thể nấu được không?"

Hình như anh hoàn toàn không biết rốt cuộc tôi muốn hỏi gì!

Muốn sửa sang lại suy nghĩ một chút để có thể nói chuyện rõ ràng với anh, nhưng, nhìn đến dáng vẻ khó được vui vẻ lại mang theo ánh mắt mong đợi của anh, bỗng nhiên tôi cũng không muốn truy cứu cái gì nữa.

Coi như là tôi say đi, say một khắc, đau đớn khi tỉnh táo, sẽ bớt đi một phần.

Chợ rau luôn là dơ dáy bẩn thỉu huyên náo, hai ngày nay thời tiết không tốt, trên đất dính rau thối nát, càng thêm trơn trợt.

Tôi kéo Úc An Thừa: "Anh ở bên ngoài chờ đi, tôi vào mua đồ."

Anh hào hứng bừng bừng: "Phải xem mới biết ăn cái gì chứ."

Tôi hết cách, thế nhưng lại cẩn thận móc vào cánh tay của anh, đang muốn đi vào, thấy cửa chợ rau có một quán bắp rang, lập tức sẽ phải nổ bung nắp ra.

Khi còn bé đầu ngõ nhà tôi cũng thường có người tới nổ, tôi sợ nhất tiếng nổ vang thật lớn lúc nổ bung ra đó.

Úc An Thừa vẫn còn đang tiến về phía trước, tôi siết chặt cánh tay của anh, theo bản năng che lỗ tai, nhưng tới lúc âm thanh nổ vang lên vẫn không tự chủ được mà sợ run cả người.

Anh không rõ chân tướng nhìn tôi ra dấu: "Âm thanh rất lớn sao?"

Âm thanh lớn như vậy, vậy mà anh lại không nghe được.

Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy như bị kim đâm, lắc đầu một cái vội vàng đi vào chợ cùng anh.

Từ mười hai tuổi thì tôi đã vào chợ rau mua thức ăn, chọn đồ ăn đã rất quen rồi, chỉ thỉnh thoảng hỏi ý ÚC An Thừa một cái, anh không quá hiểu biết tên các loại rau củ, chỉ có thể nhìn thấy thì chỉ cho tôi, bất tri bất giác liền mua mấy túi đồ ăn.

Về đến nhà anh nhặt rau rửa rau giúp tôi, lên bếp chính là chuyện của một mình tôi rồi, tôi để cho anh đi nghỉ ngơi, thế nhưng anh lại phải đứng ở trong phòng bếp nhìn tôi bận rộn.

Đợi đến lúc nướng cá mới phát hiện quên mua rượu gia vị, tôi không thể làm gì khác hơn là nhờ Úc An Thừa giúp đỡ: "Tìm thử xem, có rượu hay không? Món cá nướng dùng đến."

Không tới ba mươi giây thì anh đã lấy tới một chai rượu ngon đã mở cho tôi, tôi vừa nhìn liền hít vào một hơi, đây là một trong số ít loại rượu đắt tiền nhất của nhà họ Úc, giá trên thị trường là bốn con số.

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, đẩy thẳng anh tới trong phòng khách: "Cám ơn, anh quá phí của trời, vẫn nên ở đây nghỉ ngơi đi."

Anh bất đắc dĩ lại không cảm thấy hứng thú ngồi xuống ghế sa lon, bắt đầu lật xem một quyển tạp chí.

Tôi nấu đồ ăn cũng rất dễ tiêu, anh không thể ăn quá nhiều, nhưng vẫn nếm tất cả các món ăn mỗi thứ một chút, vẫn không quên giơ lên ngón tay cái với tôi.

Trong mùi thơm dẻo của cơm cùng mùi thơm của thức ăn, nhìn người đang ngồi yên lặng phía đối diện, tôi cảm thấy một loại thoả đáng cùng an ổn chưa bao giờ có.

Liền giống như, cuộc đời của tôi, cuối cùng cũng có một nơi có thể an ổn.

Ăn xong tôi thu dọn chén, đi tới trước mặt anh, bỗng anh nhẹ nhàng kéo tay tôi.

Trong mắt của anh có chút không xác định, giống như lấy hết dũng khí mới dám từ từ đưa ra dấu tay:

"Nhà, chính là như vậy sao?"

Trong nháy mắt tôi gần như mất khống chế, may mắn anh không hỏi tiếp nữa, dắt tôi ngồi xuống trên ghế salon:

"Em nghỉ ngơi một chút, anh đi rửa chén."

Tôi cố gắng khống chế bản thân, thuận tay lấy một quyển sách trên bàn trà để phân tán chú ý lực.

Tiện tay lật tới một trang trống, lại nhìn thấy phía trên dùng bút máy phác hoạ một người.

Chỉ là một gò má, tóc dài hơi xoăn, đôi môi mím thật chặc, ánh mắt quật cường và mờ mịt.

Rõ ràng là tôi.

Loại cảm giác mà tôi vẫn không thể tin được kia vẫn đang la hét càn rỡ ở đáy lòng, khiến tôi mừng rỡ đến mức gần như muốn vọt lên đám mây, nhưng đồng thời lại sinh ra cảm giác tội ác giống như tự ti, lại để cho tôi hận không thể lập tức chui vào nước bùn chôn giấu bản thân đi.

Trước khi anh chưa nói rõ với tôi, tất cả, tôi chỉ có thể làm cũng là tự mình hy vọng vô căn cứ.

Buổi chiều có hẹn với bác sỹ trao đổi về tình hình của mẹ, chờ Úc An Thừa rửa chén xong, tôi xin lỗi và lên tiếng chào anh, ai ngờ anh lại ra dấu tay: "Cùng đi chứ."

Tôi nghĩ đến biểu hiện lần trước của mẹ vẫn còn sợ hãi, nhưng anh cũng không quan tâm: "Không phải em nói, mẹ em muốn gặp anh một lần? Lần trước vẫn chưa gặp được."

Tôi còn đang chần chờ, anh đã nắm tay tôi đi ra cửa.

May mắn hôm nay trạng thái tinh thần của mẹrất ổn định, nhưng lại đặc biệt mơ hồ, nắm Úc An Thừa gọi tên ba.

Tôi vội vàng kéo Úc An Thừa ra, nhắc đi nhắc lại với mẹ: "Đây là An Thừa, là chồng của con, tiểu Nghiên kết hôn, đây là chồng của tiểu Nghiên."

Mẹ chợt dừng lại, nắm chặt tay Úc An Thừa hơn nữa, ngơ ngác lẩm bẩm: "An Thừa, chồng của tiểu Nghiên, An Thừa, chồng của tiểu Nghiên......"

Trong hốc mắt của bà, thế nhưng phủ một tầng hơi nước, lại vui mừng cười lên: "Tiểu Nghiên, kết hôn rồi......"

Tôi vừa mừng vừa sợ nhào tới bắt lấy tay của bà: "Phải, mẹ, anh ấy đối xử với con rất tốt, mẹ hãy yên tâm."

Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán tôi: "Tiểu Nghiên, thực sự vui vẻ chứ."

Nước mắt không hề báo trước vọt ra, tôi sợ mẹ hiểu lầm, chạy vội ra hành lang muốn lau khô nước mắt, nhưng nước mắt từ giữa kẽ tay càng không ngừng chảy ra, thế nào cũng không ngừng được, tôi che mặt chạy đến một cái góc nhỏ để cho mình khóc ra tiếng.

Chờ lúc trở lại phòng bệnh của mẹ, một hộ lý vừa đi ra, cười chỉ chỉ bên trong: "Mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, chồng cô đang tự mình cắt móng tay giúp bà!"

Tôi sợ hết hồn, vội vàng xông vào phòng.

Quả nhiên, Úc An Thừa đang cúi đầu chuyên chú cắt móng tay giúp mẹ tôi, động tác của anh rất nhẹ rất chậm, có lẽ sợ làm đau  đến bà, thỉnh thoảng anh lại lo lắng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của mẹ tôi một chút.

Mẹ an tĩnh nhìn ÚC An Thừa, ánh mắt dường như trong suốt hơn so với bình thường rất nhiều, rất lâu rất lâu rồi, tôi không nhìn thấy nụ cười bình thản mà thỏa mãn như vậy trên gương mặt bà.

Tôi sửng sốt một lát mới đi qua vỗ vỗ Úc An Thừa: "Cám ơn anh."

Nụ cười của anh hơi khổ sở: "Có mẹ, rất hạnh phúc."

Buổi chiều mẹ phải ngủ trưa, chúng ta vẫn ở bên bà đến lúc bà ngủ mới rời đi.

Đi ra bệnh viện, ánh mặt trời nóng hừng hực, tôi liếc nhìn cửa hàng kem Kỳ Lâm đối diện, thật sự không chịu nổi vừa khát vừa nóng, tôi kéo kéo Úc An Thừa: "Tôi đi mua kem Kỳ Lâm, anh chờ tôi một chút.

Tôi mua  hai chén, đang muốn băng qua đường, không biết thế nào ven đường đi tới một cô nhóc khoảng 5, 6 tuổi, vừa khóc vừa tìm mẹ.

Một chiếc xe điện đang phóng như bay tới, cô nhóc chỉ biết lảo đảo mà đi, lập tức sẽ bị đụng đến.

Tôi bưng kem Kỳ Lâm vọt tới, dùng hai cánh tay kẹp lấy cô nhóc kéo sang bên, tay vẫn bị xe điện cọ sát qua, một ly kem Kỳ Lâm bị đánh rơi trên mặt đất.

Tôi tức giận tới mức mắng mắng, may mắn mẹ cô nhóc từ một siêu thị nhỏ phía sau chạy tới, vừa nói lời cảm ơn vừa dắt cô nhóc đó về.

Úc An Thừa đã chạy từ bên kia đường tới, cau mày nhìn khắp người tôi: "Không sao chứ."

Tôi oán hận: "Sao lại không có việc gì! Kem Kỳ Lâm bị đổ, tôi mà bắt được anh ta thì anh ta không xong đâu!"

Anh chỉ chỉ trên tay tôi: "Không phải còn có?"

Tôi không hề nghĩ ngợi nói: "Đây là của anh mà!"

Anh lắc đầu: "Anh không thể ăn những thứ này, em ăn đi."

Tôi lại đau nhói một cái, vội vàng vầm cái muỗng xúc kem Kỳ Lâm để che giấu.

Ai ngờ anh lại lại gần: "Có thể để cho anh nếm thử sao?"

Đầu của anh hơi cúi xuống, đầy hứng thú nhìn kem Kỳ Lâm một chút, lại mong đợi nhìn tôi.

Ánh mặt trời tháng sáu, hình như cũng tan ra trong mắt anh.

Tôi múc ngay một muỗng nhỏ đút vào trong miệng của anh, nếu như ánh mắt của anh vẫn như vậy nhìn tôi... chỉ sợ tôi sẽ bị tan chảy giống như kem Kỳ Lâm trong tay.

Anh liếm liếm môi cười cười: "Ăn ngon."

Chúng tôi đi trở về bãi đậu xe, vừa đúng có một chiếc xe dừng lại bên cạnh xe của nhà họ Úc  , một nam một nữ từ trên xe đi xuống, nhìn thấy tôi đều bỗng nhiên ngẩn người ra.

Sống lưng tôi cứng đờ, cũng giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Lại là Nhạc Xuyên cùng Tạ Vũ Nam.

Tạ Vũ Nam càng trở nên mập mạp hơn so với lần trước nhìn thấy, cùng bộ dáng cao gầy nhỏ nhắn lúc hoạt động trong đội người mẫu cùng tôi thời đại học tưởng như hai người. Cô ta căng thẳng nắm chặt cánh tay của Nhạc Xuyên, ánh mắt từ từ trở nên kinh hoàng lo lắng.

Muốn làm như không thấy đã là không thể nào, phản ứng đầu tiên của tôi chính là nắm chặt lấy ÚC An Thừa, đoạt trước tự nhiên "này" một tiếng trước mặt Nhạc Xuyên: "Thật lâu không gặp."

Nhạc Xuyên cũng rất không tự nhiên đáp lại một câu, ánh mắt của anh ta, lại theo bản năng dừng lại trên mặt của Úc An Thừa.

Tôi cười giới thiệu: "Đây là chồng tôi Úc An Thừa, rượu ngon nhất của nhà họ Úc đều xuất từ tay của anh ấy."

Đây là lần đầu tiên, tôi chính thức giới thiệu về chồng của mình với người khác như vậy, tôi cố ý muốn cho mình có vẻ kiêu ngạo mà thỏa mãn.

Đáy lòng cũng thật dâng lên một cảm giác kiểu cách và tự hảo không cách nào che giấu, giống như những người phụ nữ thích dùng hết của công để cân nhắc giá trị con người của mình kia vậy.

Sau đó tôi giới thiệu với Úc An Thừa: "Hai vị này đều là bạn học thời đại học của em."

Úc An Thừa mỉm cười vươn tay, Nhạc Xuyên ngẩn ra, mới bắt tay cùng anh, nhưng ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt: "Hân hạnh."

Tôi không hề để tâm chút nào giải thích: "An Thừa không nghe được, nhưng mà anh ấy lại đặc biệt thông minh, có thể nhìn hiểu môi ngữ, hôm nay anh ấy cùng tôi tới thăm mẹ tôi."

Nhạc Xuyên vẫn luôn luôn bảo trì bình thản lần này lại khó nén sốt ruột, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười: "Vậy sao, thật ngại quá chúng tôi có hẹn với bác sỹ, đi vào trước."

Anh ta sát qua bên người chúng tôi đi về phía cửa chính, Tạ Vũ Nam lại đột nhiên dừng lại trước mặt của tôi, đưa tay bắt lấy tay của tôi.