Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Chương 12




Edit: Lạc Thần

Quần áo trên người cũng bị nước hắt ướt, tôi bướcra phòng tắm chuẩn bị lên lầu thay quần áo, Úc An Thừa đã thay đổi quần áo ở nhà tựa vào trên ghế sa lon lật sách, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng đứt quãng.

Bị bệnh cũng kiên quyết không vắng họp, tinh thần thật là đáng khen.

Tôi dửng dưng đi qua bên cạnh anh, bưng bánh ngọt lên tùy tiện nhét vào tủ lạnh.

Anh lập tức đứng lên, dừng một chút đi vòng qua trước mặt tôi, giống như có chuyện gì.

Tôi cũng không hỏi, mặt không chút thay đổi nhìn anh.

Anh cúi đầu ho mấy cái, móc hai tờ giấy từ trong túi tiền ra.

Đó là hai vé tham quan "Hồ đào"! Tôi thiếu chút nữa kêu lên.

Anh đang cầm máy tính trên tay viết: "Buổi tối cùng đi?"

Tôi gần như bật thốt lên "Được", nhưng lại đành nuốt trở vào.

Anh và người yêu bé nhỏ tình cảm sâu đậm của anh suýt nữ thì đẩy tôi vào chỗ chết, hiện tại tất cả những thứ này, cũng chỉ vì anh muốn giảm bớt tội ác giùm cho người yêu bé nhỏ của anh mà thôi.

Kẻ địch giảo hoạt thay đổi chiến thuật, tôi sao có thể dễ dàng mất cảnh giác trước viên đạn bọc đường của anh cho được!

Tôi cố nén đáy lòng khát vọng, nhẹ nhàng lướt qua hai tấm vé: "Thật xin lỗi, hôm nay mệt rồi."

Cũng không quản anh có thấy rõ hay không, tôi chỉ chú ý đi lên lầu, vùi ở trước máy vi tính điên cuồng chơi game online. Nhưng mỗi ngày đến biệt thự nhà họ Úc ăn cơm thì quy củ không thể loạn, nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, tôi bất đắc dĩ thay xong quần áo xuống lầu.

A Tú sớm đã đi, Úc An Thừa không có ở phòng khách, tôi tự giễu cười cười, tính nhẫn nại của anh với tôi chắc hẳn cũng đã đến cực hạn.

Đi qua cửa phòng bếp, khóe mắt lại xẹt qua một bóng dáng, tôi không tự chủ nhìn vào trong.

Úc An Thừa đứng ở trước cửa sổ, trước mặt là chiếc bánh ngọt tôi làm đang để trên kệ bếp. Ngón tay của anh, nhẹ nhàng miêu tả trên bánh ngọt, đột nhiên nở nụ cười.

Thật là buồn cười, phía trên đó tôi đã vẽ một cái đầu con heo.

Nhưng nụ cười này, cũng không phải chế nhạo và khinh bỉ, giống như có chút mừng rỡ, có chút thỏa mãn, lại mang theo chút không thể làm gì.

Cười như vậy, trong ánh hoàng hôn mặt trời lặn không khỏi cảm thấy mờ ảo, quả thật ấm áp đến rung động lòng người.

Tôi sửng sốt đứng cửa, yên lặng nhìn anh dùng tay cẩn thận quệt một chút bơ, như một đứa bé ăn trộm đường, nhẹ nhàng mút một đầu ngón tay, muốn để tay xuống quệt một chút nữa, lại do dự không có xuống tay, chỉ lấy điện thoại di động ra, chụp chiếc bánh ngọt một cái.

Hôm nay, là sinh nhật của anh.

Anh bưng bánh ngọt lên thả lại vào trong tủ lạnh, lòng tôi nhảy muốn điên lên, hồi hộp lùi lại bên cạnh, giống như vừa lén lút làm chuyện xấu gì đó.

Chờ anh đi ra phòng bếp, tôi đã như không có việc gì ngồi ở trên ghế sa lon.

Nhìn ra được anh có chút chần chờ, nhưng vẫn đi về phía tôi, máy tính cầm trên tay viết: "Ballet, cùng đi chứ?"

Tôi không biết tha thiết trong mắt anh có phải xuất phát từ trong thâm tâm hay không, nhưng mà tôi cũng không quyết tâm cứng rắn cự tuyệt nữa.

"Được."

Sau bữa cơm chiều tài xế nhà họ Úc đưa chúng tôi đi đến trung tâmvăn hóa nghệ thuật, được nửa đường thì Úc An Thừa kêu tài xế ngừng lại, dẫn tôi xuyên qua đầu phố đi vào một tiệm bán quần áo.

Mặt tiền cửa hàng hiện đại đẹp đẽ, các sản phẩm như quần áo, lễ phục, trang sức đều rất trang trọng, cao cấp, lấy kinh nghiệm nhiều lần phân biệt thật giả lẫn lộn của tôi để xem, tiệm quần áo này vô luận phong cách thiết kế hay là cắt may đều là hạng nhất.

Tôi khó hiểu nhìn An Thừa.

Anh cười cười viết trên máy vi tính cầm tay: "Xem ballet, mặc trang trọng một chút."

Tôi còn có chút kinh ngạc, anh đã dắt tay tôi đi tới khu trưng bày quần áo phụ nữ, ngón tay vạch ra từng kiện quần áo phụ nữ, lựa ra một bộ váy tơ lụa nhẹ nhàng trơn bóng màu tím hồng.

Cô bán hàng mang theo nụ cười nghề nghiệp và luôn miệng khen anh thật tinh mắt, mà sau khi tôi thay đồ xong, vô luận lớn nhỏ hay là phong cách, quả thật giống như là đo ni đóng giày đặt may riêng cho tôi vậy.

"Phu nhân vóc người thật tốt, cũng có thể làm người mẫu." Cô bán hàng cười tủm tỉm khen ngợi.

Soi gương thấy mình thanh lịch và có thêm chút hoạt bát, tôi không tự chủ cong khoé môi, biểu tình trên khuôn mặt thêm một chút dịu dàng.

Sau lưng cách đó không xa Úc An Thừa rõ ràng ngẩn ra, nhưng rất nhanh khen ngợi giơ ngón tay cái lên với tôi.

"Phu nhân cũng giúp tiên sinh chọn một bộ đi, quần áo nam nữ của chúng tôi đều có cùng một ngành hàng, đặc biệt thích hợp với vợ chồng hoặc là người yêu." Cô bán hàng không quên nhân cơ hội chào hàng.

Dù sao cũng là Úc An Thừa trả tiền, tôi cũng không ngại thuận nước giong thuyền.

Chờ cửa phòng thử quần áo mở ra, tôi cũng ngơ ngẩn giống như Úc An Thừa mới vừa rồi.

Chúng tôi chọn quần áo cho nhau, thật sự đều vô cùng thích hợp, ngay cả cô bán hàng cũng cảm thán: "Rốt cuộc là vợ chồng hiểu rõ lẫn nhau, đặt làm cũng không có vừa người như vậy đâu."

Đó là một bộ âu phục màu bạc có hoa văn nhỏ, phối hợp với áo sơ mi màu tím hồng, cộng thêm làn da trắng cùng với sắc môi hơi lợt, làm cho khắp người anh cũng tản mát ra ánh sáng tươi mát kèm theo chút huyền ảo.

"Thật là trai tài gái sắc, công ty chúng tôi đều muốn mời các hai vợ chồng anh chị làm người phát ngôn rồi!" Cô bán hàng miệng đủ ngọt.

Dĩ nhiên Úc An Thừa cũng thật sảng khoái, cũng không hỏi giá tiền liền quẹt thẻ.

Lúc gần đi tôi tự nhiên khoác lên cánh tay anh, sau cùng trong một chớp mắt lúc đẩy cửa len lén nhìn vào gương một chút.

Trong ánh đèn và bóng đêm nửa sáng nửa tối, bóng dáng nhỏ nhắn của tôi và vẻ ngoài đẹp trai của anh trông rất phù hợp, trong đời sống thực tại là một đôi xuất sắc không ai bằng khiến người khác phải ao ước.

Quả nhiên trong rạp hát không còn chỗ ngồi, còn có rất nhiều cha mẹ mang theo con của mình tới xem, phần lớn là cô gái, nhất định là giống như tôi tập múa từ hồi tiểu học.

Đáng tiếc, một nhà chúng tôi, chưa từng có cơ hội như vậy.

Cả màn vũ đạo có thể nói là hoàn mỹ, tôi hoàn toàn say mê trong đó, lúc diễn viên ra sân khấu chào cảm ơn khán giả tôi vỗ tay trong khoảng thời gian dài không muốn rời đi, cho đến khi âm nhạc dần dần rút đi, tôi mới giật mình nghe thấy bên cạnh có tiếng ho nhẹ thật thấp.

Lúc Úc An Thừa đứng lên rõ ràng lung lay một chút, tôi mới ý thức được, xem diễn vũ đạo ba giờ đối với thể lực của anh xem ra là một khiêu chiến không nhỏ.

Muốn đi dìu, nhưng vẫn là dùng máy tính cầm tay thử dò xét trước: "Như thế nào? Không thoải mái sao?"

Anh lắc đầu: "Rất đặc sắc."

Tôi hào hứng: "Anh cũng thích? Có cảm thấy ngoại trừ vũ đạo, âm nhạc cũng đặc biệt tốt?"

Anh ngẩn ra, không có trả lời liền cúi đầu theo dòng người bên cạnh đi ra ngoài.

Tôi chợt phản ứng kịp, cơ bản là anh không nghe được!

Trong nháy mắt, hối hận không thể nắm chặt tay hơn.

Trên xe Úc An Thừa nhắm mắt dựa vào thành ghế, chỉ nghe hơi thở của anh càng ngày càng nặng.

Mới vừa lỡ lời làm cho tôi có chút thấp thỏm, nghiêng đầu qua đang muốn len lén nhìn sắc mặt anh một chút, đột nhiên đầu của anh trượt lên vai tôi.

Từ mặt bên nhìn sang, lông mi của anh có chút nhếch lên, đường nét gương mặt ở trong bóng đêm rất dịu dàng, giống như một thiếu niên đang yên giấc.

Đột nhiên trái tim của tôi nhảy một cái, nhưng cũng không phải kháng cự, ngược lại, quỷ thần xui khiến, tôi nhích tới gần anh một chút, để cho anh có thể dựa vào càng thoải mái một chút.

Tay của anh rủ xuống trên đầu gối tôi, lòng bàn tay vừa đúng che ở trên mu bàn tay của tôi, nhiệt độ hơi lạnh, giống như đang nhẹ nhàng thấm vào trong huyết mạch mu bàn tay tôi.

Tôi động cũng không dám động, không có ai biết, loại cảm giác này giống như có thể lệ thuộc lẫn nhau, đối với tôi mà nói, tựa như một ốc đảo mờ ảo trong sa mạc, tôi ao ước chờ đợi khoảnh khắc thân thiết như thế, rồi lại lo sợ nghi hoặc không chừng, chỉ sợ rằng đây chẳng qua là hư ảo không có thực.

Xe lái đến cửa Biệt Thự của nhà họ Úc, đèn xe chiếu ra một bóng người, sáng đến độ có chút sai lệch, mà tôi nhìn ra, đó là Huệ Điềm Nhi.

Cô ta cư nhiên còn có mặt mũi mà đến đây!

Tôi mở cửa xe dìu Úc An Thừa xuống xe, cố ý dán rất chặt thân thể vào anh, anh còn buồn ngủ, tự nhiên tựa đầu ở trên vai của tôi.

Huệ Điềm Nhi chạy tới trước xe, nhìn thấy tôi theo bản năng co rúm lại một chút, nhưng cũng không có dừng bước, trực tiếp chạy đến trước mặt Úc An Thừa, đưa tay thử trán của anh một chút.

Tôi trực tiếp hất tay của cô ta ra: "Không nên xuất hiện ở trước mặt tôi, cút!"

Cô ta không có vênh váo hung hăng như trước đây, nhưng cũng không nhượng bộ: "Sang hôm nay anh An Thừa không được thoải mái, tôi chỉ là muốn xem anh có chuyện gì hay không!"

Tôi làm sao lại quên, sáng hôm nay, bọn họ vẫn dính cùng một chỗ!

Xem ra mới vừa mơ mơ màng màng ngủ một giấc, cũng không phải là Úc An Thừa, mà là tôi đây người hoàn toàn bị mê mẩn tâm trí!

Rất muốn hất Úc An Thừa ra để đi, nhưng vừa nghĩ lại, tôi lại ôm anh càng chặt: "Hả? Thật sao? Lúc An Thừa đi chung với tôi không có gì là không thoải mái cả? Anh ấy còn đặc biệt đi theo tôi xem múa kịch ba-lê mà tôi thích nhất đấy."

Huệ Điềm Nhi cắn môi, đôi mắt đã đỏ lên: "Người phụ nữ này, căn bản không biết gì chăm sóc anh An Thừa thế nào cả!"

Tôi hất cằm lên: "Làm sao cô biết tôi sẽ không chăm sóc chồng của tôi? Chẳng lẽ, tôi yêu thương An Thừa như thế nào còn phải biểu diễn tại chỗ cho cô xem?"

Huệ Điềm Nhi nước mắt ngậm trong hốc mắt, giọng điệu tăng thêm: "Tôi biết cô chỉ muốn ra uy với tôi mà thôi! Nếu như cô không quý trọng anh ấy, vậy thì sớm rời xa anh một chút!"

Ta hoàn toàn bị chọc giận, nhưng luống cuống chính là nhận thua, tôi đè ép lửa giận bày ra nụ cười khoa trương:

"Quý trọng? Làm sao tôi có thể không quý trọng anh An Thừa của cô được chứ? Cô xem, tôi nắm anh ấy chặt như vậy? Hơn nữa, cô càng muốn tôi rời đi, tôi lại càng nắm chặt không buông! Không bằng, hiện tại tôi để cho cô xem một chút, tôi quý trọng anh An Thừa của cô đến cỡ nào ——"

Huệ Điềm Nhi kêu lên: "Tôi biết rõ cô hận tôi, nhưngcô không cần dùng anh An Thừa đến báo thù tôi ——"

Tôi không để ý tới cô ta, nghiêng đầu hướng về phía môi của Úc An Thừa, xác định rõ mục tiêu dán lên.

Ở bên cạnh, Úc An Thừa đứng thẳng người lên, lạnh lùng tránh được môi của tôi. Huệ Điềm Nhi khóc lóc, giống như đã chịu nhiều uất ức nhào tới trong ngực Úc An Thừa.

Tôi sững sờ, dùng tốc độ nhanh nhất bắt được cánh tay Úc An Thừa. Không liên quan tình cảm, tôi chỉ là tuyệt đối không thể tha thứ người phụ nữ này làm càn với tôi như vậy.

Úc An Thừa cũng rõ ràng cương cứng một chút, nhưng rất nhanh, cánh tay tránh từ trong tay tôi ra ngoài.

Tôi dùng sức lực lớn hơn giữ chặt anh, ngẩng đầu lên thái độ kiên quyết hướng về phía anh: "Bảo cô ta tránh ra!"

Anh chỉ do dự một chút, không hề tránh thoát nữa, lại đưa một tay khác ra, vẫn giống như thường ngày vỗ lưng Huệ Điềm Nhi như dỗ em bé.

Huệ Điềm Nhi đã nước mắt đầy mặt, điềm đạm đáng yêu vừa thút thít vừa khoa tay múa chân lung tung ra dấu tay.

Tôi xem không hiểu, chỉ nhìn thấy ánh mắt của Úc An Thừa càng ngày càng không đành lòng. Nhưng anh cũng không để cho Huệ Điềm Nhi tiếp tục nữa, nhanh chóng làm mấy dấu tay với cô ta, giống như là an ủi, giống như là bảo đảm.

Ánh mắt Huệ Điềm Nhi lộ ra vẻ khao khát, giống như rất lưu luyến, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi trở về xe.

Tôi hoàn toàn không nhìn, nhưng mà trước khi xe khởi động, từ đầu đến cuối tôi vẫn vững vàng siết chặt lấy cánh tay Úc An Thừa, cho đến khi xe biến mất ở trong màn đêm, tôi mới đột nhiên rút tay ra ngoài.

Dường như Úc An Thừa lung lay một chút, tôi bỏ lại anh trực tiếp chạy vào biệt thự.