Tối hôm nay đã là ngày thứ sáu từ khi nó "bỏ nhà ra đi", hắn nằm tự kỷ trong căn phòng vắng, mắt dán vào cái điện thoại chờ đợi phép màu.
Có một sự thật mà chắc ai cũng biết, rằng cuộc sống này không tồn tại phép màu, cũng như việc con nhỏ âm binh đó chủ động nhắn tin cho hắn là không bao giờ. Chỉ là hắn tự biên, tự diễn, tự tưởng tượng, tự chờ cho vui vậy thôi.
Cạch!
Cánh cửa phòng hé mở, hắn cũng chẳng buồn nhìn ra.
Một là dì Thuỷ đem lên cái gì đó cho hắn ăn giải sầu.
Hai là Linh Uyên mò sang nài nỉ hắn đi shopping cùng.
Còn thằng quỷ Kỳ Phong thì khỏi nói nữa ha, không có chuyện lịch sự nhẹ nhàng vậy đâu.
Nó lết cái thân tàn ma dại vào phòng, ném túi đồ sang một góc rồi thả lưng xuống giường.
Lúc này hắn mới đưa mắt sang nhìn cái thứ vừa tự tiện xông vào phòng mình chưa chào hỏi ai đã dám hiên ngang ngự lên chiếc giường đế vương.
Một thân ảnh quen thuộc lọt vào trong tầm mắt, chính là cái kẻ mà hắn ngày đêm mong nhớ lại xuất hiện trước mặt ngay lúc này.
Hạnh phúc (muốn chết luôn) là những gì có thể miêu tả tâm trạng của bạn Thiên Vũ hiện tại. Không ngờ, chính ngay lúc hắn muốn liên lạc với nó nhất, thì nó lại ngoan ngoãn mang xác về tận nơi.
Mà con nhỏ cũng thật, thích đi là đi, thích về là về. Không thèm thông báo cho ai một tiếng. Ít ra thì cũng nhắn một tin để hắn biết, đỡ phải nằm nhìn vào điện thoại như thằng tự kỉ chứ.
- Về rồi à? - hắn cố hỏi bằng chất giọng hờ hững nhất có thể.
- Ừ - nó đáp nhẹ.
Đi vài ngày không biết có ăn trúng cái không gì sao tự nhiên hiền khô vậy nè. Bình thường hỏi thì cũng “ừ” đó, nhưng chữ “ừ” giống như phang vô mặt người ta chứ không có dịu dàng như vừa rồi.
- Này!
- Gì?
- Ờ… không có gì, cô có đói không?
- Một chút.
- Tôi cũng đói, để kiếm gì ăn.
- Okay.
Nói rồi hắn anh dũng đi xuống nhà bếp tìm thức ăn, một lát sau quay về với bát mì to ụ. Biết sao được, dì Thuỷ đã ngủ rồi, Hoàng đại thiếu gia chỉ còn biết tìm đến mì tôm cứu đói.
Nó tiến lại cái tượng mà hắn tha về, ngó vào xem xét nội dung bên trong và không khỏi tá hoả. Má ôi cái quỷ thần gì thế này?!
- Đây là thứ gì?
- Mì gói chứ gì.
- Nấu sao hay vậy?
- Dễ mà. Cho 4 vắt mì và gói gia vị vào tô, thêm 2 quả trứng gà, 2 cây xúc xích, thịt bò, rau cải, tương ớt, 1 thìa hạt nêm, đổ nước sôi vào rồi trộn lên.
Vâng, vừa rồi là công thức nấu mì tôm bí truyền của nhà họ Hoàng. Hãy làm đúng các bước như hướng dẫn, sau khi thực hiện chúng ta sẽ có một tô mì trông không khác gì nồi cám heo. Chúc các bạn thành công!
- Ăn được không? - nó ái ngại liếc nhìn tô mì.
- Không chết đâu.
Thấy nó vẫn còn đề phòng với đồ mình nấu, hắn hi sinh cầm đũa lên làm vật thí nghiệm. Sau hai đũa thấy hắn vẫn chưa lăn ra sàn sùi bọt mép lên cơn co giật nó mới tạm yên lòng.
Đành chịu vậy, về đây thì không còn là Boss bự hay tiểu thư công chúa gì nữa, phải ăn để sống qua hết ngày hôm nay, lỡ mà qua không hết thì cũng có thằng kế bên đi theo giải trí cùng.
Căn phòng nọ, có hai kẻ chết đói chụm đầu vào xử lí tô mì cám heo, tranh giành nhau từng miếng đồ ăn. Thật ra hương vị cũng không tệ lắm đâu, chỉ là cái mặt tiền nhìn hơi không muốn ăn tí thôi.
Sáng hôm sau chỉ Gin và hắn đến trường, nó không đi học vì lí do rất chính đáng, mệt. Hắn cũng không biết là mệt thật hay là làm biếng. Gì chứ nói đến lười thì Khánh Tuyết là chúa tể rồi. Đến con Lười trong sở thú còn phải gọi nó một tiếng tỉ tỉ.
Nó thấy không khoẻ, đầu nặng như đá, người thì đau ê ẩm, cả buổi sáng nằm ru rú trong chăn. Làm sao khoẻ được khi làm việc cả ngày lẫn đêm liên tục mấy ngày liền, vừa xong việc phải bay một mạch nữa vòng Trái Đất về đây. Chưa kể thay đổi múi giờ và thời tiết, bên Mĩ giờ đã bắt đầu vào mùa đông mà ở Việt vẫn còn nóng phát hờn.
Khánh Tuyết cứ nằm đến quên giờ giấc, đang lim dim thì nghe tiếng đẩy cửa, có lẽ là hắn đi học về rồi, lại tự hỏi mình đã nằm đến tận trưa rồi à?
- Tưởng đi luôn rồi chứ, hoá ra vẫn mặt dày quay lại.
Một giọng nói đay nghiến cất lên. Nó hé mắt nhìn về phía cửa. Tử Linh Uyên đứa tựa lưng vào tường, hất mặt nhìn nó đầy mỉa mai. Rồi, tên chết tiệt Thiên Vũ lại đem con ả này về chọc điên nó đây mà.
Nó mệt mỏi ngồi dậy, quét ánh nhìn lạnh lẽo lên người con gái trước mặt.
- Nhìn cái gì? - nhỏ sẵn giọng.
- …
- Tôi phải nói với cô bao nhiêu lần nữa nhỉ? Căn nhà này không dành cho cô đâu, nếu biết điều thì nên biến đi nhanh đi.
- Cô không thích tôi ở đây?
- Lại còn hỏi? Cô không đủ IQ để hiểu những gì tôi nói sao?
- Vậy tôi sẽ ở đến khi nào cô thích thì thôi.
Nó khinh khỉnh nhìn nhỏ khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Muốn chọc tức nó ư, về luyện thêm đi. Nó rất ít khi tức giận thật sự, nhưng một khi lửa điên bộc phát đến đỉnh điểm thì nước của cả Thái Bình Dương cũng không đủ để dập.
- Quả nhiên là mặt dày vô sĩ.
- Quá khen rồi!
- Cô… gia đình cô không biết giáo dục cô à?
Câu nói thuận miệng của Linh Uyên thốt ra không biết đã đụng trúng vào dây nóng của nó. Khuôn mặt nó tối sầm, tràn đầy sát khí, ánh mắt như có thể giết người chiếu thẳng vào người nhỏ.
Linh Uyên cảm nhận được những tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng, gương mặt bỗng chốc trắng nhợt.
Chưa kịp định thần lại thì đã thấy nó co nấm đấm lao về phía mình. Nhỏ thất kinh hoảng sợ chỉ biết nhắm mắt đón nhận cơn thịnh nộ của nó.
Rầm!!!
Không thấy đau, từ từ mở mắt ra, khuôn mặt sắc lạnh của nó kề ngay sát mặt mình. Nấm tay nằm cạnh bên mang tai, chỉ lệch một chút, một chút nữa thôi, là Linh Uyên đã ăn đủ rồi.
Mà cũng trùng hợp lắm, bạn Thiên Vũ tự nhiên ở đâu đẩy cửa đi vô, định là gọi hai vị tiểu thư xuống ăn trưa, nhưng đập vào mắt lại là cảnh tượng hãi hùng kia. Chưa kịp hiểu vấn đề, nhưng hắn vội lao vào đẩy nó ra khỏi Linh Uyên.
- Cô làm cái gì vậy hả? - hắn lớn tiếng hỏi.
- Anh… anh ơi em sợ lắm - nhỏ như tìm được cứu tinh, lập tức chui vào lòng hắn nức nở.
- Ngoan, không sao, có chuyện gì kể anh nghe - hắn ân cần hỏi han, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ.
- Em vào phòng định gọi Khánh Tuyết xuống ăn cơm, cậu ấy đang ngủ thì thức dậy, bỗng nhiên nổi giận đùng đùng lao tới muốn đánh em - nhỏ mếu máo kể lại rồi quay sang nó - Khánh Tuyết à, mình làm gì để cậu ghét thì cậu cứ nói chứ đừng vô cớ trút giận lên người mình như vậy.
- Nếu tôi thật sự trút giận lên người cô thì cô nghĩ mình còn cơ hội đứng đó mà khoác lác? - nó vặn lại, con ả này thật điêu toa, lật lọng đến trắng trợn.
- CÔ IM ĐI!! - hắn lớn tiếng quát vào mặt nó.
Căn phòng sau tiếng quát được trả về trạng thái im lặng, im lặng đến rợn người.
Một người trong lòng vô cùng thoả mãn, nhưng vẫn cố tỏ ra sợ sệt, nước mắt ngắn nước mắt dài, chỉ cố để lấy lòng người con trai kia.
Một đứa mặt lanh tanh không cảm xúc, giương ánh mắt băng giá nhìn cái tên khốn kiếp dám quát mình.
Thằng này, sau này ai mà dám nói hắn thông minh nó sẽ bóp chết người đó. Chưa tìm hiểu rõ sự tình đã mắng nó. Đồng ý con kia là người thương, là tình yêu. Nhưng đâu phải là bà nội, sao lại cứ đưa ả lên đầu thắp nhang thờ cơ chứ, bộ cái gì nhỏ nói cũng đúng à?
Còn Tử Linh Uyên, khả năng diễn xuất còn hơn cả siêu sao điện ảnh , chưa nói đến khả năng lật lọng đổi trắng thay đen. Không đi đóng phim thì đất nước sẽ mất đi một tài năng thiên phú.
Rõ ràng là nhỏ chửi nó trước, là nhỏ nói ba Khánh Minh không biết giáo dục nó. Khốn kiếp, có biết trên đời này nó thù nhất là ai đụng vào người thân nó không. Nấm đấm đó vẫn chưa bay vào mặt nhỏ là may lắm rồi, nó vốn không thích đánh con gái hoặc những kẻ yếu hơn mình (ờ, đúng rồi, giết được thì giết thôi).
Nhịn, phải nhịn.
Hắn đỡ nhỏ xuống nhà dưới, bỏ lại nó một mình trong phòng. Khi cánh cửa gần khép lại, Linh Uyên gửi gắm cho nó một nụ cười nữa miệng đầy khiêu khích.
Nó thả mình lên giường, khép mắt nghĩ ngợi một lát, rồi lấy điện thoại gọi cho Thiên Di.
- Alo, Khánh Tuyết à, cả tuần rồi không gặp, nhớ cậu ghê đó, mà cậu gọi tớ có chuyện gì không? - giọng Thiên Di lảnh lót trong điện thoại.
- Giúp tớ một việc.
- Biết ngay mà… không có chuyện làm gì thèm ngó ngàng đến tui - bạn Di hờn dỗi - cơ mà là việc gì vậy, có quan trọng lắm không?
- Tớ cần tất cả thông tin của Tử Linh Uyên.
- Linh Uyên? Cậu có vấn đề gì với cô ấy à?
- Có làm không? - nó giọng rất là “nhờ vả”.
- Làm… làm mà. Cho tớ 30’
- Tút… tút…
Khánh Tuyết đáng ghét, chưa gì đã tắt máy, cô vẫn chưa nói xong mà. Ngàn năm nó mới tìm cô vậy mà giây phút huy hoàng sao thật chóng vánh, dạo này Thiên Di cảm thấy bị thất sủng dữ dội.
Nó kiên nhẫn ngồi nhìn đồng hồ. Đúng 30’ sau laptop thông báo có mail mới. Triệu Thiên Di quả nhiên làm việc vô cùng chất lượng.
Nó xem một hồi lâu, xem đến mờ cả mắt vẫn chưa hết. Bạn gái họ Triệu nghe lời đến quá đáng, bảo tìm “tất cả thông tin”, thế là tìm tất cả thật. Đến cả mấy hoá đơn mua sắm của nhỏ Thiên Di cũng đào ra, dễ sợ!
Mắt nó dừng lại ở cái tên Tử Thành Long - ba Tử Linh Uyên, cái tên này… rất quen, nó đã nghe ở đâu đó thì phải.
Kéo xuống một chút nữa… là Chủ tịch tập đoàn bất động sản Tử Vương. Hừm, gia đình cũng có bề thế đó, bảo sao con nhỏ đó không hống hách. Mà cái tập đoàn này… chợt nhớ ra điều gì, nó gọi cho Yuu.
- Nghe đây Snow.
- Tập đoàn Tử Vương, biết không?
-Tử Vương… - Yuu ngẫm lại một lát - À! Biết. Chủ tịch của tập đoàn này từng có lần bay sang tận đây có nhã ý muốn hợp tác với chúng ta, nhưng bị cậu từ chối thẳng luôn đó.
- Tử Thành Long?
- Chuẩn rồi, chính hắn. Sao vậy? Có chuyện gì à?
- Không, hỏi vậy thôi.
- Really?
- Nhà của tớ xây đến đâu rồi? - nó lảng sang chuyện khác.
- Cơ bản là cũng sắp xong rồi, còn phần trang trí nội thất. Nói thật tớ chưa thấy ai có mấy cái ý tưởng kinh dị như cậu luôn đó, nên làm ơn đừng có hối nữa.
- Vậy tức là có thể ở được rồi?
- Thì chắc là được, nhưng mà…
- Cho người chuẩn bị phòng ngủ trước, vài ngày nữa tớ sẽ chuyển qua.
- Được rồi, nhưng sao cậu lại gấp quá vậy?
- …
Nó định tắt máy để tránh mấy câu hỏi của Yuu thì…
- Này! Khoan, khoan, dừng lại.
- Gì nữa?
- Giọng cậu… cậu không khoẻ?
- Không sao, chỉ hơi mệt một chút, bây giờ tới muốn ngủ
- Ơ… vậy thôi cậu nghỉ ngơi đi.
- Tút… tút…
- Cảm ơn cậu, Yuu!
Có lẽ Yuu không nghe được lời cảm ơn của nó. Và nó cũng không muốn nói ra mấy câu sến súa như vậy trước mặt cô, nhưng tận sâu trong thâm tâm, nó vẫn biết ơn Yuu rất nhiều.
Yuu giúp đỡ nó trong công việc, lại luôn quan tâm đến nó, chỉ một chút thay đổi trong giọng nói thôi, mà cô cũng phát hiện ra. Không giống như tên ôn thần nào đó, nói ra tận miệng rồi mà vẫn lờ như chẳng biết.
Tại văn phòng Tổng giám đốc - .Bạn Yuu ngã lưng vào chiếc ghế lớn, miệng nở nụ cười dịu dàng.
- Khánh Tuyết ngốc, cảm ơn cái gì chứ, tớ mới là người phải cảm ơn cậu.