Anh đã bỏ lỡ hạnh phúc của mình quá lâu rồi, hai người đã trải qua quá nhiều sóng gió mới đến được hạnh phúc như ngày hôm nay.
Anh không cho phép ai phá hỏng hay ngăn chặn anh đến với Chi.
Anh muốn dùng phần đời còn lại để tận hưởng hạnh phúc của mình với người phụ nữ này.
Anh không muốn bỏ phí một giây phút nào nữa.
Trước kia, anh không đủ khả năng bảo vệ cô nhưng bây giờ, anh có thể? Có thể gánh vác mọi nỗi đau, khó khăn của Chi, sẽ bảo vệ gia đình nhỏ của mình đến hơi thở cuối cùng.
Giật mình thức giấc, Chi nằm trong vòng tay Tùng, khẽ lách mình dậy, chống tay trên mặt nhìn ngắm anh.
Lần đầu tiên gặp Tùng, cô đã bị vẻ ngoài của anh hớp hồn.
So với ngày ấy bây giờ anh còn đẹp hơn, phong trần, trưởng thành hơn.
Cuộc đời thật lạ, có nằm mơ cô cũng không nghĩ có ngày họ lại quay về bên nhau, cùng nhau xây tổ ấm.
Tùng vẫn ngủ rất say, dường như những ngày qua đã rút cạn sức lực của anh.
Đôi môi mỏng vương nụ cười mãn nguyện khiến Chi không nhịn được mà cúi xuống dán môi mình lên môi anh.
Độ ấm trên môi anh làm cho cô không muốn dừng lại mà còn mang đầu lưỡi ra men theo môi anh mê hoặc...không muốn dừng lại...!chỉ khi cảm giác nhột nhột cô mới dừng lại mở mắt ra...!bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình âu yếm thì giật mình ngồi bật dậy.
- Có người hôn trộm nhé!
- Em...!chỉ là...!em
Chi muốn cắt lưỡi mình đi, sao tự dưng lại đi hôn trộm để bị bắt được.
Bị anh nhìn đến tê liệt hết các dây thần kinh khiến cô lắp bắp không thành lời.
Tùng không trêu cô nữa mà ngồi dậy tựa thành giường kéo cô áp sát vào ngực mình, nâng cằm cô lên nhìn mình.
- Em cứ làm những gì mình muốn chỉ cần em vui vẻ vì anh bây giờ là của em.
Chi rướn người cọ cọ mũi với anh thì thầm.
- Em cũng là của anh.
...!
Thùy Tiên ngồi trong phòng chờ sau khi đã trang điểm, mặc trên người bộ váy cưới lộng lẫy được đặt thiết kế riêng.
Bạn bè thi nhau chúc mừng, cô ta cũng vô cùng mãn nguyện, cuối cùng đã đạt được thứ mình muốn.
Vậy nhưng đến giờ làm lễ rồi mà không thấy Tùng xuất hiện, nhà trai cũng không thấy bóng dáng một người nào, mẹ Thùy Tiên suốt ruột chạy vào hỏi.
- Con gọi điện cho thằng Tùng xem, sao giờ này nhà họ vẫn chưa tới.
Thùy Tiên mặt mày biến sắc, lấy điện thoại gọi đi nhưng chỉ là thuê bao.
Bên ngoài hội trường, mọi người bắt đầu xôn xao.
Bỗng trên màn hình hiện lên một video có hai người đàn ông đang quỳ gối trước một người giấu mặt.
- Cô ta thuê chúng tôi 200 triệu để đốt kho của công ty Huy Tuấn nhưng sau khi thành công thì lại cho người truy sát chúng tôi.
May mà chúng tôi trốn được.
- Ai thuê các người?
- Đó là một cô gái rất trẻ, lúc đầu chúng tôi không biết tên nhưng sau khi bị truy sát thì chúng tôi đã đi tìm hiểu.
- Tìm được chưa?
- Được rồi, hóa ra cô ta là con gái ngài bộ trưởng.
Cả hội trường không khỏi há miệng sốc, Thùy Tiên định ra ngoài tìm Tùng thì nhìn thấy hai người đàn ông trên màn hình.
Toàn thân nặng trĩu không nhấc được chân lên.
- Không phải, có người hãm hại con ba ơi.
Cả hội trường đều nhìn về phía cô ta.
Không ai bảo ai nhưng tất cả đều mang ánh mắt tò mò.
Tùng xuất hiện, anh ung dung đi vào nhìn thấy Thùy Tiên nhưng không đến dắt cô ta mà tiến thẳng lên sân khấu.
- Xin lỗi tất cả mọi người, xin lỗi ông và hai bác khi đã làm đến mức này.
Tôi không thể cưới Thùy Tiên được.
Cô ta đã khiến bạn gái tôi phá sản, bắt cóc con trai tôi để uy hiếp, bắt tôi phải cưới cô ta.
Thùy Tiên lao vội lên sân khấu, nắm tay Tùng.
- Anh, không phải, xin anh.
- Tôi đã hỏi cô rằng nếu cố chấp lấy tôi thì hậu quả tự chịu nhưng cô vẫn nhất quyết ép tôi vào hỏi cưới cô.
Hậu quả này là do cô tự chuốc lấy.
Bố Thùy Tiên lên tiếng.
- Dù sao cậu cũng đã hỏi cưới nó thì...!
- Thưa bác, vì cô ta dọa mang con tôi đi thật xa để tôi không được gặp lại con mình.
Theo bác tôi phải làm gì để con gái bác dừng những trò bẩn thỉu của cô ta lại.
Cô ta đốt nhà kho Huy Tuấn, tác động ông nội rút đầu tư để đẩy bạn gái tôi đến mức phải bán công ty, bắt cóc con cô ấy để bắt cô ấy nhường bố của con mình.
Những việc cô ta làm có đáng được tôi tha thứ hay không?
- Em không làm những việc ấy, anh đang đổi tội cho em.
- Được, tôi cho cô bằng chứng.
Anh mở đoạn ghi âm kết nối lên loa cuộc nói chuyện giữa mình và cô ta.
Thùy Tiên chết lặng, nước mắt xối xả.
.
- Ai bảo cô ta cướp anh của em, vì cô ta mà anh đã hủy hôn với em.
- Ngay từ đầu tôi không yêu cô, tôi đã nói rất rõ ràng chẳng qua là cô cố chấp thôi.
Tôi đã giao mọi bằng chứng và có cả nhân chứng cho cảnh sát, cô nên nhận tội đi thì hơn.
Bên dưới mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.
Thùy Tiên nhìn ba mẹ cầu cứu nhưng họ vẫn còn đang sốc.
Tùng lạnh lùng rời đi, cô ta cố chấp kéo tay anh.
- Em sai rồi, em xin anh đừng hủy hôn, em yêu anh...!
Tùng hất tay cô ta khỏi tay mình gằn giọng.
- Tôi ghét cô, ghét đến mức muốn tự tay bóp ch3t cô khi cô dám mang con tôi đi nhưng vì Chi mà tôi không làm bẩn tay mình.
Thùy Tiên cười trong nước mắt.
- Anh không cần con mình nữa sao?
- Cần chứ? Cô nghĩ mẹ tôi vì người ngoài mà làm hại cháu nội mình sao? Bà ấy đã đưa con tôi về rồi.
Cô chấp nhận đi tù đi vì chúng tôi sẽ không rút đơn kiện cô đâu.
Tùng bỏ đi mặc cho Thùy Tiên khóc lóc, ngã vật xuống sàn gào thét tên anh.
Khách khứa nhìn thấy nhưng cũng không thấy cảm thương mà còn oán trách, họ biết đám cưới không còn nữa nên lục đục rời đi.
Mẹ Thùy Tiên thấy cảnh sát đi vào thì lay tay chồng.
- Ông làm gì đi chứ?
- Nó gây tội thì phải chịu tội.