Anh Có Nghe Thấy Tiếng Gió Thổi

Chương 8: Anh sắp toang rồi!




Trong nhà kho đang tối om không một tia sáng nào, Lục Cảnh cầm khẩu súng lục M1911 trên tay, đứng yên một chỗ. Anh tập trung lắng nghe mọi thứ xung quanh, trong nhà kho chỉ có tiếng thở đều của 2 người. Lục Cảnh và Boss của sát thủ

- Trước đó 6 phút-

Vốn dĩ anh đang định đợi Diệp Thanh và cô nhóc kia làm tóc xong thì sẽ về căn cứ nhận nhiệm vụ là theo dõi bọn sát thủ Mamba - là đường dây tổ chức sát thủ lớn nhất ở Thượng Hải. Ai ngờ, trong lúc đang ngồi trong xe đọc báo thì trong sảnh tiệm lại nổ tiếng súng. Tiếng hét của đám người phụ nữ trong tiệm như muốn xé nát mọi thứ khiến những người đi đường và cả anh bần thần.

Lục Cảnh trong đầu giờ chỉ có tiếng súng ban nãy. Anh đi ra khỏi xe, đóng cửa một tiếng thật to. Trong tiệm giờ rất hỗn loạn, ai nấy đều chạy thoát khỏi tiệm, chỉ có mình Lục Cảnh cố gắng len lỏi vào trong.

Cảnh tượng dần hiện ra trước mắt, một người phụ nữ xinh đẹp bị dao đâm vào bụng đang nằm hấp hối, bên cạnh chỉ có một cô tiếp viên đang cố sơ cứu, người tiếp viên còn lại đang điện cho bệnh viện.

Lục Cảnh chạy đến đỡ người phụ nữ kia dùng tay cố gắng bịt lại miệng vết thương, anh nhìn cô tiếp viên đang ở bên cạnh:" Ai bắn? Hắn đâu rồi!"

Cô tiếp viên sợ sệt, người run lẩy bẩy:"Hắn.. hắn, tôi không biết kẻ đó là ai.. hức hức...Hắn mặc một chiếc áo đen dài tay, hắn nhìn trông rất trẻ!"  Cô nhìn quanh cả tiệm rồi chỉ vào phía hành lang bên trái:"Tôi thấy hắn chạy vào bên này!"

Lục Cảnh đặt người phụ nữ sang cô tiếp viên rồi đặt tay lên vai cô:" Cố gắng giữ vết thương đừng hở và đợi y tế đến!" rồi anh nhìn về cô gái đang run rẩy ở bàn lễ tân:" Số điện thoại phòng của vị khách tên Diệp Thanh là bao nhiêu?"

Cô gái kia lật đật tìm sổ theo dõi khách hàng rồi mở ra tìm người tên Diệp Thanh:" Số điện thoại là 0914******"

Những người tốt bụng và dũng cảm ở bên ngoài cũng nhanh chóng chạy vào giúp đỡ, mọi việc cũng trở nên thuận lợi hơn.

Cô tiếp viên đang ngồi bảo vệ vết thương cho vị khách xấu số đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô nói với Lục Cảnh:" Anh gì ơi, còn nữa, tôi thấy tay phải của hắn có một vết xăm hình con rắn! Vả lại...còn có một tên nữa, hắn chạy về phía ngược lại.”

Trong đầu Lục Cảnh chỉ lên lóe lên đúng 1 ý-Tổ chức sát thủ Mamba! Đã thế còn tới 2 tên, mỗi người một ngã, mà tên sát thủ thứ hai lại đi đến đường tới phòng của Diệp Thanh

Anh bắt đầu nuốt nước bọt, nhanh chóng dùng điện thoại nhấn một dãy số. Đầu dây bên kia cũng nhanh chóng bắt máy nhưng lại nói chuyện với Lục Cảnh bằng giọng điệu uể oải: “ Lục Cảnh, cậu chán sống à, tôi đang ngủ!”

Lục Cảnh nghiến răng: “Chán sống cái con khỉ, đến Hàn Thiên tiệm mau, Mamba đột kích ở đây rồi!”

Đầu dây bên kia nhanh chóng giật mình, cuối cùng cũng đáp lại một cách nghiệm túc:  “ Mamba? Sao bọn chúng lại ở đó, tôi đến ngay bây giờ!” vừa nói xong thì tắt máy.

Tình huống hiện tại quá cấp bách, Lục Cảnh lại tiếp tục điện cho Diệp Thanh, anh nói có sát thủ trà trộn rồi cũng cúp máy lập tức.

Lục Cảnh hiện giờ mặc bộ vest đen, anh cởi áo vest ra, áo sơ mi trắng bên trong khiến anh nổi bật, từng cơ múi cứ thấp thoáng ở đằng sau mảnh áo. Anh cầm khẩu  M1911 đã thủ sẵn trong túi quần trên tay phải rồi lấy tay còn lại móc vào túi áo vest lấy ra một  chiếc túi màu đen to bằng một cuốn vở, trên chiếc túi có một cái nút khá nhỏ.

Lục Cảnh bấm một phát, chiếc túi phồng lên tạo thành một chiếc áo, hành động này của Lục Cảnh không khiến mọi người xung quanh bất ngờ, ai mà không biết Thiếu tá Lục nổi tiếng không chỉ vì sức mạnh và sự chỉ huy mà còn là vì sự sáng tạo, có rất nhiều vật phẩm tiện lợi giúp cho các thành viên của căn cứ hành động thuận lợi hơn trong nhiệm vụ, nhìn cái áo chống đạn kia mọi người cũng tự hiểu.

Đội ngũ y tế cũng nhanh chóng tới, thấy Lục Cảnh đang chuẩn bị hành động cũng khẩn trương hơn, Diệp Phàm- em trai của Diệp Thanh cũng đến hỗ trợ, nghe tin chị gái mình đang ở nơi mà bọn sát thủ đang lẩn trốn cậu không lo mới lạ.

Đội ngũ y tế nhanh chóng bế người phụ nữ kia đi, Lục Cảnh vừa mặc áo chống đạn vào vừa nói với Diệp Phàm: “ Phàm, em và những người thuộc đội y tế ở lại đây đợi những người bị thương, nếu cậu ta tới thì bảo cậu ta chạy về hành lang bên phải, cậu ta sẽ đến nhanh thôi!”

Diệp Phàm nhanh chóng nhận lời nhưng cậu cũng hơi khó hiểu: “ Nhưng mà tại sao anh lại không đi bảo vệ chỗ của chị em, mà lại đợi anh ấy đến?”

Tiếc là lúc Diệp Phàm vừa hỏi xong, Lục Cảnh đã đi từ lâu rồi.

- Tại phòng của Sơ Vũ-

Căn phòng được cách âm khá ổn, nói chuyện bình thường thì ở ngoài lẫn trong không thể nghe thấy, nhưng khi có một tiếng động ồn và lớn như tiếng súng và tiếng khóc thì vẫn có thể nghe rõ mồn một.

Sau mọi người đều nghe thấy tiếng ở ngoài kia, Sơ Vũ quyết định làm một cuộc bàn luận ngắn trước khi bọn sát thủ tiếp cận. Dường như ai cũng tập trung lắng nghe Sơ Vũ nói về kế hoạch.  Nhưng đến khi nghe xong kế hoạch, dường như ai cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng cũng ai nấy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Diệp Thanh khá  bất ngờ, vốn biết cô bé này thông minh nhanh nhạy nhưng không biết cô bé lại có thể lập ra một kế hoạch tốt như thế. Cô nhìn cô bé đang nạp đạn cho súng rồi lại nói: “ Không biết chúng ta bây giờ sẽ ra sao, cho dù kế hoạch có bất khả thi đi nữa, chị cũng cảm ơn em vì đã cố gắng hết sức!”

Sơ Vũ quay qua nhìn những người đang ở đằng sau mình, cô cười thật tươi: “ Có thể coi như đây là nhiệm vụ đầu tiên của em, là bảo vệ mọi người..”

Có lẽ tên sát thủ ngoài kia cảm nhận được phòng Sơ Vũ có người, hắn gõ cửa phòng,  nhại lại giọng của tiếp viên của tiệm: “ Có ai ở đó không ạ, nếu  có xin hãy lên tiếng, tôi là nhân viên đây ạ, mọi việc đều ổn rồi ạ!”

Tiếng nói của hắn khiến mọi người trong phòng giật mình, chỉ riêng Sơ Vũ muốn cười thật to, tên này bị đần? Vừa mới bắn người xong lại thông báo mọi chuyện đã ổn? Rõ ràng là đang dọa người vô tội.

Sơ Vũ cầm khẩu súng bằng tư thế sẵn sàng bắn, cô lui lại đằng sau, giơ ngón tay ra hiệu bắt đầu…

Tên sát thủ kia không nghe thấy tiếng động, nhưng hắn không bỏ đi mà còn cố gắng đùa giỡ tiếp:" Nếu có trong phòng thì hãy lên tiếng ạ! Không thì tôi sẽ vào phòng để xác nhận sự an toàn của vị khách ạ!"

"Nếu không lên tiếng thì tôi sẽ vào phòng nhé!!!!!!!!" Hắn từ từ nói lại, rồi cuối cùng đá bay cánh cửa phòng Sơ Vũ.

"Rầm!!"Cánh cửa bị đạp ngã rầm xuống đất, màu xám xịt của bụi bay khắp hành lang phòng.

Gã sát thủ len lỏi qua đám bụi, trước mặt hắn là căn phòng trống, không một bóng người.

Hắn tiếp tục ra ban công tìm, vừa bước ra cửa ban công, gã nghe thấy tiếng bước chân, đồng thời tiếng súng vang lên,sát thủ nhanh chóng thoát kịp. Uầy, kẽ nào dám bắn vậy, suýt nữa trúng vai phải rồi!

Vừa quay người lại, tên sát thủ thấy một cô gái tóc ngắn xinh đẹp đang cầm súng hướng về phía hắn. Trong lúc hắn chưa kịp dùng dao đâm lại thì Sơ Vũ nhảy lên rồi nhắm vào đầu tên sát thủ mà đá. Sức công phá của Sơ Vũ khá mạnh khiên gã sát thủ kia hơi choáng. Tên sát thủ mặc dù có cảm thấy chút choáng nhưng vẫn định dùng dao đâm vào mặt Sơ Vũ.

Sơ Vũ to cao nhưng so với thể lực của đàn ông đương nhiên vẫn yếu hơn nói gì tên sát thủ nên cô quyết định không dùng sức mà dùng mẹo.

Sơ Vũ né một cách nhanh chóng rồi lại dùng tay đấm vào bụng của tên sát thủ kia, tiếc rằng tên kia chụp ngay tay Sơ Vũ rồi quay người Sơ Vũ, ôm chặt lấy.

Sơ Vũ bị tên kia kẹp chặt hai tay lại. Con dao trên tay gã nhắm vào cổ cô. Sơ Vũ không nhúc nhích, cô cười nhếch miệng:"Jamesoni Mamba là nhóm của các anh phải không? "

Tên sát thủ kia nghe thế tiếp tục ép chặt Sơ Vũ hơn. Sơ Vũ cảm thấy khó thở nhưng vẫn không nhúc nhích.

Hắn cười to lên:"Cô bé, sao em biết được?"

"Thứ nhất, trên tay anh có hình xăm con dao đâm vào trái tim, mà nó lại là một trong những kí hiệu đặc biệt để nhận ra là người của Mamba. Thứ hai, tổ chức sát thủ Mamba chia thành 3 nhóm sát thủ nhỏ, mỗi người sát thủ sẽ được phân chia vào nhóm phù hợp với kĩ năng họ vốn có để được  đào tạo. Trong đó Jamesoni Mamba là nhóm thiên về kĩ năng dùng dao nên tôi mới đoán như vậy đấy!" Sơ Vũ giải thích ngắn gọn, từng lời từng lời khiến tên sát thủ ngẩn ra.

"Tốt tốt! Tôi thấy như vậy nhé! Em cũng khá xuất sắc đấy, hiểu biết rộng! Có nên đưa em về tổ chức không?" Tên sát thủ bình tĩnh lại rồi cười nhếch mép.

"Anh không thể đem tôi về tổ chức được đâu!"

"Tại sao?"

"Vì anh sắp toang rồi!"